Vĩnh Hằng Thánh Vương

Chương 2403: Tiếng trống chiều

Ầm ầm!
Giữa bốn người vẫn còn chưa phân ra thắng bại, ở cách đó không xa, lại có cánh của của một tòa đại điện bị mở ra.
Tô Tử Mặc đã lấy được hạt Bồ Đề, còn đã chém giết đồng tử mặc áo lam, cướp lấy túi trữ vật của hắn, thu hoạch cực lớn, không cần thiết phải ở nơi này dây dưa với Doanh Thiên và Lang Thiên Thiên.
"Đi thôi!"
Tô Tử Mặc dùng thần thức truyền âm cho Lâm Lạc, nhìn thoáng qua đại điện ở cách đó không xa.
Bảo vật do vị Tiên Đế kia để lại trong Ngọc Thanh Điện năm đó, rõ ràng không chỉ là những thứ trước mắt này, chí ít ở bên trong vài toà đại điện trước mắt này, còn chưa phát hiện ra manh mối của Ngọc Thanh Ngọc Sách.
Tâm tư của Lâm Lạc linh hoạt, phản ứng cực nhanh.
Mặc dù Tô Tử Mặc không giải thích chuyện gì, nhưng nàng lại lập tức kịp thời phản ứng, không hề ham chiến, xông về phía tòa đại điện ở cách đó không xa kia.
Bên trong toà đại điện này, trừ hạt Bồ Đề ra, còn có tám loại bảo vật khác.
Mặc dù tám loại bảo vật kia không so sánh được với hạt Bồ Đề, nhưng cũng là dị bảo hiếm có.
Nhưng mưu đồ của Tô Tử Mặc và Lâm Lạc càng lớn hơn, bỏ qua tám loại bảo vật này, trực tiếp tiến về tòa đại điện tiếp theo!
Không có gì bất ngờ xảy ra, bên trong tòa đại điện tiếp theo, còn sẽ có kỳ trân dị bảo do vị Tiên Đế kia lưu lại!
Doanh Thiên và Lang Thiên Thiên hơi ngẩn ra một chút, nhìn tám chùm sáng rực rỡ nổi lơ lửng xung quanh đại điện, hơi chần chờ.
Lấy chiến lực của hai người, nếu như thu tám món bảo vật này vào túi, tự nhiên là không ai có thể ngăn cản, Kim Vũ, Niếp Hồn ở bên cạnh không có một chút uy hiếp nào đối với bọn họ!
Nhưng tám món bảo vật lại tản mát ở các nơi trong đại điện, nếu như thu thập hết tất cả chúng lại, tất nhiên là sẽ phải hao phí một chút thời gian.
Tô Tử Mặc và Lâm Lạc đã phóng tới tòa đại điện tiếp theo, chiếm trước tiên cơ.
Nếu trì hoãn thời gian với tám món bảo vật này, vô cùng có khả năng là hai người bọn Tô Tử Mặc sẽ chiếm bảo vật bên trong tòa đại điện kia làm của riêng.
Chẳng may bảo vật bên trong tòa đại điện kia lại chính là Ngọc Thanh Ngọc Sách, vậy bọn họ quá thiệt thòi rồi!
Nghĩ tới đây, thân hình Doanh Thiên khẽ động, cũng không để ý đến tám món bảo vật bên trong đại điện nữa, dùng tốc độ cao nhất bay đi, đuổi theo Tô Tử Mặc và Lâm Lạc.
Lang Thiên Thiên cũng đã cân nhắc ra lợi và hại trong đó, rất nhanh đã làm ra quyết đoán, bay nhanh mà đi, theo sát đằng sau Doanh Thiên.
Tình hình như thế, lại làm lợi cho Niếp Hồn và Kim Vũ.
Hai người liếc nhau, lập tức hành động, xông về phía mấy món bảo vật bên trong đại điện.
...
Tô Tử Mặc, Lâm Lạc xông vào trong toà đại điện này, ánh mắt quét qua, cảm thấy hơi kinh ngạc.
Toà đại điện này cực kỳ trống trải, nhìn không sót thứ gì, giữa đại điện có một tấm phù lục lơ lửng, tỏa ra vầng sáng màu tím.
Không giống như vài toà đại điện lúc trước, nơi này trừ tấm phù lục này ra, không có vật gì khác nữa.
Ở trước mặt tấm phù lục không lớn hơn bàn tay này, nguyên thần của hai người bọn Tô Tử Mặc, cảm nhận được một loại cảm giác áp bách khó có thể kháng cự!
Có thể bị vị Tiên Đế này đơn độc đặt ở trong một tòa đại điện, có thể tưởng tượng được sự quý giá của tấm phù lục này!
Không có gì bất ngờ xảy ra, tờ phù lục này kém cỏi nhất cũng là một tấm cấp Vương, thậm chí có khả năng đạt tới cấp Đế!
"Thượng Thanh Tử Hà Phù!"
Ngay lúc này, tiếng của Doanh Thiên đột nhiên vang lên ở sau lưng.
Doanh Thiên, Lang Thiên Thiên cũng đã chạy tới nơi này!
"Thì ra là loại phù lục kia, trách không được lại sinh ra sức ảnh hưởng lớn đối với nguyên thần như thế!"
Lâm Lạc lẩm bẩm một tiếng.
Sau đó, nàng trông thấy vẻ mặt ngơ ngác của Tô Tử Mặc, lập tức nhẹ giọng giải thích: "Năm đó vị Tiên Đế này cũng là một vị đại tông sư về phù lục, từng đem đạo pháp bên trong Thượng Thanh Ngọc Sách, cô đọng ở bên trên một tấm phù lục, là loại phù lục sát phạt chuyên môn nhằm vào nguyên thần, cực kỳ đáng sợ!"
"Năm đó, không biết là đã có bao nhiêu Vương giả, vẫn lạc dưới tấm Thượng Thanh Tử Hà Phù này, nghe nói thậm chí nguyên thần của Đế Quân đều không chịu nổi, lọt vào trọng thương!"
Tô Tử Mặc nghe thấy thế âm thầm cảm thấy kinh hãi.
Tiên phù có thể chém giết Tiên Vương, thậm chí có thể trọng thương Đế Quân, đây chính là một món đại sát khí!
Đương nhiên, nếu muốn phóng thích Tiên phù ở cấp bậc này, tu vi của người dùng cũng phải đạt tới cảnh giới nhất định.
Nếu như mọi người ở đây đạt được tấm Tiên phù này, đừng nói là không có cách nào thúc giục, coi như cưỡng ép phóng thích, cũng không thể thành công.
Chưa chờ chém giết xong cường địch, nguyên thần của chính mình đã không chịu nổi trước, sẽ sụp đổ tại chỗ, người chết đạo tiêu tan!
Nhưng dù cho là như thế, Thượng Thanh Tử Hà Phù cũng là một loại bảo vật vô giá.
Dường như là đồng thời, Tô Tử Mặc, Lâm Lạc, Doanh Thiên, Lang Thiên Thiên đồng thời khởi hành, xông vào trong đại điện.
Đám người còn cách đại điện chưa tới trăm trượng nữa, dường như trong nháy mắt là có thể đến.
Đông!
Nhưng mọi người còn chưa kịp xông tới gần, một tiếng trống vang lên.
Tiếng trống này xuất hiện cực kỳ đột nhiên, quanh quẩn ở bên trong đại điện trống trải, dư âm còn văng vẳng bên tai, kéo dài xa tắp, liên tục không dứt.
Bốn người ngừng lại, dường như là đồng thời dừng bước.
Vẻ mặt của bốn người, đều có chút nghiêm túc, cẩn thận cảm thụ biến hóa ở trong cơ thể.
"Tuổi thọ giảm bớt một vạn năm?"
Tô Tử Mặc hơi hơi nhíu mày.
Tiếng trống này, có chút giống như Tuế Nguyệt Như Đao của hắn.
Nhưng sinh ra uy lực, có vẻ như cũng không rõ ràng, còn ở trong phạm vi hắn có thể chịu đựng được.
Ánh mắt của Tô Tử Mặc quét qua, nhìn thấy vẻ mặt của ba người kia, đã đoán ra được, hẳn là ba người kia cũng đều bị tiếng trống ảnh hưởng, tuổi thọ bị giảm bớt.
"Có lẽ là tiếng Trống Chiều."
Lâm Lạc nhỏ giọng nói.
Tô Tử Mặc hỏi: "Có nghĩa là gì?"
Lâm Lạc giải thích nói: "Đạo hiệu của vị Tiên Đế này là Thần Mộ, cũng là bởi vì ông ta có hai Đại Đế binh, Chuông Sớm và Trống Chiều."
"Thần Mộ Tiên Đế có thành tựu cực sâu đối với đạo pháp thời gian, hơn nữa còn dung nhập nó vào bên trong âm vực, ở thời điểm còn là Thiên Tiên, sáng tạo ra Tuyệt Thế Thần Thông Chung Cổ Tề Minh."
"Tiếng chuông, thời gian đi ngược dòng, tiếng trống, năm tháng trôi đi. Chúng ta nghe được tiếng trống, tuổi thọ suy giảm, có lẽ chính là đạo pháp do tiếng Trống Chiều làm ra."
Tô Tử Mặc giật mình.
Nếu nói như thế, tiếng Trống Chiều này, xác thực là có cách làm khác nhưng công hiệu lại giống so với thần thông tuế nguyệt của hắn.
Chỉ là, uy lực của tiếng Trống Chiều, có vẻ như là không sánh bằng Tuế Nguyệt Như Đao, càng không bằng Sát Na Phương Hoa.
Lúc này, tiếng trống đã biến mất, nhưng vừa rồi tuổi thọ của mọi người giảm bớt, lại hoàn toàn biến mất, không thể khôi phục lại.
"Trống Chiều, thì ra đây là thử thách của nơi này sao?"
Khóe miệng của Doanh Thiên hơi nhếch lên, trong lòng đã có dự tính, vẻ mặt tự tin, ngạo nghễ nói: "Nhìn ta phá giải tiếng Trống Chiều này đây!"
Lời còn chưa dứt, Doanh Thiên lại đã một lần nữa xông vào bên trong đại điện.
Doanh Thiên vừ tiến lên, vừa phóng thích thần thông bí pháp, trong nháy mắt, đã lướt qua khoảng cách mười trượng.
Đông!
Quả nhiên.
Tiếng trống thứ hai vang lên.
Doanh Thiên dừng bước chân, nhíu mày.
Tiếng trống này, trừ Doanh Thiên ra, ba người bọn Tô Tử Mặc đều không nghe thấy.
Nhưng khi ba người bọn Tô Tử Mặc khởi hành, tiếp tục tiến lên, cũng đồng thời nghe được tiếng trống thứ hai.
Ở trong quá trình này, Tô Tử Mặc, Lâm Lạc, Lang Thiên Thiên đều tế ra thần thông bí pháp của riêng mình, dùng để chống cự tiếng Trống Chiều.
Tô Tử Mặc thậm chí còn âm thầm phóng thích Sát Na Phương Hoa!
Nhưng khi hắn nghe được tiếng trống thứ hai, tuổi thọ lại một lần nữa bị giảm bớt.
Lần này, giảm bớt hai vạn năm.
Tuổi thọ của Thiên Tiên có trọn vẹn ba mươi vạn năm, chỉ giảm bớt một vạn, hai vạn năm, uy hiếp đối với bọn Tô Tử Mặc cũng không lớn.
Nhưng tiếng Trống Chiều, lại có thể không nhìn thần thông bí thuật của bốn người, trực tiếp gia trì ở trên người bốn người, cắt giảm tuổi thọ, chuyện này xác thực là có chút kỳ quái.
"Thần Mộ Tiên Đế, nếu như ngươi muốn dùng thứ này để ta lùi bước, e ngại không dám tiến, chỉ sợ là phải làm cho ngươi thất vọng rồi!"
Doanh Thiên đột nhiên cười lớn một tiếng, hào khí chạm mây, nói: "Hao tổn chút tuổi thọ này cũng không là gì cả, Doanh Thiên ta còn chịu được!"
Nói xong, Doanh Thiên lại một lần nữa khởi hành, bay nhanh về phía trước.
Đông!
Tiếng trống thứ ba vang lên.
Toàn thân Doanh Thiên chấn động, lại một lần nữa dừng bước, nụ cười vừa rồi đã sớm biến mất không thấy đâu nữa, ánh mắt lấp lóe, sắc mặt biến đổi không ngừng, có chút khó coi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận