Vĩnh Hằng Thánh Vương

Chương 666: Thiên Chu Sa Khâu

Ở giữa các Yêu thú, bị bắt lấy trấn áp, là chuyện không thể bình thường hơn được.
Mặc dù có thể mơ hồ rõ ràng, nữ tử chân dài là đang cầu cứu bọn họ, nhưng bọn Tô Tử Mặc, cũng không có khả năng chủ động dính vào loại chuyện này.
Trong rừng chính là mạnh được yếu thua, không có đạo lý gì để nóicả.
Huống chi, nơi này còn là Chiến Trường Thượng Cổ.
Tô Tử Mặc thu hồi ánh mắt, nữ tử chân dài vẫn chưa từ bỏ, tại dùng hết toàn lực hò hét, lại chỉ có thể phát ra tiếng ‘Ô ô’.
Nam tử áo nhiều màu cười cười, nói: “Chớ ồn ào, vài con Yêu thú này, tự thân còn khó đảm bảo, làm sao có thể tới cứu ngươi. Ngươi ngoan ngoãn nghe lời, ta sẽ không làm khó ngươi.”
Rống!
Bên trong hơn ngàn người, vẻ mặt của một vị nam tử khẽ động, đột nhiên buông sợi tơ trong tay ra.
Một con di chủng thượng cổ bộc phát ra một tiếng rít lên, trực tiếp xông ra, trong chớp mắt, đã đánh giết đến trước mặt Tô Tử Mặc!
Ánh mắt của con di chủng thượng cổ này dữ tợn, mở cái miệng lớn như bồn máu ra, hơi thở tanh hôi trong miệng đập vào mặt.
Vẻ mặt của Tô Tử Mặc không thay đổi, mắt thấy Yêu thú này đã sắp bổ nhào tới gần, mới đột nhiên ra tay!
Không có chiêu thức gì cả, chỉ đơn giản vươn bàn tay ra, phát sau mà đến trước, nặng nề đánh lên bên trên gò má của di chủng thượng cổ này.
Ầm!
Thân thể khổng lồ của di chủng thượng cổ bị đập bay, lúc rơi xuống mặt đất, đã không còn hô hấp.
Bề ngoài mặc dù còn hoàn hảo không chút tổn hại, nhưng bên trong đầu, đã bị một chưởng của Tô Tử Mặc chấn cho nát bét!
Sạch sẽ, lưu loát!
Nam tử mặc quần áo sặc sỡ hơi híp mắt lại.
Ở bên trong Chiến Trường Thượng Cổ này, có rất nhiều tu sĩ có thể trấn giết di chủng thượng cổ.
Nhưng người có thể làm được tùy ý như vậy, đã ít lại càng thêm ít!
“Muốn chết à!”
Hầu Tử không nhịn được trước nhất, trong mắt nổi lên ánh sáng màu máu, yêu khí bắn ra, thúc giục khí huyết, thân hình biến đổi, biến hóa ra bản thể, bàn chân to lớn giẫm mạnh một cái.
Một tiếng ầm vang, mặt đất run rẩy!
Vẻ mặt của Hầu Tử kiệt ngạo, mắt lộ ra ánh sáng hung hãn, nhìn chằm chằm vào nam tử mặc quần áo sặc sỡ ở trên chiến xa, chỉ cần Tô Tử Mặc ra lệnh một tiếng, chỉ sợ hắn sẽ là người thứ nhất lao ra!
Hầu Tử sẽ chẳng cần biết người đó là ai, mặc kệ trước mắt là thế cục gì.
Dám chọc đến ta, chính là chiến!
“Rống!”
“Ngao!”
Hoàng Kim Sư Tử, Linh Hổ cũng đồng thời gầm nhẹ một tiếng, xương cốt ở trong cơ thể đùng đùng vang động, vô cùng phấn chấn, cũng đều biến hóa ra hình thái bản thể!
Đối với Yêu tộc mà nói, chỉ có biến hóa ra bản thể, mới có thể phát huy ra chiến lực tột cùng nhất!
Ánh mắt của Tô Tử Mặc lạnh như băng, bảo vệ Tiểu hồ ly ở sau lưng, tản mát ra khí huyết, cương liệt mạnh mẽ, phóng lên tận trời, giống như một lò lửa lớn cháy phừng phừng!
