Vĩnh Hằng Thánh Vương

Chương 2048: Quần Tinh Môn chấn động

Ở trong tầm mắt Lãnh Quang Thiên Tiên, chỉ thấy trên Quan Tinh Thai bắn ra một chùm sáng ngôi sao rất lớn, xông lên trời.
Mà trên trời cao, hàng tỷ ngôi sao dày đặc lấp lóe, trút xuống vô tận ánh sao, nối liền cùng chùm sáng ngôi sao này.
Dùng độ cao mấy trượng đã không đủ để cân nhắc chùm sáng ngôi sao này.
Chùm sáng này dường như đã nối liền thiên địa, thành lập được liên hệ cùng quần tinh!
"Sao có thể có chuyện này?"
"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì rồi cái gì ?"
Lãnh Quang Thiên Tiên lắc lắc đầu, cố gắng nháy nháy mắt.
Hắn thậm chí đã nghi ngờ một màn trước mắt chỉ là ảo giác của hắn.
Trên Quan Tinh Thai.
Là người gây nên phản ứng kịch liệt như thế, chính Tô Tử Mặc cũng giật nảy mình.
Hắn cố gắng khắc chế, cẩn thận từng li từng tí, nghĩ có thể khiêm tốn một chút, đừng khiến người ngoài chú ý.
Nhưng không ngờ trời xui đất khiến, Thanh Liên huyết mạch lại kích thích Quan Tinh Thai xảy ra phản ứng kịch liệt như thế!
Kỳ thật, Quan Tinh Thai có thể có phản ứng mạnh như vậy, không chỉ bởi vì Thanh Liên huyết mạch, quan trọng hơn chính là bởi vì trong đôi mắt của Tô Tử Mặc có hai viên thần thạch là Chúc Chiếu và U Huỳnh.
Sau khi chùm sáng ngôi sao bắn ra, Tô Tử Mặc đã biết rõ lần này gây ra động tĩnh quá lớn rồi.
Hắn cũng nóng lòng như lửa đốt.
Nếu chùm sáng ngôi sao này không nhanh chóng biến mất, tất nhiên sẽ gây nên chấn động to lớn.
Hắn ở bên trong Quần Tinh Môn, khẳng định cũng không tiếp tục chờ được nữa rồi.
Đúng lúc này, trong thức hải của Tô Tử Mặc sinh ra một tia dị động.
Thanh Liên nguyên thần cầm Tam Bảo Ngọc Như Ý trong tay, vẫn luôn ngồi ngay ngắn trên tạo hóa đài sen.
Lúc này, Tam Bảo Ngọc Như Ý trong tay Thanh Liên nguyên thần dường như cảm ứng được cái gì, đột nhiên rung lên một chút.
Ngay sau đó, vô tận ánh sao vốn đang bao phủ trên người hắn giống như đột nhiên bị hút đi vậy, toàn bộ thông qua thiên linh cái của hắn để tràn vào bên trong thức hải.
Tam Bảo Ngọc Như Ý tự động rời khỏi bàn tay Thanh Liên nguyên thần, đi tới giữa thức hải, nhè nhẹ run lên.
Ở đầu Tam Bảo Ngọc Như Ý có khảm ba hạt châu ảm đạm không ánh sáng.
Thanh Liên nguyên thần nhìn chăm chú, vô tận ánh sao đã tràn vào một trong ba hạt châu kia.
Hạt châu này bắt đầu tản ra tia sáng.
Nếu tập trung nhìn vào, thì có thể nhìn thấy lờ mờ trong hạt châu này dường lơ lửng một chút ánh sao, giống như từng ngôi sao nhỏ xíu.
Tô Tử Mặc trợn mắt hốc mồm.
Căn cứ vào truyền thừa trí nhớ của Tạo Hóa Thanh Liên, ba hạt châu ở đầu Tam Bảo Ngọc Như Ý này rất có lai lịch, tên là Vô Cực Bảo Châu.
Ba hạt bảo châu này chính là tinh hoa nhật, nguyệt, tinh từ thời Hỗn Độn ngưng luyện thành, đối ứng với tam tài là thiên, địa, nhân, phụng thiên thừa vận, cùng đạo cùng sinh.
Tam bảo trong Tam Bảo Ngọc Như Ý kỳ thật chính là ba hạt Vô Cực Bảo Châu này.
Mặc dù Tô Tử Mặc biết được lai lịch của ba hạt Vô Cực Bảo Châu này, nhưng còn chưa tìm tòi ra nên như kích hoạt ba hạt bảo châu thế nào, lại càng không biết ba hạt bảo châu này nên sử dụng như thế nào.
Biến cố đột nhiên xuất hiện, ngược lại khiến trong đầu Tô Tử Mặc hiện lên một đạo linh quang.
Nếu ba hạt Vô Cực Bảo Châu này từng là tinh hoa nhật, nguyệt, tinh ngưng luyện thành, thì hạt châu mới hấp thu ánh sao kia, vô cùng có khả năng chính là 'Tinh Châu'.
Tô Tử Mặc dự cảm trong lúc vô tình, có khả năng mình đã phát hiện ra một điểm huyền diệu khác của Tam Bảo Ngọc Như Ý.
Nhưng bây giờ không phải lúc nghiên cứu món bảo vật này.
Hắn đang ở trên Quan Tinh Thai, lại gây ra động tĩnh lớn như vậy, nên toàn thân trở ra như thế nào mà không thu hút quá nhiều chú ý, mới là điều quan trọng nhất.
Tô Tử Mặc vốn dự định thừa dịp loạn rời đi.
