Vĩnh Hằng Thánh Vương

Chương 812: Mục tiêu, Khiếu Nguyệt Sơn

Ánh mắt thanh niên áo bào đen oán độc, nhìn Tô Tử Mặc thật lâu mới quay người rời đi, biến mất ở chỗ sâu của khu rừng.
Nhục thân bị hủy, đây có thể coi là thâm cừu đại hận!
Tô Tử Mặc nhìn thấy ánh mắt của thanh niên áo bào đen thì biết việc này rất khó giải quyết.
Bây giờ, biện pháp đơn giản nhất cũng trực tiếp nhất đối với Tô Tử Mặc chính là đuổi theo, giết chết Nguyên Thần của thanh niên áo bào đen để chấm dứt hậu hoạn!
Chỉ là thanh niên áo bào đen đã nhanh chân bỏ chảy, khoảng cách giữa hai người đã rất lớn rồi.
Hơn nữa nơi này là Hắc Sa Lĩnh, Tô Tử Mặc tương đối lạ lẫm đối với hoàn cảnh chỗ này.
Hắn không đuổi được bao xa đã mất dấu tung tích của thanh niên áo bào đen.
Sau khi Nguyên Thần xuất khiếu, không có thân thể giam cầm nên có thể lướt qua cả ngàn dặm trong chớp mắt, tốc độ cực kỳ nhanh.
Cho dù có phát hiện ra tung tích của thanh niên áo bào đen, nếu không dùng tới Huyết Độn thuật thì Tô Tử Mặc cũng chưa chắc có thể đuổi theo kịp.
Huống chi, thanh niên áo bào đen là Thiếu chủ Hắc Sa Lĩnh, thân phận tôn quý, nơi đây xảy ra đại chiến chỉ sợ đã kinh động đến không ít cường giả yêu ma.
Nếu tiếp tục đuổi giết, sợ rằng sẽ rơi vào tình cảnh khổ chiến liên miên, khó mà bứt ra.
Sau khi suy nghĩ một lúc, Tô Tử Mặc quyết định từ bỏ truy sát.
Có kinh nghiệm lần này, nếu lần sau lại đấu với yêu ma trung cấp thì hắn sẽ không phạm phải sai lầm giống như vậy nữa.
Đợi khi Tô Tử Mặc quay về, đại chiến bên này cũng đã kết thúc.
Thanh niên áo bào đen là yêu ma trung cấp mà cũng suýt mất mạng, rơi vào tình cảnh nhục thân bị hủy diệt khiến đám Yêu tộc còn lại nhìn thấy, chúng căn bản không dám lưu lại, lập tức tứ tán chạy trốn.
Trong rừng chỉ để lại một đống thi thể.
Chỉ chiến đấu trong chốc lát mà có hơn một trăm yêu thú mất mạng ở nơi này!
Hầu tử, Linh Hổ, Thanh Thanh đều có chút phấn khởi.
Từ khi bọn hắn tiến vào Vạn Yêu cốc đã bị yêu thú ở Khiếu Nguyệt sơn truy sát tận mười ngày, trong thời gian này đã sớm nhẫn nhịn tức giận, bây giờ rốt cục cũng được phát tiết.
Ngay cả tiểu hồ ly cũng khó che đậy sự vui mừng trong mắt, bàn tay nhỏ sờ lấy lớn đen kịt trong tay ô, yêu thích không buông tay.
"Thoải mái, đúng là thoải mái!"
Linh Hổ nhếch miệng cười không ngừng, vỗ ngực lớn tiếng kêu gào: "Con bà nó, sau này ta xem còn ai dám truy sát chúng ta. Đến bao nhiêu chúng ta cũng đánh lại!"
Năm người nhìn nhau cười vang.
Bọn hắn biết từ giờ khắc này, bọn hắn không cần đào vong nữa!
...
Tiểu hồ ly thu ô lớn đen kịt vào trong túi trữ vật, ghé mắt hỏi: "Công tử, tiếp theo chúng ta đi đâu? "
Sau khi Yêu thú tu luyện ra Nguyên Thần đã có thể điều động pháp lực, cũng có thể sử dụng một loại pháp lực để chế tạo túi trữ vật, cực kỳ thuận tiện.
Đương nhiên, cũng có một số yêu ma lựa chọn giấu binh khí của mình trên người, hoặc là trong miệng, hoặc là trong thức hải.
Linh Hổ giơ nắm đấm lên, lớn tiếng nói: " Đương nhiên là tìm một mảnh lãnh địa, chúng ta cũng làm cái lãnh chúa đi! Lãnh chúa uy phong lắm đấy, có thể khống chế vạn yêu, vênh váo hò hét!"
"Không sai!"
Hầu tử gật đầu tán thành.
Hắn lúc nào cũng có ước muốn chiếm núi làm vua.
Thanh Thanh cười híp mắt nhìn Linh Hổ, hỏi: "Có phải là lên làm lãnh chúa, còn có rất nhiều nữ yêu tinh phục vụ ngươi hay không?"
"Đúng..."
Linh Hổ đang đắm chìm trong mộng đẹp, thần sắc đầy mê say, trong miệng suýt đã chảy ra nước bọt, hắn không để ý vừa mới nói được nửa chữ đã cảm nhận được sát khí, tinh thần lập tức chấn động, tỉnh táo lại.
"Làm sao có thể chứ?"
Linh Hổ tỏ vẻ nghiêm túc nói: " Hổ Bá Thiên ta chính là quân tử dù nữ nhân ngồi trong lòng mà vẫn không loạn, nữ yêu tinh gì đó đều là mây khói thôi."
Linh Hổ liếm mặt, tiến đến bên cạnh Thanh Thanh, nịnh hót cười nói: "Ta có Thanh Thanh làm bạn như vậy là đủ rồi..."
"Cút!"
Thanh Thanh duỗi chân dài ra, trực tiếp đạp bay Linh Hổ.
Tiểu hồ ly hơi nhíu mày, nói khẽ: "Thế nhưng chúng ta mới vừa đột phá, cũng chỉ là yêu ma cấp thấp. Muốn làm lãnh chúa một phương, ít nhất cũng phải trở thành yêu ma trung cấp nha."
"Vậy thì có gì đâu."
Linh Hổ từ đằng xa vui vẻ chạy trở lại, nói: "Tên bọ cạp đen khi nãy chính là yêu ma trung cấp đấy, còn không phải bị đại ca đánh đến mức phải vứt bỏ bộ túi da, Nguyên Thần vội bỏ chạy sao."
Thanh Thanh cũng gật gật đầu, nói: "Nếu bàn về thực lực, đại ca xứng đáng là lãnh chúa một phương. Cho dù không sánh bằng một số đại lãnh chúa nhưng làm tiểu lãnh chúa cũng không có vấn đề."
"Thế nhưng nào có lãnh địa dư thừa chứ?."
Tiểu hồ ly lắc đầu, nói: "Nơi này là Vạn Yêu cốc, tất cả lãnh địa lớn nhỏ, chỉ sợ sớm đã bị các đại yêu ma chiếm cứ rồi."
"Đơn giản."
Trong mắt hầu tử nổi lên một tia huyết quang, liếm môi, nói: "Tìm một lãnh địa, năm người chúng ta xuất thủ trấn áp lãnh chúa của bọn hắn, đám Yêu tộc còn lại dám phản kháng sao? !"
Hầu tử trời sinh vốn hiếu chiến, hắn không an phận được một khắc.
Dù không ai trêu chọc hắn, hắn cũng muốn đi khắp nơi tìm người đánh nhau.
"Chiếm lãnh địa của người khác, như thế không hay đâu?" Tiểu hồ ly nháy mắt mấy cái, yếu ớt hỏi.
"A Ly, ngươi chưa sống lâu trong thế giới Yêu tộc."
Linh Hổ khoát tay nói: "Nơi này chính là thế giới mạnh được yếu thua, cường giả vi tôn, không có đạo lý gì để nói. Nắm tay người nào lớn thì người đó mới có thể sống sót, người đó có thể sống tốt!"
Tiểu hồ ly suy nghĩ một lúc.
Trong khoảng thời gian bọn hắn tiến vào Vạn Yêu cốc này đều không chủ động trêu chọc người khác, nhưng lại liên tục hai lần bị người đến bắt nạt, nguyên nhân căn bản chính là thực lực của bọn hắn thấp.
Hầu tử cũng nói ra: "Muốn sinh tồn trong thế giới của Yêu tộc, muốn nhường nhịn, muốn ủy khúc cầu toàn thì căn bản là vô dụng. Nơi này phải dựa vào nắm đấm để đánh ra!"
Tiểu hồ ly gật gật đầu, nói: " Ừ, ta nghe mọi người!"
Tô Tử Mặc từ đầu đến cuối đều không lên tiếng, nhưng trong lòng đã có tính toán.
Dù là hắn, hay hầu tử, Linh Hổ, cũng rất khó chấp nhạn làm kẻ dưới, chiếm cứ một mảnh lãnh địa là tình thế bắt buộc!
Thanh Thanh trầm ngâm nói: "Chúng ta mới vào Vạn Yêu cốc, cũng không tính quen thuộc đối với nơi này, chiếm cứ phiến lãnh địa nào thì tốt đây? "
Chuyện này thật sự phải nghiên cứu.
Nếu lựa chọn không đúng, đụng phải cây đinh cứng, vị trí lãnh chúa còn chưa đoạt được thì năm người bọn hắn chỉ sợ đã mất mạng!
Mọi người nhìn về phía Tô Tử Mặc.
Tô Tử Mặc chậm rãi mở miệng, nói: "Vậy đi Khiếu Nguyệt sơn đi."
Hai mắt Hầu tử, Linh Hổ tỏa sáng.
"Đúng rồi!"
Linh Hổ vỗ ót một cái, nói: "Suýt chút đã quên mất nơi này! Đám ranh con ở Khiếu Nguyệt sơn này đuổi theo khiến chúng ta phải chạy mười ngày qua, lần này phải đánh trở về!"
Tô Tử Mặc lấy ra địa đồ mà con chuột giao cho bọn hắn, nói: "Nhìn phạm vi mảnh lãnh địa Khiếu Nguyệt sơn này là nhỏ nhất ở gần đây. Từ đây có thể lãnh chúa ở đây có thực lực hẳn là yếu kém."
"Chính là thế."
Hầu tử cũng đồng ý.
Linh Hổ kích động, vội nói: "Đi, sẽ đi ngay bây giờ!"
Tô Tử Mặc trầm giọng nói: "Đừng nóng vội, chúng ta trước tiên cứ chui vào Khiếu Nguyệt sơn, ở bên kia tiếp tục tu luyện một đoạn thời gian, ổn định cảnh giới. Tốt nhất là có thể thăm dò rõ ràng hư thực của Khiếu Nguyệt sơn rồi lại tính toán sau."
Tô Tử Mặc hiểu rõ muốn công chiếm một mảnh lãnh địa cũng không dễ dàng như vậy.
Bọn hắn chỉ có năm người.
Nếu cường công thì chỉ sợ sẽ gặp nhiều khó khăn.
Huống chi, đám người hầu tử đều đã tế luyện bản mệnh Pháp khí.
Mà Tạo Hóa Thanh Liên của hắn còn chưa kịp tế luyện.
Đợi cảnh giới của hắn ổn định lại, pháp lực cải tạo xong Nguyên Thần, nhục thân, huyết mạch lại tế luyện Tạo Hóa Thanh Liên thì thực lực của hắn chắc chắn sẽ tăng thêm một bước!
Kể từ đó, công chiếm Khiếu Nguyệt sơn cũng nắm chắc hơn rất nhiều.
"Đi, rời đi nơi này trước đã."
Tô Tử Mặc trầm ngâm một chút, phất phất tay.
Nơi đây ở vào phạm vi Hắc Sa Lĩnh, Thiếu chủ Hắc Sa Lĩnh bị trọng thương, suýt nữa đã vẫn lạc, chỉ sợ không bao lâu sau sẽ có cường giả đi tìm tới.
Bạn cần đăng nhập để bình luận