Thấy cảnh này, nữ tử chân dài cực kỳ hưng phấn.
Mà con ngươi của nam tử mặc quần áo sặc sỡ, lại co rút lại một chút, vẻ mặt hơi có vẻ nghiêm túc.
Trong mắt hắn, khí tức của Hầu Tử, lão hổ, sư tử kia, mặc dù mạnh mẽ, yêu khí nồng đậm, nhưng còn không để cho hắn cảm giác được có uy hiếp gì.
Nhưng ở trên người nam tử mặc áo xanh này, hắn ngửi được một tia nguy hiểm!
Cực kỳ nguy hiểm!
Khí huyết của người này quá thịnh!
Nam tử mặc quần áo sặc sỡ có một loại dự cảm, nếu như hai bên bộc phát đại chiến, hắn mượn nhờ thú triều, mặc dù có thể diệt sát năm người này, nhưng cũng sẽ tổn thất nặng nề!
Vẻ mặt của nam tử mặc quần áo sặc sỡ biến đổi không thôi, trong lòng đang cân nhắc được mất.
Một bên khác, Tô Tử Mặc cũng không chủ động ra tay.
Dù sao thì hai bên cũng không có thâm cừu đại hận gì.
Huống chi, hắn cũng có thể cảm thụ được, nam tử mặc quần áo sặc sỡ này có lai lịch không nhỏ, còn có thú triều bảo vệ, có thể tránh khỏi một trận chiến này, tự nhiên là không còn gì tốt hơn.
Đương nhiên, Tô Tử Mặc cũng không sợ hãi một chút nào!
Lúc này, hơn phân nửa sự chú ý của hắn, lại rơi lên trên người nữ tử chân dài ở bên cạnh nam tử mặc quần áo sặc sỡ kia.
Không rõ vì sao, Tô Tử Mặc luôn có cảm giác, ánh mắt của nữ tử chân dài này có chút quen thuộc.
Nhưng hắn cẩn thận nhớ lại, có thể khẳng định, bản thân tuyệt đối là chưa từng gặp qua người này!
“Đối diện hình như là là tộc Độc Chu, đến từ Thiên Chu Sa Khâu là một trong tám đại Yêu vực! Yêu Vương bên trong thú triều, vị nam tử mặc quần áo sặc sỡ kia, có thể là Thải Chu bên trong Vương tộc, Thất Thải Lang Chu!”
Vẻ mặt của Hoàng Kim Sư Tử nghiêm túc, thấp giọng nói: “Mọi người cẩn thận, độc tính của những con nhện này mạnh vô cùng! Nghe nói mạng nhện cỉa Thất Thải Lang Chu đều mang theo kịch độc, một khi bị vây khốn, không bao lâu sau, sẽ hóa thành một bãi máu!”
Tô Tử Mặc âm thầm gật đầu.
Chiến Trường Thượng Cổ trung cấp, quả nhiên là nơi thiên kiêu tề tụ, bầy yêu tụ hội.
Lúc này mới ngắn ngủi trôi qua một tháng, đã gặp được Yêu thú của hai đại Yêu vực!
“Ha ha.”
Nam tử mặc quần áo sặc sỡ đột nhiên cười một tiếng, cất giọng nói: “Hoàng Kim Sư Tử nhất tộc, các ngươi hẳn là đến từ Cuồng Sư Lĩnh đi. Ngươi nói không sai, bản thể của ta chính là Thất Thải Lang Chu, đến từ Thiên Chu Sa Khâu!”
“Đã là đạo hữu của Cuồng Sư Lĩnh, giữa chúng ta, cũng không cần phải chém giết tranh đấu.”
Nam tử mặc quần áo sặc sỡ suy nghĩ một chút, không lựa chọn ra tay.
Mục đích của hắn, là tranh đoạt tài nguyên ở trong Chiến Trường Thượng Cổ như Dưỡng Hồn Huyết Tham, tranh đoạt tìm kiếm bảo vật, không cần thiết phải đánh nhau chết sống với năm người trước mắt này.
Nam tử mặc quần áo sặc sỡ lui lại một bước trước, Tô Tử Mặc cũng không hùng hổ dọa người, vẻ mặt lạnh nhạt, chỉ hơi nhẹ gật đầu.
Hầu Tử nhún nhún vai, lộ ra thái độ làm sao cũng được.
Linh Hổ và Hoàng Kim Sư Tử liếc nhau, đều dãn nhẹ một hơi.
Tiểu hồ ly, cũng bình tĩnh trở lại.
Long long long ——
Thú triều cuồn cuộn, vòng qua bọn Tô Tử Mặc, tiếp tục tiến lên phía trước.
“Ô ô ô!”
Trên chiến xa, vẻ mặt của nữ tử chân dài lo lắng, không ngừng la lên.
“Ồn ào!”
Nam tử mặc quần áo sặc sỡ duỗi ngón tay ra, điểm lên trên trán nữ tử kia.
Thân hình nữ tử này lay động, sắc mặt dâng lên màu xanh tím, ngay cả âm thanh cũng không phát ra được, chỉ mở to hai con ngươi, không nháy một cái nhìn Tô Tử Mặc, nhìn Hầu Tử, nhìn Linh Hổ.
Ánh mắt ấy, lộ ra một loại tuyệt vọng mất hết cả niềm tin!
Theo chiến xa đi xa, hai bên cũng càng ngày cách càng xa.
Nữ tử nhắm hai mắt lại, khóe mắt yên lặng chảy xuống hai dòng lệ nóng...
Bụi mù cuồn cuộn, dần dần đi xa.
Tô Tử Mặc khẽ nhíu mày, nhìn phương hướng thú triều đi xa, như có điều suy nghĩ, hồi lâu sau, mới xoay người sang chỗ khác, lắc đầu, tiếp tục tiến lên.
“Tiểu tỷ tỷ kia cũng thật sự là đáng thương.” Tiểu hồ ly nhếch miệng, nhỏ giọng nói.
Linh Hổ cũng thở dài một tiếng, nói: “Ai, trong nháy mắt vừa rồi, ta đều có xúc động muốn cứu nàng ra!”
“Kỳ thật, không nhất thiết phải như thế.”
Hoàng Kim Sư Tử nói: “Nếu như gặp ai cũng cứu, vậy dọc theo con đường này, chúng ta phải cứu người cũng quá nhiều. Trông thấy rắn ăn thỏ cũng phải cứu, trông thấy sói ăn dê phải cứu, thiên hạ chúng sinh đều muốn cứu, sao có thể cứu được hết.”
“Là đạo lý này.”
Linh Hổ gật gật đầu.
Đi trong chốc lát, hắn lại không nhịn được, quay đầu nhìn về phía Hầu Tử, hỏi: “Lão đại, ngươi nghĩ thế nào?”
Hầu Tử cười nhạo một tiếng, nói: “Nếu ta là ngươi, muốn cứu thì lập tức cứu, thuận theo tâm ý, lấy ở đâu ra nhiều xoắn xuýt như vậy, lề mề chậm chạp, như thế quá không thoải mái!”
“Nói thì nói như thế, nhưng cũng không thể bởi vì ta xúc động nhất thời, liên lụy tới mọi người.” Linh Mặt hổ mũi khổ sở nói.
Hoàng Kim Sư Tử lại gần, nhỏ giọng hỏi: “Hổ ca, ngươi coi trọng người ta à?”
“Cút!”
Linh Hổ tức giận mắng một tiếng.
“Haizz.”
Đi chưa được mấy bước, Linh Hổ lại thở dài một tiếng, nói: “Ta cũng không biết vì sao, luôn có cảm giác giống như nhận biết nữ nhân kia vậy, thực sự là cổ quái.”
Hầu Tử đột nhiên nhíu mày, trầm ngâm nói: “Ngươi vừa nói như thế, hình như ta cũng có loại cảm giác này.”
Nghe đến đó, Tô Tử Mặc đột nhiên dừng lại, Linh Hổ không chú ý, kém chút đã đụng phải.
Tô Tử Mặc chậm rãi quay người, trong mắt lóe lên ánh sáng lạnh lẽo.
Bạn cần đăng nhập để bình luận