Vĩnh Hằng Thánh Vương

Chương 639: Kiếm trận hoành không

Bị cả ngàn con thượng cổ di chủng nhìn chằm chằm, bốn chân Thiên Sát Lang đã run lẩy bẩy.
Lúc này, nó chỉ có thể kiên trì đi vào bên trong.
“Lại có một con sâu kiến hèn mọn tới à!”
Hoàng Kim Sư Tử không cảm giác được một chút uy hiếp nào từ trên người Tô Tử Mặc, không khỏi cười lạnh một tiếng.
Hơn mười tu sĩ bị bao vậy kia dùng ánh mắt trông mong nhìn về phía Tô Tử Mặc, sau đó lại phát hiện, trong cơ thể tu sĩ mặc thanh sam không có chút sóng linh lực nào, cả đám không khỏi vô cùng thất vọng.
Trên người Tô Tử Mặc đeo Minh Vương niệm châu, lại ở dưới đáy Táng Long cốc hai mươi năm, mỗi ngày đều tụng kinh lễ Phật, bây giờ khí chất trên người đã siêu nhiên, người bình thường thật sự không thể nhìn ra hư thực của hắn.
“Ta muốn thu phục những nhân tộc này làm nô bộc, là bởi vì thực lực bọn chúng cũng tạm được, ngươi chỉ là một con sâu kiến không biết sống chết, ngay cả tư cách làm tọa kỵ cho ta cũng không có!”
Ánh mắt Hoàng Kim Sư Tử lạnh lẽo, từ trên cao nhìn xuốngTô Tử Mặc, lạnh nhạt nói ra: “Giết hắn!”
“Ngao!”
Hai con yêu thú cách cửa vào sơn cốc gần nhất đột nhiên quay người, mắt lộ ra hung quang, vận chuyển nội đan, yêu khí bốc lên, hung hăng đánh về phía Tô Tử Mặc!
Tô Tử Mặc vẫn bình tĩnh, bàn tay vỗ vào túi trữ vật.
Bá bá bá!
Giữa không trung trực tiếp xuấ hiện hai thanh phi kiếm.
Thân kiếm run rẩy, linh quang đại thịnh!
Bốn vòng Linh Văn, Linh khí cực phẩm!
Chỉ vừa ra tay đã dùng tới hai kiện Linh khí cực phẩm, ở trong Tu Chân giới cũng đã coi như là tương đối hiếm có.
Nhưng nơi này là chiến trường Thượng Cổ.
Có tư cách tiến vào, có năng lực tiến vào, không có ai không phải là nhân tài kiệt xuất của các đại tông môn thế lực, trong túi trữ vật có một hai kiện Linh khí cực phẩm, đều là chuyện bình thường.
Hơn mười tên tu sĩ bị bao vây liếc mắt nhìn nhau, cả đám thi nhau lắc đầu, trong lòng thầm than.
“Đây là một kẻ không biết sống chết.”
“Nếu muốn dựa vào hai thanh phi kiếm cực phẩm này để chém giết vật lộn với cả ngàn con yêu thú thì không khác gì kiến càng lay cây.”
“Nhìn người này tuổi không lớn lắm, chắc là tuổi nhỏ thành danh, nghé con mới sinh, chưa từng trải sự đời, aizzz.”
Hai con thượng cổ di chủng nhìn thấy phi kiếm của Tô Tử Mặc mà thần sắc vẫn không thay đổi, tốc độ chạy càng ngày càng nhanh.
Nhưng sau một khắc, thần sắc của hai con thượng cổ di chủng lại biến đổi!
Sưu!
Hai thanh phi kiếm đã biến mất trước mắt bao người, chỉ truyền ra từng tiếng xé gió!
Trong lòng hai con thượng cổ di chủng hoảng hốt.
Tuy bọn chúng thượng cổ di chủng, da dày thịt béo, nhưng mũi nhọn của phi kiếm cực phẩm vẫn có thể lấy tính mạng của bọn chúng!
Phốc! Phốc!
Không đợi hai đầu thượng cổ di chủng làm ra động tác né tránh, đầu lâu của bọn nó, liền phun ra một cột máu.
Hai thanh phi kiếm trực tiếp xuyên qua đầu lâu của bọn chúng!
