Vĩnh Hằng Thánh Vương

Chương 1064: Nử tử từ vạn năm trước

" Hậu bối Hỗn Nguyên Tông, đã kém cỏi như vậy, ngay cả truyền thừa pháp khí đều không bảo hộ được!"
Hư ảnh giữa không trung hừ một tiếng, ánh mắt lạnh lẽo.
Dù sao lão cũng chỉ là một đạo tàn niệm, căn bản không phát hiện được miệng núi lửa ở phía sau lão, trong dòng nham tương màu vàng kim đang phun trào ra kia, đã có một bộ quan tài nổi lên!
"Cho dù Hỗn Nguyên Chung biến thành vật vô chủ, bị chôn giấu trong địa huyệt này cũng không thể rơi vào tay người ngoài!
Vẻ mặt hư ảnh lạnh nhạt, chậm rãi nói: "Tiểu bối, ngươi chịu chết đi!"
Hư ảnh nhô ra một bàn tay lớn, vồ tới Tô Tử Mặc.
Đột nhiên!
Bên trong địa huyệt có một tiếng vang thật lớn vang lên!
Ngay cả Tô Tử Mặc đã không còn hy vọng cũng giật nảy mình!
Oanh!
Giống là có vật gì đó đột nhiên nổ tung!
Ngay sau đó, một mảng nham tương màu vàng kim lớn đột nhiên nhấc lên một tầng sóng lớn, giống như hải triều vậy, sau đó trút xuống, trong nháy mắt đã bao phủ lấy hư ảnh ở giữa không trung!
Xì xì xì!
Uy áp kinh khủng từ hư ảnh kia bị cơn sóng lớn từ nham tương này nuốt hết, trong chớp mắt đã hóa thành vô hình, hoàn toàn tán loạn!
Vẻ mặt Tô Tử Mặc đầy ngạc nhiên, nhìn thấy sóng lớn nham tương kia đang cuốn tới, trong chớp mắt nữa là sẽ bao phủ cả hắn vào.
Đột nhiên!
Cơn sóng nham tương này giống như bị một lực lượng nào đó khống chế, đột nhiên đứng im giữa không trung, sau đó chậm rãi rút đi.
Ngay sau đó, Tô Tử Mặc trừng lớn hai mắt.
Dưới ánh mắt nhìn chăm chú của hắn, ở miệng núi lửa xuất hiện một cỗ quan tài trong suốt trôi nổi, nắp quan tài đã vỡ ra.
Bên trong quan tài, một vị nữ tử tuyệt mỹ chậm rãi ngồi dậy, dáng người yểu điệu, hoàn mỹ không tì vết, trên người không có một mảnh vải, làn da giống như ngà voi bạch ngọc!
Tuyệt mỹ nữ tử có vẻ mặt lười biếng, giống như vừa mới tỉnh ngủ, nàng nhẹ vỗ lên trán, tóc xanh như suối rủ xuống trên vai đầu, toàn thân tản ra mị lực mê người, đẹp đến mức kinh tâm động phách!
Trong đôi mắt đẹp của nữ tử có chút mờ mịt, nàng khẽ nhíu mày.
Cho dù chỉ là một động tác nhỏ như thế, cũng có được mỹ cảm không thể miêu tả.
Trong lúc nhất thời, Tô Tử Mặc quên mất cả hít thở.
Từ khi hắn tu hành đến nay, hắn đã gặp được vô số nữ tử, cao quý đoan trang như Cơ Dao Tuyết, cổ quái tinh linh như Cơ Yêu Tinh, lãnh diễm tuyệt tục như Lãnh Nhu, mỗi người đều là mỹ nữ nhất đẳng thế gian.
Nhưng nếu như so sánh cùng nữ tử trước mắt thì đều yếu đi một phần!
Mị Hoặc thuật của Cơ Yêu Tinh ở trước mặt vị nữ tử này, dường như đều có chút tầm thường.
Vị nữ tử này tồn tại cũng đủ để khuynh đảo thiên hạ!
Sóng lớn bằng nham tương vừa rồi rõ ràng là do vị nữ tử tuyệt sắc này thả ra.
Tô Tử Mặc được người cứu, vốn nên lập tức nói lời cảm tạ.
Nhưng lúc này, vị nữ tử này xuất hiện thực sự quá đột nhiên, phương thức xuất hiện cũng quá mức rung động, khiến hắn trong lúc nhất thời sửng sốt nguyên tại chỗ, mờ mịt xuất thần.
Trong chốc lát, có vô số nghi hoặc hiện lên tại trong đầu của hắn.
Nữ tử này là ai ?
Vì sao nàng lại ở đây ?
Nàng tới chỗ này từ lúc nào ?
Nàng có tu vi gì ?
Đột nhiên!
Trong đầu Tô Tử Mặc hiện lên một tia sáng.
Hắn nhớ lại có lẽ chính mình đã từng nhìn thấy vị nữ tử này một lần rồi!
Chuẩn xác mà nói là mơ hồ nhìn thấy.
Hơn một trăm năm trước, khi hắn mới vừa tới đến phế tích Đại Càn, sau đó đi xuống cung điện dưới đất, tìm kiếm được linh tuyền kia.
Ở giữa linh tuyền có một đóa hoa hải đường to lớn nở rộ.
Nước suối dâng trào, sương mù tràn ngập.
Trong một thoáng mông lung, dường như hắn nhìn thấy trên đóa hoa hải đường kia có một vị nữ tử, thân thể uyển chuyển mỹ lệ, tư thái lười biếng, quyến rũ mê người.
Khi hắn nhắm mắt rồi ngưng thần nhìn lại, thì trên đóa hoa hải đường kia đã không còn gì nữa.
Bây giờ nhớ lại, dung mạo nữ tử trên đóa hoa hải đường kia hoàn toàn giống vị nữ tử tuyệt mỹ trước mắt này!
Chẳng lẽ vị nữ tử trước mắt này là tồn tại từ vạn năm trước!
Trong đầu Tô Tử Mặc xuất hiện suy nghĩ này làm hắn không khỏi giật nảy mình.
Đúng lúc này, chỉ nghe nữ tử thở dài một hơi: "Đã qua một vạn năm rồi sao."
Giọng nói của nữ tử này cũng uyển chuyển dễ nghe.
Trong lòng Tô Tử Mặc lại dâng lên một ý nghĩ hoang đường, giống như nếu có thể nghe vị nữ tử này nói chuyện thì đã rất hạnh phúc.
Tiếng thở dài kia cũng đã chứng minh cho suy đoán của Tô Tử Mặc!
Nữ tử chậm rãi từ bên trong quan tài đứng lên, một bộ thân thể hoàn mỹ không tì vết, triệt để lộ ra!
Tô Tử Mặc theo bản năng dời mắt.
Vẻ đẹp của vị nữ tử này thậm chí làm hắn cảm thấy cứ nhìn thẳng như thế thì chính là đang khinh nhờn nàng.
Không khó tưởng tượng ra trong nham tương màu vàng kim này, nữ tử ngủ say vạn năm, nhục thể của nàng mặc dù hoàn hảo không chút tổn hại, nhưng quần áo trên người lại đã sớm hóa thành tro tàn.
Chỉ là nữ tử cũng không ý thức được điểm này.
Chỉ thấy nàng liên tục nhẹ nhàng đi tới trước người Tô Tử Mặc.
Mùi thơm nhàn nhạt truyền đến, Tô Tử Mặc không dám ngẩng đầu, chỉ nhìn chằm chằm chân ngọc bóng loáng trắng noãn của nữ tử, nói thầm một tiếng sai lầm.
Hắn vừa muốn lên tiếng nhắc nhở, nữ tử đã lên tiếng: "Hơn một trăm năm trước, ngươi đã tới nơi này ?"
"A!"
Tô Tử Mặc sửng sốt một chút, gật đầu nói: "Từng tới."
"Ta mơ hồ nhớ kỹ, ngươi cứu đi một tiểu hồ ly."
Nữ tử nói tiếp, thổ khí như lan.
"Đúng."
Tô Tử Mặc đáp lời.
"Nàng ở đâu, tại sao ngươi không mang mang theo nàng, chiếu cố nàng ?"
Nữ tử tiếp tục hỏi, mặc dù Tô Tử Mặc không ngẩng đầu đi xem, nhưng trong giọng nói của nữ tử dường như đ lộ ra một tia bất mãn.
"Tiểu hồ ly ở Vạn Yêu cốc, rất an toàn."
Tô Tử Mặc cười khổ nói: "Nếu ta mang nàng theo bên người, chỉ sợ nàng đã gặp bất trắc rồi."
Nhục thân của Tô Tử Mặc của mình bị phế, Cô Vân cũng bị trọng thương chết thảm, nếu tiểu hồ ly đi theo hắn, mới thật sự là cửu tử nhất sinh.
"Ừm."
Nữ tử trầm ngâm một chút, mới rời ánh mắt khỏi Tô Tử Mặc, quay người rời đi.
"Tiền bối."
Tô Tử Mặc ngẩng đầu nhìn lại, thấy nữ tử vẫn không có ý thức được thân thể chính mình trần truồng, vội vàng hô một tiếng.
"Có việc ?"
Nữ tử có chút nghiêng người, lộ ra nửa bên bên mặt hoàn mỹ.
"Tiền bối, ngươi..."
Tô Tử Mặc chần chờ một chút, cũng không biết nói thế nào, đánh lấy từ trong túi trữ vật ra một bộ quần áo, ném tới.
Nữ tử tiếp nhận quần áo, sửng sốt một chút, rất nhanh đã kịp phản ứng, trên gương mặt hiện ra một tia đỏ bừng.
"Đáng chết!"
Nữ tử quát khẽ một tiếng, thân hình lấp lóe, đột nhiên đi tới trước người Tô Tử Mặc, hai ngón tay nhô ra, đâm về hai mắt Tô Tử Mặc!
Nàng muốn móc hai mắt của Tô Tử Mặc xuống!
Quá nhanh.
Tô Tử Mặc căn bản không kịp phản ứng.
Chỉ cảm thấy trước mắt nhoáng một cái, một dung nhan tuyệt thế đã đi tới trước người.
Sâu trong đôi mắt của nữ tử lóe lên một tia tức giận, duỗi ngón tay ra, lơ lửng trước cặp mắt của hắn, không nhúc nhích.
Dừng lại một chút, cũng không biết là do nàng ý thức được nhục thân của Tô Tử Mặc chỉ bằng pháp lực ngưng tụ nên không hai mắt, hay là do nàng nghĩ đến chuyện gì khác nên nữ tử chậm rãi thu tay lại.
"Đôi mắt này trước tiên cứ lưu ở trên thân ngươi!"
Nữ tử lạnh lùng nói ràng: "Chờ ngươi tái tạo nhục thân xong ta lại móc ra!"
Nói xong, nữ tử phủ thêm quần áo, bước liên nhẹ nhàng, trong chớp mắt đã biến mất trước mặt Tô Tử Mặc, chỉ lưu lại một mùi thơm nhàn nhạt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận