Vĩnh Hằng Thánh Vương

Chương 617: Ta là Tô Tử Mặc

Tô Tử Mặc nói: “Tiểu Ngưng vì muốn luyện chế ra linh dược có thể gia tăng thọ nguyên nên bái nhập vào một đại tông môn, sẽ không chịu ủy khuất gì. Muội ấy còn nói, đợi luyện chế ra linh đan, muốn để cho đại ca phục dụng.”
“Nha đầu này.”
Tô Hồng cười cười.
Nhìn thấy đại ca nở nụ cười, trong lòng Tô Tử Mặc lại càng bi thương.
Khoảng cách đến khi chiến trường Thượng Cổ mở ra, còn hơn một tháng nữa.
Hắn biết rõ lấy trạng thái bây giờ của đại ca, căn bản không thể chịu được đến lúc đó!
Ý nghĩa là huynh muội hai người cuối cùng sẽ không thể gặp lại.
Một lát sau, Tô Hồng vỗ vỗ mu bàn tay của Tô Tử Mặc, thấp giọng nói: “Tiễn ta về đi thôi.”
Tô Tử Mặc nghe hiểu được, ‘Trở về’ trong miệng Tô Hồng là ở nơi nào.
Chỉ sợ hai mươi năm qua, Tô Hồng không có giờ khắc nào không nhớ việc này!
Lá rụng về cội, lá rụng về cội.
Đối với vùng đất kia, những người kia, Tô Hồng không chỉ có quyến luyến, mà còn có một phần áy náy thật sâu.
Hắn nhất định phải trở về!
“Được!”
Tô Tử Mặc gật gật đầu, đỡ Tô Hồng đứng dậy, đi ra ngoài cửa.
Cơ yêu tinh đứng bên ngoài viện cách đó không xa chờ, vội vàng đi tới đón, nhẹ giọng hỏi: “Muốn đi đâu?”
Tô Tử Mặc nói: “Trước tiên ra khỏi thành đi.”
Trong vương thành Đại Chu nhiều người phức tạp, hắn mang theo Tô Hồng rất dễ dàng bại lộ.
Nếu bị người phát hiện, Tô Hồng xuất hiện ở trong vương thành Đại Chu thì không cần liên quan ba triều tiến công, Đại Chu cũng sẽ có tai hoạ ngập đầu!
Tô Tử Mặc đỡ Tô Hồng leo lên liễn xa Cơ yêu tinh.
Trên xe kéo nạm đầy châu quang bảo ngọc, ung dung hoa quý, linh quang đại thịnh, chậm rãi bay lên không, chạy ra bên ngoài Vương thành.
Thấy là liễn xa của công chúa, ở trong Vương thành gần như là một đường thông suốt.
Cũng không lâu sau, ba người đã rời đi Vương thành.
Tô Tử Mặc thấy bốn bề vắng lặng mới mở miệng nói ra: “Cơ yêu tinh, đa tạ ngươi hỗ trợ, ta sẽ mang theo đại ca rời đi, ngươi trở về đi.”
“Ta cũng không có việc gì phải làm, các ngươi muốn đi đâu, ta đưa các ngươi đi.” Cơ yêu tinh vội vàng nói.
Tô Tử Mặc đang muốn cự tuyệt, lại nhíu nhíu mày, hai lỗ tai mấp máy mấy lần.
“Có người đến rồi!”
Thần sắc Tô Tử Mặc lạnh lẽo.
Người tới có tốc độ cực nhanh, đang một đường phi nhanh về phía nơi đây, rõ ràng là kẻ đến không thiện!
Rất nhanh.
Tiếng tay áo xé gió vang lên.
Mười thân ảnh chạy tới, bao vây quanh liễn xa của Cơ yêu tinh.
Một người dẫn đầu người khoác áo giáp, đầu trọc không lông mày, ánh mắt sắc bén như chim ưng vậy, lại là Đại thống lĩnh Kền Kền của Xích Thứu vệ vương triều Đại Chu!
Chín người khác đều mặc đạo bào màu đỏ thắm, bên hông treo lệnh bài tông môn, khí tức cường đại, sắc mặt bất thiện.
Chín người này đều là Kim Đan Chân Nhân của Chân Hỏa môn!
Cơ yêu tinh nhẹ vỗ cánh tay Tô Tử Mặc, lắc đầu ra hiệu hắn an tâm chớ vội, ngàn vạn không thể xúc động.
Hành tích của hắn nếu lộ ra sẽ thu hút vô cùng vô tận truy sát!
Toàn bộ Bắc Vực đều sẽ vì thế mà chấn động!
Tô Tử Mặc mặt không biểu tình, từ chối cho ý kiến.
Cơ yêu tinh ngồi trong liễn xa trầm giọng hỏi: “Kền Kền, ta là ai, ngươi không biết sao? Ngươi thật to gan, lại dám cản liễn xa của ta!”
“Hắc hắc!”
Kền Kền cười một tiếng, nói: “Tiểu công chúa muốn đi đâu thế?”
“Ta muốn đi đâu, liên quan gì tới ngươi? Cút ngay cho ta!”
Trong giọng nói của Cơ yêu tinh lộ ra một tia lửa giận, quát lớn một tiếng.
“Hừ!”
Kền Kền thu hồi nụ cười, điềm nhiên nói: “Tiểu công chúa, ngươi sợ là đã chiếm được tin tức gì, muốn đi tìm tỷ tỷ của ngươi mật báo đúng không?”
“Ngươi nói cái gì?”
Cơ yêu tinh nhíu chặt lông mày, không biết Kền Kền nói câu này là có ý gì.
Nghe đến đó, Tô Tử Mặc đã ý thức được, tình cảnh của Cơ Dao Tuyết chỉ sợ còn bết bát hơn so với trong tưởng tượng hắn!
Một tên hộ vệ của Vương thành lại dám ngăn cản liễn xa của công chúa Đại Chu, có thể thấy được trong vương thành Đại Chu đã loạn thành bộ dáng gì.
Hơn nữa, vừa rồi Kền Kền nói lời kia, rõ ràng là có ý riêng!
Kền Kền cười lạnh nói: “Tiểu công chúa, ngươi cũng không cần giả bộ hồ đồ ở trước mặt ta! Coi như ngươi không biết gì thì cũng mời ngươi về Vương thành!”
Trong lòng Cơ yêu tinh bùng lên sát cơ!
Nàng cũng không phải thiện nam tín nữ gì.
Phải biết rằng nàng còn một thân phận khác là Tố Nữ Ma môn!
Nhưng đúng lúc này, Cơ yêu tinh đột nhiên cảm thấy trước mắt nhoáng một cái, Tô Tử Mặc đã rời khỏi liễn xa.
“Kền Kền, người còn nhận ra ta sao?”
Bên ngoài liễn xa, vang lên một tiếng nói lạnh nhạt.
Kền Kền nheo mắt nhìn qua tu sĩ mặc thanh sam trước mắt, đầu tiên là thoáng sửng sốt một chút.
Ngay sau đó, con mắt của Kền Kền trợn tròn, con ngươi kịch liệt co vào, thất thanh nói: “Là ngươi!”
“Ngươi, ngươi, ngươi lại không chết!”
Kền Kền đột nhiên nhìn thấy Tô Tử Mặc, trong lòng đại loạn.
Người có tên, cây có bóng.
Một trận chiến ở phế tích Đại Càn kia, Tô Tử Mặc đã dương danh Bắc Vực, hung danh hiển hách!
Người này vẫn lạc thì thôi đi.
Bây giờ lại sống sờ sờ đứng đấy trước mặt mình, đổi lại là bất kỳ một Kim Đan Chân Nhân nào Bắc Vực cũng không thể trấn định được!
“Người này là ai?”
Mấy tu sĩ Chân Hỏa môn đứng bên cạnh lợi dụng Khuy Linh thuật dò xét một phen, phát hiện trong đan điền của thư sinh mặc thanh sam trước mắt này trống trơn, chỉ là một kẻ phàm nhân, trong mắt không khỏi lướt qua vẻ khinh thường.
“Hắn, hắn, hắn là...”
“Ta là Tô Tử Mặc.”
Ngắn ngủi yên lặng.
Đám tu sĩ Chân Hỏa môn liếc mắt nhìn nhau, đột nhiên mở miệng cười to.
“Tô Tử Mặc đã vẫn lạc dưới đáy Táng Long cốc, thiên hạ đều biết, ngươi nói ngươi là Tô Tử Mặc”
“Ha ha ha ha, thật thú vị, lại có thể có người giả mạo một người chết!”
Đám người Chân Hỏa môn đều cười.
Kền Kền lại muốn khóc, toàn thân cứng ngắc, mồ hôi lạnh đã chảy xuống dưới.
Hắn biết được một việc.
Khi tu sĩ mặc thanh sam trước mắt này nói ra mấy chữ ‘Ta là Tô Tử Mặc’ thì bọn hắn đều phải chết!
“Buồn cười lắm sao?”
Một tu sĩ của Chân Hỏa môn còn chưa ngưng cười đã cảm giác thấy hoa mắt, bên tai vang lên giọng nóilạnh như băng!
“Thật nhanh!”
Đây là suy nghĩ cuối cùng trong đầu của người nọ.
Sau một khắc.
Ở trước mắt bao người, chỉ thấy Tô Tử Mặc duỗi ra ngón tay, nhẹ nhàng điểm một cái vào yết hầu người này.
Tạch tạch tạch!
Xương cổ vỡ vụn, một vị Kim Đan Chân Nhân vẫn lạc tại chỗ.
“Lớn mật!”
“Tặc tử, ngươi dám!”
Mấy Kim Đan Chân Nhân của Chân Hỏa môn giận tím mặt, quát chói tai một tiếng.
Tranh tranh tranh!
Tám Kim Đan Chân Nhân đồng thời tế ra phi kiếm.
Thân kiếm run rẩy, linh quang đại thịnh.
Tám người nhanh chóng hình thành vòng vây, vây quanh Tô Tử Mặc vào giữa, một tay tế ra phi kiếm, tay kia bắt Linh quyết, đánh ra linh thuật của Chân Hỏa môn!
Thế công mãnh liệt mà tới!
Thần sắc Tô Tử Mặc không chút thay đổi, bỗng dưng mở miệng!
“Ông!”
Tô Tử Mặc miệng phun ra Phạn âm.
Lục Tự Đại Minh Chú chữ thứ nhất vang lên!
Trong chốc lát, tiếng như kinh lôi nổ vang quanh quẩn ben tai không dứt!
Trong hư không tràn ngập một lực lượng chấn nhiếp nhân tâm!
Mấy phi kiếm đâm về phía Tô Tử Mặc đều dừng ở giữa không trung.
Linh thuật của tám vị Chân Nhân Chân Hỏa môn vẫn ở giữa không trung, đã ầm ầm tán loạn.
Tám người không nhúc nhích, cứng ngắc đứng tại nguyên, con ngươi nhô lên, phía trên vằn vện tia máu!
Kền Kền thấy rõ ràng.
Thất khiếu của tám người này đều đã bắt đầu chảy ra vết máu!
Thất khiếu chảy máu!
“Meo!”
Tô Tử Mặc lại lên tiếng lần nữa.
Tiếng Phạn âm thứ hai vang lên!
Ầm! Ầm! Ầm! Ầm!
Huyết nhục của tám Chân Nhân của Chân Hỏa môn trực tiếp nổ tung ngay trước mặt Kền Kền, hóa thành một đám mưa máu, hài cốt không còn!
Cơ yêu tinh mới vừa đi ra liễn xa đã thấy cảnh này.
Tám Kim Đan Chân Nhân lại bị hai âm thanh từ miệng Tô Tử Mặc đánh ngã!
Cơ yêu tinh đột nhiên ý thức được.
Hai mươi năm trôi qua, lực chiến đấu của Tô Tử Mặc chẳng những không suy giảm, ngược lại đã trưởng thành đến một cấp độ đáng sợ kinh khủng, ngay cả nàng đều đã nhìn không thấu!
Bạn cần đăng nhập để bình luận