Vĩnh Hằng Thánh Vương

Chương 895: Uy lực của một quyền

Minh Hỏa bên trên trường mâu to lớn, mặc dù đã bị ngọn lửa màu vàng óng chôn vùi, nhưng mấy chục cán trận kỳ ngưng tụ mà thành trường mâu, uy lực lại vẫn còn, thế đi không ngừng!
Nếu tùy ý để trường mâu to lớn này đâm lên trên người, trong nháy mắt sẽ bị đâm đến chia năm xẻ bảy, hài cốt không còn!
Chỉ thấy hán tử mặc áo xanh không chút hoang mang, xòe bàn tay ra, năm ngón tay mở ra, pháp lực phun trào, chộp tới phía trường mâu đang đâm tới!
Ầm!
Một tiếng vang thật lớn.
Đất trời giống như yên tĩnh trở lại.
Hán tử mặc áo xanh lại dùng tay không, ngăn chặn một cây trường mâu còn to hơn cả thân hình hắn ở trên không trung, nửa bước không lùi!
Sắc mặt của Ô Uyên đã trở nên cực kỳ khó coi.
Hai vị nữ tu hơi há miệng, trừng to đôi mắt, nhất thời đã thất thố, đều không phát giác ra.
Phải biết, đây là một đòn toàn lực của tu sĩ Nguyên Anh đại viên mãn.
Hơn nữa, phía trên còn bí mật mang theo mấy chục cán trận kỳ, có lực lượng của rất nhiều phù văn dung hợp.
Mặc dù Nam Cung Lăng tự nhận là thiên kiêu đương thời, chiến lực có một không hai trong cùng cấp, đối mặt với một kích này, cũng phải tránh né mũi nhọn, không dám đối cứng.
Không nghĩ tới, hán tử mặc áo xanh lai lịch không rõ này tiện tay ném ra một ngọn lửa, đã cắn nuốt Minh Hỏa ở phía trên.
Sau đó, lại đưa tay ngăn chặn trường mâu to lớn kia lại, nhìn có vẻ hời hợt, có vẻ như không cần dùng toàn lực.
Quan trọng nhất chính là, người này cũng chỉ là Nguyên Anh hậu kỳ.
Ngay lúc này, hán tử mặc áo xanh nhìn Ô Uyên mỉm cười, nói: "Ngươi cũng tiếp ta một chiêu đi."
Lời còn chưa dứt, hán tử mặc áo xanh run run đạo bào, cuốn trường mâu ở trên không trung lên, quăng tới bọn Ô Uyên!
Trường mâu vừa mới tuột tay, đã lại một lần nữa huyễn hóa thành mấy chục cán trận kỳ!
Ô ô!
Trận kỳ phá không, hóa thành mấy chục vệt sáng màu đen, phát ra một trận tiếng vang khiếp người.
Ô Uyên và tám vị Nguyên Anh Chân Quân phía sau hắn ngạc nhiên biến sắc, trong mắt đều là sự sợ hãi!
Mấy chục cán trận kỳ này bắn nhanh mà đến, những nơi đi qua, bùn đất ở trên mặt đất cuồn cuộn, cát bay đá chạy!
Mấy chục cán trận kỳ đồng thời đâm tới, càng là đất trời biến sắc, thanh thế doạ người!
Trong chốc lát, bọn Ô Uyên giống như cảm giác được, bầu trời đều đã tối xuống.
Trong mắt của bọn họ, đều đã bị bóng tối lấp đầy, căn bản là tránh cũng không thể tránh!
"Trời ạ!"
Như Huyên giương cái miệng nhỏ, trong mắt đều là vẻ khó có thể tin, thì thào nói: "Đây quả thật là sức người làm ra sao?"
Mọi người đều thấy rõ, hán tử mặc áo xanh này chỉ trở tay quăng ra.
Căn bản là không bắt ra bất kỳ loại pháp quyết nào, thúc giục bất kỳ bí thuật nào, hoàn toàn là bộc phát lực lượng thân thể!
Nói chung, tu sĩ nếu chưa tu luyện tới Hợp Thể Cảnh, thân thể đều tương đối yếu đuối.
Như Huyên chưa từng thấy qua lực lượng thân thể dọa người thế này!
Đừng nói là Nguyên Anh Chân Quân trong tông môn, xem như là Phản Hư Đạo Nhân chỉ sợ cũng không đạt được loại trình độ này!
Vẫy tay một cái, đất trời cũng vì thế mà biến sắc!
Hán tử mặc áo xanh ra tay, ở trong mắt Nam Cung Lăng, trừ lực bộc phát kinh khủng, còn có một chuyện càng đáng sợ hơn!
Quỹ tích và điểm rơi vô cùng tinh chuẩn!
Mấy chục cán trận kỳ cũng không phải là lung tung ném qua.
Nếu như tập trung nhìn tới, quỹ tích, điểm rơi của mỗi cán trận kỳ, đều cực kỳ thú vị.
Tuy rằng đồng thời ném ra, nhưng lại có trước có sau, nhanh chậm khác biệt.
Chẳng những hoàn mỹ tránh khỏi ba người bọn họ, hơn nữa còn mơ hồ phong kín tất cả phương hướng, đường lui chạy trốn của bọn Ô Uyên!
Nếu để cho Nam Cung Lăng ra tay, chỉ cần quan sát một lát, cũng có thể làm được điều này.
Nhưng giống như hán tử mặc áo xanh, ở trong chiến đấu, trong nháy mắt làm ra loại phán đoán này, đã vượt ra khỏi sự tưởng tượng của Nam Cung Lăng!
Khó nói đây có phải là trùng hợp hay không?
Nếu như không phải là trùng hợp, vậy đây là phán đoán tinh chuẩn cỡ nào a!
Chuyện này đối với việc khống chế và nắm bắt cục diện chiến đấu, đã đến cấp độ cẩn thận tỉ mỉ, thậm chí là để cho người ta cảm thấy kinh hãi!
Trăm loại ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu đám người, mấy chục cán trận kỳ mang theo khí tức giết chóc hủy diệt, đã đâm đến trước mặt!
"Trốn!"
Kể cả Ô Uyên ở bên trong, trong đầu của tất cả mọi người, chỉ còn lại một ý nghĩ này.
Đối mặt với công kích khủng bố như thế, đám người cũng chỉ có một con đường lùi!
Những Nguyên Anh Chân Quân phản ứng nhanh, động thân thoát khỏi chỗ này.
Người phản ứng hơi chậm, trực tiếp bị cán cờ xuyên qua thân thể.
Lực lượng khổng lồ tràn vào trong cơ thể, trực tiếp đánh cho thân thể của bọn họ nổ chia năm xẻ bảy.
Nguyên Anh Chân Quân khởi hành thoát đi lúc ban đầu, mới vừa né qua một cây trận kỳ, còn chưa kịp than thở may mắn, đã cảm giác được thân thể bị một vật bén nhọn xuyên qua, cứng ở nguyên chỗ!
Phốc! Phốc! Phốc!
Trận kỳ hạ xuống, che khuất bầu trời, sương máu dâng trào.
Chỉ trong nháy mắt, tám vị Nguyên Anh Chân Quân đã chết sạch!
Nguyên thần của Nguyên Anh Cảnh, cực kỳ yếu ớt.
Mặc dù có Nguyên thần thoát khỏi thân thể, vừa mới lộ ra bên ngoài, bị sát khí ở trên chiến trường, gió lớn thổi qua, căn bản là không chống đỡ nổi, rất nhanh đã tiêu tán ở trong đất trời.
Duy nhất còn đang chèo chống, chính là người có tu vi cảnh giới cao nhất ở trên chiến trường, Ô Uyên.
Hắn kịp phản ứng trước nhất, liên tục thi triển thân pháp, đã né được ba cây trận kỳ.
Nhưng, có vài chục cây trận kỳ!
Hắn muốn chạy ra khỏi phạm vi trận kỳ bao phủ, căn bản là cũng không thể!
