Vĩnh Hằng Thánh Vương

Chương 3278: Quân lĩnh tan rã

Nghe được giọng nói này, toàn thân ba người bọn Từ Thụy chấn động.
Cung Chủ không chết?
Đám người của Hỗn Độn Cung theo bản năng nhìn về phía giọng nói truyền tới, chỉ thấy ở chân trời nơi xa, một bóng người màu xanh đang phá không bay nhanh đến, chính là Tô Tử Mặc!
"Cung Chủ đã bước vào Ngộ Đạo Cảnh rồi!"
Từ Thụy nhạy cảm nhất, ngay lập tức đã nhìn ra cảnh giới của Tô Tử Mặc đã tăng lên.
Trong lòng Trần Thiên Hòa, Mạnh Thạch cũng mừng rỡ.
Chẳng lẽ là Hỗn Độn Cung còn có thể cứu?
Nhưng rất nhanh, nhìn đại quân đầy khắp núi đồi, trong lòng ba người lại dâng lên một tia lo âu.
Coi như cung Chủ bước vào Ngộ Đạo Cảnh, chiến lực nghịch thiên, nhưng dù sao thì cũng chỉ có một người.
Trận pháp xung quanh ngọn núi này sắp vỡ vụn, Cung Chủ thiếu phương pháp phân thân, căn bản là không có cách cứu tất cả mọi người của Hỗn Độn Cung.
Coi như có thể giữ lại Hỗn Độn Cung, nhưng đám người bọn họ, lại có mấy người có thể may mắn thoát khỏi kiếp nạn?
"Vậy mà không chết?"
Long Vũ Đại Thiên Tôn hơi nhíu mày, cúi đầu trầm tư, trong lòng dâng lên một tia bất an.
Người này vậy mà có thể từ Giao Long Đảo trốn ra?
Phụ vương đều không thể ngăn hắn lại?
Nhưng ngay lúc này, bên trong đám người xung quanh, đột nhiên bộc phát ra một trận xao động, bốn phe đại quân đã hoàn toàn rối loạn, một mảnh xôn xao!
"Vội cái gì!"
Trong lòng Long Vũ Đại Thiên Tôn cảm thấy phiền não bất an, nhíu mày quát tháo một tiếng: "Hắn chỉ có một mình, còn có thể lật trời được hay sao!"
Nhưng lời hắn nói, căn bản là không đưa đến bất cứ tác dụng gì.
Không chỉ là như vậy, trong đại quân, đã có yêu thú bắt đầu bỏ chạy về nơi xa.
Long Vũ Đại Thiên Tôn đột nhiên cảm giác được một luồng uy áp như núi lở đất nứt, mãnh liệt mà đến, dường như là bao trùm lên người hắn!
Trong lòng của hắn lộp bộp một tiếng, ngẩng đầu nhìn lại.
Chỉ thấy ở sau lưng Tô Tử Mặc, cuối chân trời, đang có một mảng lớn bóng đen chớp nhoáng đánh tới, từng người đều tỏa ra khí tức kinh khủng, toàn bộ đều là cường giả Thiên Tôn!
Trong đó, thậm chí còn có Đại Thiên Tôn, Chí Thiên Tôn!
Tê!
Long Vũ Đại Thiên Tôn hít vào một hơi khí lạnh, không khỏi lùi lại một bước, da đầu tê rần.
Đầu Lĩnh của ba đại thế lực khác, cũng bị dọa cho sắc mặt trắng bệch, trong lúc nhất thời sững sờ ở ngay tại chỗ.
Từ đâu mà có nhiều cường giả Thiên Tôn chạy tới như vậy?
Chẳng lẽ thế lực đứng đầu nhất ở Hoa Cái Châu là Ngũ Độc Cung ra mặt?
Không có khả năng!
Sinh linh của Ngũ Độc Cung, phần lớn đều là các loại độc vật.
Mà đám cường giả Thiên Tôn ở sau lưng Tô Tử Mặc kia, sức sống ở trong cơ thể tràn đầy, rõ ràng đều là sinh linh cỏ cây.
Đám người Hỗn Độn Cung cũng khó có thể tin nhìn cảnh tượng này.
Chẳng lẽ là nhiều cường giả Thiên Tôn như vậy, đều là người được Cung Chủ mời tới giúp đỡ?
Thật sự là cũng không thể trách tại sao bọn họ lại không thể tin được.
Thật sự là cảnh tượng trước mắt này, đã triệt triệt để để đánh vỡ nhận biết của đám người.
Không nói đến việc, trong thời gian ngắn như vậy, từ nơi nào có thể triệu tập được nhiều cường giả Thiên Tôn như vậy.
Coi như có thể tập hợp những vị cường giả Thiên Tôn này lại cùng một chỗ, chẳng lẽ bọn họ sẽ nghe theo hiệu lệnh của Tô Tử Mặc?
Tô Tử Mặc bước vào Ngộ Đạo Cảnh, vừa mới thành tựu Thiên Tôn.
Mà bên trong hơn 3000 vị cường giả trước mắt, còn có Đại Thiên Tôn, Chí Thiên Tôn!
"Nghe nói, ngươi muốn tiêu diệt Hỗn Độn Cung, chúc thọ cho phụ vương của ngươi."
Tô Tử Mặc hạ xuống đỉnh núi trước mặt đám người của Hỗn Độn Cung, nhìn Long Vũ Đại Thiên Tôn ở cách đó không xa, lạnh nhạt hỏi.
"Ta, ta. . ."
Long Vũ Đại Thiên Tôn bị khí thế của Tô Tử Mặc dọa sợ, trong lúc nhất thời nói không ra lời, giọng nói đều có chút run rẩy.
Hơn 3000 vị cường giả Thiên Tôn vây quanh Tô Tử Mặc, ai có thể không sợ hãi cho được?
"Hắn không cần đâu."
Tô Tử Mặc nói xong, tiện tay ném một cái đầu lâu đẫm máu tới trước mặt Long Vũ Đại Thiên Tôn, chính là đầu rồng của Giao Long Đảo Chủ!
"A!"
Long Vũ Đại Thiên Tôn kinh hãi hô lên một tiếng.
Tô Tử Mặc ngắm nhìn bốn phía, vẻ mặt lạnh như băng, phất ống tay áo một cái: "Giết!"
Trên đường tới đây, hắn cũng đã đại khái kể lại một lần tình huống mà Hỗn Độn Cung và sinh linh cỏ cây gặp phải trong những năm gần đây cho bọn Dương Mạc nghe.
Các vị Thiên Tôn nghe thấy vậy, đã sớm tràn ngập oán hận.
Tô Tử Mặc ra lệnh một tiếng, hơn 3000 vị cường giả Thiên Tôn xông vào trong bốn phe đại quân, vung tay chém giết!
Tình cảnh này thật sự giống như là hổ vào bầy dê.
Hơn nữa là hơn 3000 con mãnh hổ xuống núi!
Bốn phe đại quân có tới vài chục vạn sinh linh, nhưng ở phía dưới sự vây giết của hơn 3000 vị Thiên Tôn, hoàn toàn không ngăn cản nổi, quân lính tan rã.
Không đợi Tô Tử Mặc ra tay, chỉ vừa đối mặt, Long Vũ Đại Thiên Tôn đã bị Dương Mạc Chí Thiên Tôn chém giết!
Dương Mạc được xưng là Vô Thượng Thiên Tôn, chiến lực xác thực là không tầm thường.
Nói đúng ra, lúc Tô Tử Mặc dẫn theo đám người này đuổi tới, trận chiến này đã không còn gì lo lắng nữa.
Ba vị Đầu Lĩnh của Cự Linh Cốc, Huyền Điểu Lâm, Băng Sương Tuyết Nguyên, giờ phút này đã bỏ mình, những cường giả Thiên Tôn còn lại, cũng không chống đỡ thêm được bao lâu, đã bị bọn Dương Mạc chém giết hết.
Những người còn lại tứ tán chạy trốn, tan tác ngàn dặm, càng là không đủ gây sợ.
Tô Tử Mặc ngây người một hồi, mới hồi phục lại tinh thần.
Loại cục diện này, hắn thật sự là có chút không thích ứng.
Hắn từ Thiên Hoang Đại Lục tu hành đến nay, một đường tiến lên, đại chiến vô số, không biết là đã trải qua bao nhiêu hung hiểm, vô số lần hiểm tử hoàn sinh, chưa từng có thời điểm nào nhẹ nhàng như vậy.
Hai trận đại chiến ở Giao Long Đảo, Vạn Thú Lĩnh, đều không cần hắn phải ra tay, tất cả đều đã kết thúc.
Tô Tử Mặc thấy thế cục đã định, lập tức hạ xuống ngọn núi, mở trận pháp xung quanh ra.
Đám người của Hỗn Độn Cung vội vàng xông tới, vừa mừng vừa sợ.
"Cung Chủ, đây là có chuyện gì thế?"
Mạnh Thạch không nhịn được hỏi: "Từ chỗ nào có thể mời được nhiều giúp đỡ như vậy? Hơn nữa, đều là sinh linh cỏ cây."
Tô Tử Mặc mỉm cười, chỉ đơn giản nói một câu: "Những người này đều là hậu nhân của Hỗn Độn Thánh Địa năm đó."
"Cung Chủ quả nhiên là thần thông quảng đại, phúc phận vô biên!"
"Ha ha, lần này Hỗn Độn Cung chúng ta thật sự là sắp phát triển mạnh rồi!"
Đám người Hỗn Độn Cung lớn tiếng cười nói, cực kỳ kích động.
Tô Tử Mặc cũng buông xuống một cọc tâm sự.
Trước lúc này, mặc dù Hỗn Độn Cung chiếm cứ Vạn Thú Lĩnh, nắm giữ mười hai c mỏ nguyên, nhưng số lượng người cũng không nhiều, cũng không có cường giả Thiên Tôn, số lượng Tôn Giả cũng không nhiều.
Trấn áp cường giả của chủng tộc khác thì dễ dàng, nhưng muốn hàng phục, để cho Hỗn Độn Cung sử dụng thì lại rất khó.
Hơn nữa, qua nhiều năm bị áp bách ức hiếp như vậy, những sinh linh cỏ cây của Hỗn Độn Cung này, đối với chủng tộc khác, đều có địch ý cực kì mãnh liệt.
Coi như tạm thời hàng phục cường giả của các chủng tộc khác, giữ ở bên trong Hỗn Độn Cung, cứ thế mãi, cũng sẽ sinh ra rất nhiều xung đột, trở thành tai hoạ ngầm.
Bây giờ, có những cường giả tộc cỏ cây ở bên trong Càn Khôn Tạo Hóa Đồ này giúp đỡ, xem như cũng giải quyết được khốn cục mà Hỗn Độn Cung phải đối mặt.
Có những cường giả bọn Dương Mạc Chí Thiên Tôn trấn thủ Hỗn Độn Cung, chẳng những là có thể tiếp tục mở rộng cương vực, hơn nữa còn không cần Tô Tử Mặc tự mình ra mặt giải quyết rất nhiều vấn đề.
Hơn 3000 vị cường giả Thiên Tôn, đủ để ứng đối với tuyệt đại đa số tình huống.
Không có bất kỳ một thế lực cấp hai nào, dám đến khiêu khích!
Cứ như vậy, Tô Tử Mặc sẽ có đầy đủ thời gian để bế quan tu luyện.
Sau khi phi thăng lên Đại Thiên Thế Giới, Tô Tử Mặc còn chưa thể ổn định lại tâm thần để tu luyện.
Trước đó bế quan mười năm ở Vạn Thú Lĩnh, cũng là đứt quãng.
Đối với Tô Tử Mặc, chuyện cấp bách nhất chính là tăng cao tu vi.
Chỉ cần hắn có thể tiến thêm một bước, tu luyện tới Ngộ Đạo Cảnh đại thành, nguyên thần sẽ có thể lại một lần nữa đột phá, tấn thăng đến cấp độ Ngự Đạo Cảnh!
Như thế hắn sẽ có thể thả các vị cường giả Đạo Tôn ở trong Càn Khôn Tạo Hóa Đồ ra.
Có mấy trăm vị cường giả Đạo Tôn trợ giúp, đừng nói là Hoa Cái Châu, coi như là toàn bộ cương vực phía Đông Nam, cũng có thể đi ngang!
Khi đó, mới xem như là thời điểm mà Hỗn Độn Thánh Địa quật khởi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận