Vĩnh Hằng Thánh Vương

Chương 1173: Sinh mệnh dấu ấn

Thanh Thanh biết được đồng tử có quan hệ cùng Tô Tử Mặc, trong lòng càng là vui sướng cao hứng, nhìn đồng tử, càng nhìn lại càng thích.
"Đáng đời!"
Thanh Thanh thấy dáng vẻ Linh Hổ đầy ủy khuất, không khỏi cười mắng một tiếng: "Ai bảo ngươi bắt nạt tiểu hài tử người ta."
"Đại tỷ, ngươi thấy hài tử nhà nào cường đại như thế chưa ?"
Linh Hổ liếc mắt, trên trán chảy xuống ba vạch hắc tuyến.
Đồng tử trấn áp được ba người bọn hắn, dù tranh đấu cùng Dạ Linh cũng không có rơi vào hạ phong!
Hoàng Kim Sư Tử sợ hãi thán phục nói: "Đại ca đúng là lợi hại, huynh ấy bồi dưỡng được một yêu nghiệt như thế từ lúc nào?"
Đồng tử đứng bên nghe mà mơ hồ, nhịn không được hỏi: "Các ngươi biết công tử nhà ta ?"
"Đâu chỉ là biết."
Hầu tử nhếch miệng cười nói: "Chúng ta rất quen với công tử nhà ngươi, chính là huynh đệ kết bái, công tử nhà ngươi, là đại ca của bọn ta."
"Thật sao ?"
Đồng tử nghiêng nghiêng đầu, nháy mắt, con mắt đen nhánh không ngừng chuyển động, có chút bán tín bán nghi.
Thanh Thanh kỳ nói: "Đại ca không đề cập với ngươi về chúng ta ?"
Nghe được câu này, trên mặt đồng tử lại lóe lên một tia thất vọng, bé hơi cúi đầu, thấp giọng nói: "Không, công tử chỉ nói với ta hai câu."
"Sao có thể chứ ?"
Linh Hổ lắc đầu nói: "Đại ca không nói chuyện với ngươi thì sao ngươi lại hiểu được những sát chiêu kia?"
Vừa nói, Linh Hổ vừa vung tay hai lần.
"Những chiêu thức kia à ?"
Đồng tử lắc đầu nói: "Không phải công tử dạy cho ta nha."
"Không phải?"
Mấy người Thanh Thanh, Linh Hổ nhìn nhau, đều có thể nhìn ra nghi hoặc trong mắt đối phương.
Trong ấn tượng của bọn hắn, loại kia sát chiêu chỉ có Tô Tử Mặc hiểu được.
Không phải Tô Tử Mặc truyền thụ cho thì đồng tử này học được từ chỗ nào?
"Đại ca không truyền thụ cho ngươi, vậy ngươi tu hành như thế nào?"
Thanh Thanh lại hỏi.
Đồng tử lắc lắc đầu, nói: "Ta chỉ từng thấy qua cảnh tượng khi công tử đột phá đan đạo. Những chiêu thức kia, còn có một số pháp môn tu hành, sau khi ta thông linh đã ở trong đầu của ta rồi."
"Kỳ quái, không phải đại ca, còn có ai hiểu được những chiêu thức kia chứ?"
Linh Hổ lẩm bẩm thầm một tiếng.
Trong lòng Hầu tử hơi động, trong đầu hiện ra bóng dáng một người mặc trường bào màu đỏ.
"Là nàng..."
Hầu tử lẩm bẩm một tiếng.
Chỉ có hầu tử hiểu rõ những chiêu thức kia, ngoại trừ Tô Tử Mặc thì còn có một người hiểu được!
Mà nữ tử thần bí này, trong một đêm hơn một trăm năm trước, đã từng truyền thụ cho hắn một phần pháp môn tu luyện của Viên tộc, sau đó đã biến mất không thấy nữa!