Suy nghĩ một chút, Ô Uyên cũng ý thức được chuyện này.
Ánh mắt của hắn lấp lóe, bàn tay đập lên trên túi trữ vật, tế ra một tấm chắn màu đen.
Ô Uyên cắn chót lưỡi, phun ra một luồng tinh huyết.
Sắc mặt của hắn, trong nháy mắt trở nên tái nhợt hơn rất nhiều.
Một ngụm tinh huyết này của tu sĩ là thứ hiếm thấy nhất, công sức trong mấy chục năm, trên trăm năm đều chứa ở bên trong, không phải vạn bất đắc dĩ, sẽ không sử dụng.
Tinh huyết bắn lên trên tấm chắn màu đen, phát ra tiếng vang 'Xì xì'.
Hô!
Tấm chắn màu đen mau chóng nở lớn, mặt ngoài lại dấy lên một ngọn lửa u ám âm lãnh!
Ô Uyên cắn chặt răng, cuộn cong thân thể lại, giấu ở đằng sau tấm chắn màu đen.
Vừa mới hoàn thành những động tác này, trận kỳ đã lao tới, mạnh mẽ đâm lên trên tấm chắn màu đen!
Ầm!
Bên tai truyền đến một tiếng vang thật lớn, toàn thân Ô Uyên run rẩy.
Ngọn lửa trên tấm chắn màu đen, đã dập tắt hơn phân nửa.
Hai tay của Ô Uyên chống đỡ tấm chắn, đã mất hết cảm giác.
Hô!
Ô Uyên thở phào một hơi.
Mặc kệ là như thế nào, cuối cùng đã chống đỡ được rồi.
"Không nên ở lâu ở nơi này, mau rút lui!"
Trong đầu Ô Uyên hiện lên ý nghĩ này, vừa muốn đứng dậy, khoé mắt thoáng nhìn, không khỏi bị dọa đến hồn phi phách tán!
Không biết từ khi nào, hán tử mặc áo xanh vốn đang ở chỗ không xa kia, đã đi tới trước mặt hắn!
Hai người gần trong gang tấc!
Hán tử mặc áo xanh đang giống như cười mà không phải cười nhìn hắn, chậm rãi giơ bàn tay lên, nắm thành quyền, đập xuống!
Trong đầu của Ô Uyên là một mảnh trống không, không kịp phản ứng, lại một lần nữa giơ tấm chắn màu đen đang có Minh Hỏa thiêu đốt lên, cản lại.
Ầm!
Lại là một tiếng vang, so với tiếng vang vừa rồi còn khủng bố hơn!
Mặt đất run rẩy!
Ba người bọn Nam Cung Lăng đều bị tiếng vang lớn này, dọa cho toàn thân run run một cái.
Chỉ thấy có một bóng người trực tiếp bị đánh bay, lăn ra xa mười mấy trượng, nằm ở trên mặt đất, toàn thân dính đầy bùn máu, không còn nhúc nhích.
Sắc mặt của Ô Uyên trắng bệt, ánh mắt tối tăm, bên trong miệng không ngừng ho ra máu, vô cùng thê thảm.
Tấm chắn màu đen rơi xuống một bên, ngọn lửa u ám phía trên, đã sớm tắt.
Tạch tạch tạch!
Trên người Ô Uyên, ngoại trừ tiếng ho ra máu, lại vang lên một trận tiếng vang quái dị, làm người ta choáng váng!
Mọn Nam Cung Lăng nuốt xuống một ngụm nước miếng.
Bọn họ đã hiểu, đây là tiếng xương vỡ vụn!
Một quyền nện xuống, tấm chắn màu đen đều không thể ngăn cản được.
Lực lượng xuyên thấu tấm chắn, làm cho xương cốt toàn thân Ô Uyên đều vỡ nát!
Uy lực của một quyền, lại khủng bố như thế!
Ba người bọn Nam Cung Lăng biết rõ, mặc dù Ô Uyên còn treo một hơi, nhưng đã xong!
Bạn cần đăng nhập để bình luận