Nhưng bây giờ, ánh sao chung quanh hắn đều đã bị một hạt Vô Cực Bảo Châu trên Tam Bảo Ngọc Như Ý hấp thu, đã không có dị tượng gì, ngược lại có thể thử lừa dối để qua ải.
...
Một bên khác.
Lãnh Quang Thiên Tiên lắc đầu, cố gắng giữ vững tỉnh táo, lại lần nữa mở mắt nhìn lại, ngay sau đó hắn há to miệng, có chút ngơ ngác.
Vừa rồi chùm sáng ngôi sao sáng chói hừng hực kia đã biến mất không thấy gì nữa.
Dường như một màn vừa rồi hắn nhìn thấy chỉ là ảo giác.
Lãnh Quang Thiên Tiên nhíu chặt lông mày.
Trên Quan Tinh Thai chỉ còn lại có một hán tử say rượu, ngồi liệt tại chỗ, vò rượu đã vỡ vụn, rượu đổ khăp nơi, thần sắc ngốc trệ, giống như cũng bị dọa phát sợ.
Hai vị Thiên Tiên khác cũng tỉnh táo lại, theo bản năng hỏi: "Tình huống như thế nào, vừa rồi xảy ra chuyện gì rồi?"
"Không biết nữa."
Lãnh Quang Thiên Tiên lắc lắc đầu, hắn căn bản không biết nên giải thích như thế nào, miêu tả như thế nào.
"Lẽ nào tình cảnh khi nãy có liên quan tới người này ?"
Lãnh Quang Thiên Tiên lại nhìn chằm chằm vào hán tử vẫn nằm trên Quan Tinh Thai nữa ngày, thần thức dò xét mấy lần ở trên người hắn, cũng không có phát hiện ra điều gì dị thường.
Hán tử say rượu này chính là một Địa Tiên nhất giai bình thường.
Một hồi thời gian này, đám tu sĩ còn lại cũng dần dần khôi phục lại.
Mấy tộc nhân Thượng Quan thị rơi khỏi Quan Tinh Thai kia, bị đẩy ngã loạng choạng, chờ bọn hắn tỉnh táo lại thì dị tượng vừa rồi, đã biến mất không thấy gì nữa.
Đám người căn bản không rõ vừa rồi xả ra chuyện gì, chỉ cảm thấy bên cạnh phát ra một chùm sáng, sau đó chính mình đã bị bắn bay rồi.
"Chuyện gì đây!"
"Không biết nữa, vừa rồi trên Quan Tinh Thai giống như có vật gì đó nổ tung, phát ra một tia sáng lớn, đâm vào khiến hai mắt ta đau nhức, không nhìn rõ thứ gì."
Trong đám người, từng đợt tiếng gầm rộ lên.
Thượng Quan Thiên nhíu chặt mày ngài, mắt không chớp nhìn chằm chằm hán tử say rượu trên Quan Tinh Thai, như có điều suy nghĩ.
Người ngoài không rõ trong nháy mắt này đã xảy ra chuyện gì.
Nhưng nàng lại rõ ràng cảm nhận được, lực lượng kinh khủng kia, ánh sao sáng chói đó, có lẽ là từ trong cơ thể hán tử say rượu này tán ra!
Nhưng hán tử say rượu này nhìn thực sự thường thường không có gì lạ, vậy mà có thể khiến Quan Tinh Thai có phản ứng lớn như vậy?
"Thượng Quan sư muội, ngươi thế nào?"
Đúng lúc này, một âm thanh ôn nhuận vang lên.
Tả Trúc Hiên đi tới bên cạnh nàng, xòe tay ra, nhẹ nhàng dìu nàng đứng lên.
"Ta không sao."
Thượng Quan Thiên lắc đầu, không yên lòng trả lời một câu.
Tâm tư của nàng vẫn đặt ở trên người hán tử say nằm trên Quan Tinh Thai kia.
Mà ở bên cạnh, Tạ Thiên Phong cùng Lâm Minh cách khá xa, vừa mới chạy tới, nghĩ muốn nịnh nọt Thượng Quan Thiên, lại bị Tả Trúc Hiên vượt trước một bước.
Lâm Minh trầm giọng nói: "Thượng Quan sư muội, có phải do tên say rượu kia làm ra động tĩnh không, vậy mà dám làm ngươi bị thương, ta đi giúp ngươi giáo huấn hắn!"
"Ta cũng đi!"
Tạ Thiên Phong cũng nói theo: "Đã sớm nhìn hắn không vừa mắt!"
Kỳ thật, hai người chỉ nghĩ biểu hiện một chút ở trước mặt Thượng Quan Thiên, thay Thượng Quan Thiên tùy tiện tìm người xả giận.
Nhưng chính bọn hắn cũng không biết rõ, mình đánh bậy đánh bạ mà lại thật sự nói đúng.
Đúng lúc này, trong Quần Tinh Môn lần lượt xuất hiện từng bóng người!
Một hồi thời gian, đã có vài chục bóng người nhanh như chớp chạy đến, phần lớn đều đã có tuổi, vẻ già nua lọm khọm.
Trong nháy mắt, đông đảo lão giả đã đến trên không sơn môn.
Người cầm đầu khí độ uy nghiêm, đầu tóc trắng xám, trong tay cầm một cây phất trần, hai mắt sáng tỏ, sắc bén vô cùng, khí tức cường đại.
Người tới chính là tông chủ Quần Tinh Môn-Thiên Tiên cửu giai Tinh Vũ.
Quan Tinh Thai gây ra động tĩnh khiến Quần Tinh Môn chấn động, vô số trưởng lão, thái thượng trưởng lão đang bế quan đều xuất quan!
Bạn cần đăng nhập để bình luận