Dạ Linh từng nói, ngọn nguồn để gốc cây đào thông linh khai trí càng mạnh thì đồng tử có tiềm lực càng lớn.
Nghĩ như thế thì có lẽ người trợ giúp gốc cây đào thông linh, chỉ sợ cũng là vị nữ tử thần bí kia!
Khó trách đồng tử này lại mạnh mẽ dọa người như vậy, hóa ra là vì kế thừa đạo thống của vị nữ tử thần bí kia!
Thanh Thanh đi tới bên cạnh đồng tử, ngồi xổm người xuống, cười hỏi: "Bao lâu không gặp công tử nhà ngươi rồi?"
"Hơn một trăm năm."
Đồng tử bẻ ngón tay tính toán.
"Vậy trước khi công tử nhà ngươi rời đi đã nói gì với ngươi?" Thanh Thanh lại hỏi.
Đồng tử thật sự nói nói: "Công tử để ta cẩn thận bảo vệ bách tính một phương này!"
"Cho nên, ngươi mới thủ hộ nơi này hơn một trăm năm ?"
Trong mắt Thanh Thanh hiện lên một tia mềm mại.
Đồng tử dùng sức gật gật đầu, nói: "Những năm gần đây, ta chưa từng rời đi nha! Bách tính ở Bình Dương trấn đều sống rất tốt!"
"Ừm, chúng ta thấy được."
Thanh Thanh gật đầu.
Chẳng biết tại sao, nhìn thấy đồng tử như vậy, trong lòng mấy người lại đột nhiên mềm đi, giống như đột nhiên bị chạm đến rồi.
Ngay cả Linh Hổ trong lòng vốn có oán khí đối với đồng tử, trong phút chốc cũng tan thành mây khói.
Chỉ vì một câu mà hài đồng này đã gánh vác trách nhiệm bảo vệ bách tính ở nơi này, chưa từng rời đi nửa bước, trong thời gian này, hắn đã trải qua bao nhiêu hung hiểm cùng gian nan ?
Trong khoảng thời gian trước, ở Bắc vực rơi vào họa vu cổ, nơi này lại không có dấu hiệu bị liên lụy, chắc hẳn cũng bởi vì có đồng tử bảo vệ.
Đứa bé này, thậm chí không biết rõ lúc nào mới có thể lại nhìn thấy công tử.
Hắn chỉ là nhớ kỹ trước khi ly biệt, công tử từng nói với hắn câu kia, nên hắn ở chỗ này đã hơn một trăm năm!
Đồng tử dường như đã dần buông lỏng sự đề phòng đối với mấy người Thanh Thanh, lại nói: "Đúng rồi, hàng năm ta đều sẽ kết ra rất nhiều quả đào, phân cho các gia gia nãi nãi trong trấn, bọn hắn ăn là có thể sống lâu rất lâu đâu!"
Đám người lộ ra vẻ giật mình.
Khó trách bọn hắn nhìn thấy trong Bình Dương trấn có nhiều người trường thọ như vậy, hóa ra cũng là do hài đồng này!
"Xem ra, truyền thuyết liên quan tới cây đào là có thật."
Dạ Linh nói: "Truyền thuyết nói rằng trên Tiên giới có loại đào tiên, ăn vào là có thể gia tăng thọ nguyên mấy trăm năm, thậm chí là hơn ngàn năm!"
Đương nhiên, đồng tử còn chưa thể đạt tới cấp độ kia, trái cây do hắn kết ra, có thể trợ giúp phàm nhân gia tăng mấy chục năm thọ nguyên đã là cực hạn.
"Những năm này có rất nhiều người xấu giống chúng ta tới đây sao ?"
Thanh Thanh cười hỏi.
Đồng tử gật gật đầu.
Tiếp theo, đồng tử lại lắc lắc đầu, nháy hai mắt trong suốt, nhìn thẳng vào Thanh Thanh, nói: "Các ngươi không xấu, những người xấu kia mới là thật xấu!"
"Những người xấu kia ỷ vào chính mình có lực lượng cường đại, cứ muốn giật đồ, giết người khắp nơi, còn bắt nạt người. Nhưng bọn hắn đều bị ta đánh chạy rồi!"
"Đánh chạy?"
Đám người hơi kinh ngạc, Linh Hổ không nhịn được hỏi: "Ngươi không có giết chết những người này?"
Trong suy nghĩ của bọn hắn, đối với địch nhân thì phải tâm ngoan thủ lạt, đuổi tận giết tuyệt, nào có kiểu 'Đánh chạy' này chứ.
"Không có."
Đồng tử lắc đầu, nói: "Ta sẽ không giết người, ta cũng không muốn giết người. Mỗi sinh mệnh đều là bảo vật, ta không muốn thương tổn bọn hắn."
Mấy người hầu tử nghe thấy những lời này, chỉ cảm thấy thật sự hoang đường đến cực điểm.
Nếu ôm lấy loại tín niệm này, bọn hắn đừng nghĩ sống sót trong thế giới Yêu tộc, Tu Chân giới tàn khốc!
Nhưng lúc này, mấy người hầu tử cũng không chế giễu hay mỉa mai, hoặc khịt mũi coi thường đồng tử.
Nội tâm của đứa bé này, là thiện lương thuần chân.
Thế giới trong mắt của hắn vốn tốt đẹp ôn hòa.
Trong lòng hắn, mỗi sinh mệnh đều là bảo vật quý giá, đáng được tôn trọng.
Mấy người hầu tử không muốn, cũng không nhẫn tâm đi đánh vỡ thế giới tốt đẹp trong lòng đứa bé này.
Hài đồng này ở trên đại lục Thiên Hoang này tuyệt đối là một dị loại.
Hắn cường đại như thế, nhưng lại chưa bao giờ giết người.
Có lẽ, người có loại tín niệm này, không thể sinh tồn được trong thế giới tàn khốc này, nhưng đứa nhỏ này có bọn hắn bảo vệ.
Có Tô Tử Mặc bảo vệ!
Nếu như có thể, bọn hắn không muốn để hai tay của đứa bé này dính một chút máu tanh nào!
Mấy người hầu tử không biết đồng tử có tín niệm này, cũng không phải là trùng hợp.
Gốc cây đào kia thông linhbắt nguồn từ Điệp Nguyệt.
Nhưng kỳ thật, sinh mệnh trong gốc cây đào này, ngoại trừ chính hắn, còn có một dấu ấn sinh mệnh khác, đó chính là Truy Phong đã vẫn lạc trong tay Thương Lãng Chân Nhân.
Cũng chính là tọa kỵ mà Tô Tử Mặc từng yêu thích nhất!
Lúc trước, Tô Tử Mặc mai táng tro cốt Truy Phong dưới gốc cây đào này, trong lòng đau buồn không thôi.
Điệp Nguyệt thấy rõ một màn này.
Cho nên, mới đưa hồn phách còn sót lại của Truy Phong, dung nhập vào gốc cây đào này, ban cho nó một phen tiên duyên, khai linh trí, truyền đạo bên dưới cây đào.
Bây giờ đồng tử, tuy nói là do cây đào hóa thân, nhưng kỳ thật ở trong ý thức của hắn, còn mang theo dấu ấn Truy Phong.
Đối mặt với lực lượng của Kim Đan Chân Nhân, Truy Phong không có lực phản kháng, trong lòng cảm nhận được sự bất lực cùng thống khổ.
Cho nên, trong ý thức của đồng tử, hắn không muốn thương tổn bất kỳ một sinh mệnh nào.
Cũng chính bởi vì Truy Phong lưu lại dấu ấn, cây đào thông linh, huyễn hóa ra đồng tử mới ỷ lại cùng tín nhiệm đối với Tô Tử Mặc như thế.
Bạn cần đăng nhập để bình luận