Thân kiếm không dính một giọt máu, dạo qua một vòng giữa không trung rồi một lần nữa trở lại trước người Tô Tử Mặc.
Quá nhanh!
Hơn nữa không có đấu vết gì!
Giống như từ trong hư không đột nhiên bắn ra hai thanh phi kiếm, chém giết hai con thượng cổ di chủng!
“Ừ”
Một nam tử mặc áo bào xanh lam cầm đầu khẽ ồ một tiếng, hai mắt sáng ngời, lẩm bẩm nói: “Thuật ngự kiếm thật mạnh!”
Trong đám người, nữ tu vốn đang hốt hoảng quỳ trên mặt đất cũng ngừng thút thít, đôi mắt to ngập nước có chút kinh ngạc nhìn một màn này.
Từ khi Tô Tử Mặc tu hành đến nay, sở học của hắn vốn vô cùng đa dạng.
Nhưng không có loại nào không phải công pháp hàng đầu, đều là loại bí thuật không truyền!
Chiêu thuật ngự kiếm này xem như một loại trụ cột nhất trong rất nhiều thủ đoạn của hắn
Có ba cảnh giới: Tàn ảnh, Hư Vô, Phiêu Miểu.
Bây giờ Tô Tử Mặc đã tu luyện đến cảnh giới Phiêu Miểu!
Phi kiếm có tốc độ cực nhanh, phiêu hốt bất định, phiêu miểu khó tìm.
Trừ phi là tu sĩ có giác quan cực mạnh nếu không sẽ rất khó ngăn cản được Kiếm thuật đã đạt tới cảnh giới Phiêu Miểu!
Đối diện với mấy con thượng cổ di chủng, Tô Tử Mặc có nhiều thủ đoạn đối phó lắm
Đơn giản thô bạo nhất, chính là dựa vào huyết mạch nhục thân kinh khủng, trực tiếp xông vào mạnh mẽ làm thịt đám thượng cổ di chủng này, bọn chúng căn bản sẽ không ngăn được hắn!
Nhưng lúc này Tô Tử Mặc lại không làm như vậy.
Cảm nhận được sự khinh bỉ và mỉa mai của Hoàng Kim Sư Tử, hắn hôm nay phải dùng thủ đoạn của người tu chân, trấn sát đám thượng cổ di chủng này, trấn áp con Hoàng Kim sư tử này!
Hai con thượng cổ di chủng mất mạng, không đợi Hoàng Kim Sư Tử hạ lệnh, lập tức lại có mười mấy con thượng cổ di chủng khác vọt lên.
“Hỏng rồi.”
Nam tử mặc áo bào xanh lam lắc đầu nói: “Người này có thuật ngự kiếm mặc dù cao siêu, nhưng hai tay khó...”
Người này còn chưa nói dứt lời, đã phải nén trở về.
Chỉ thấy Tô Tử Mặc lại vỗ tay vào túi trữ vật, trong hư không xuất hiện thêm hai mươi lăm thanh phi kiếm nữa.
Tính cả hai thanh phi kiếm lúc trước thì đây chính là hai mươi bảy thanh phi kiếm!
Đáng sợ hơn là toàn bộ hai mươi bảy thanh phi kiếm này đều là Linh khí cực phẩm!
Nếu như nói ở bên trong chiến trường Thượng Cổ này, một vị Kim Đan Chân Nhân có hai kiện Linh khí cực phẩm thì không tính là gì, nhưng có được hơn hai mươi kiện Linh khí cực phẩm lại có chút dọa người!
“Nhiều phi kiếm như vậy?”
Hơn mười tu sĩ đang bị bao vây kia đều trợn mắt há mồm.
Bọn hắn chưa từng thấy có người nào một hơi lại lấy ra nhiều phi kiếm như vậy.
Hai mươi bảy thanh phi kiếm lơ lửng ở trước người Tô Tử Mặc, ngay ngắn trật tự, sáng loáng, quang mang chói mắt, mau chóng bắn về phía mười mấy con thượng cổ di chủng đang xông tới kia!
Sưu!
Hai mươi bảy thanh phi kiếm lại biến mất không thấy nữa.
Trong nháy mắt.
Hai mươi bảy thanh phi kiếm lại một lần nữa xuất hiện.
Mà cùng lúc đó, mười mấy con thượng cổ di chủng đang nhào tới lại rơi xuống, trên đầu có thêm một lỗ máu, máu tươi từ trong đó chảy ra ồ ạt, dĩ nhiên đã bỏ mình!
“Chuyện này...”
Một đoàn người nam tử mặc áo bào xanh lam lộ vẻ mặt kinh sợ.
Có thể khống chế hai mươi bảy thanh phi kiếm đến trình độ cực kì mỉ là một việc khá khó khăn!
Đáng sợ nhất là từ đầu đến cuối, trong mắt của tu sĩ mặc thanh sam này vẫn luôn không có một chút gợn sóng nào!
Giống như cục diện trước mắt đã sớm nằm trong dự đoán của hắn!
“Ngao!”
“Rống!”
Trong đàn Yêu thú không ngừng ngửa mặt lên trời gào thét.
Mười mấy con thượng cổ di chủng chết đi, đối với đàn yêu thú khổng lồ có cả ngàn con như thế này vốn không được tính là gì, nhưng ở trên người tu sĩ mặc thanh sam này, bọn chúng cũng ngửi được một tia khí tức nguy hiểm.
“Tên nhân tộc có chút thú vị, có tư cách làm tọa kỵ cho ta!”
Hoàng Kim Sư Tử mở miệng nói tiếng người, giọng điệu vẫn cực kỳ tự tin nhẹ gật đầu.
“Ha ha ha ha!”
Tô Tử Mặc ngửa mặt lên trời cười to, hai mươi bảy thanh phi kiếm bay múa xoay quanh, lớn tiếng nói: “Sư tử lông vàng, hôm nay ta lại muốn xem xem, rốt cuộc là ai thu phục ai!”
“Chúc sư huynh, thủ đoạn của người này không yếu, chúng ta giống như có hi vọng được cứu rồi.” Hai mắt của một nữ tu xinh đẹp trong đám người bị vây kia lóe ra ánh sáng, thấp giọng nói ra.
“Khó nói.”
Nam tử mặc áo bào xanh lam lắc đầu nói: “Tình hình bây giờ có vẻ là người này điều khiển hai mươi bảy thanh phi kiếm đã là cực hạn. Đừng quên, chung quanh chúng ta có hơn một ngàn con yêu thú, nếu chúng cùng nhau xông lên thì người này căn bản không ngăn được!”
Nữ tu xinh đẹp nhíu mày hỏi: “Vậy làm sao bây giờ”
“Chúng ta tranh thủ thời gian điều tức, cố gắng nhanh chóng khôi phục lực chiến đấu, lát nữa nghe hiệu lệnh của ta!” Nam tử mặc áo bào xanh lam trầm giọng nói.
Đám người gật gật đầu.
Lời còn chưa dứt, lại có hơn một trăm con yêu thú nhào tới.
Mà lần này, hơn một trăm con yêu thú này đã thông minh hơn, chúng chia thành ba phương hướng khác nhau, rồi phóng tới Tô Tử Mặc.
Trong mắt Tô Tử Mặc lướt qua một tia đùa cợt, ngón tay duỗi ra chỉ về phía trước.
“Mau!”
Hai mươi bảy thanh phi kiếm trực tiếp tách ra hai mươi bốn thanh.
Sáu thanh phi kiếm thành một tổ, thân kiếm ở giữa không trung không ngừng bay múa, lưu lại từng vết kiếm.
Nam tử mặc áo bào xanh lam biến sắc, lên tiếng kinh hô: “Kiếm trận, là kiếm trận!”
“A, hắn là Kiếm Trận Sư!”
Bốn tòa kiếm trận hình ngôi sao sáu cánh xuất hiện giữa không trung, lóe ra hào quang lộng lẫy chói mắt, tiếng kiếm rung động, kiếm khí như sương, chặn đường của hơn một trăm con yêu thú kia!
Phốc phốc phốc!
Huyết vụ dâng trào!
Đám yêu thú bị phi kiếm chém xuống khiến chân cụt tay đứt bay loạn, máu tươi nhiễm đỏ hư không.
Bạn cần đăng nhập để bình luận