Vĩnh Hằng Thánh Vương

Chương 1818: Ma Hoang chi địa

"Tô huynh đệ, vật này quá quý giá rồi."
Lão Diêm hơi đỏ mặt, hai tay dâng bản ngưng thần công pháp này, khẽ run.
"Không có gì."
Tô Tử Mặc mỉm cười, nói: "Loại công pháp này, ta có giữ lại cũng không có tác dụng gì, ngươi cứ nhận đi."
"Sao rồi ?"
Đúng lúc này, một vị nữ tử đẩy cửa đi ra ngoài, nhỏ giọng hỏi.
"Vẻ mặt Lão Diêm đầy kích động, cầm quyển công pháp kia đưa tới trước mặt nữ tử, nói: " Mau nhìn, Tô huynh đệ tặng cho cho con chúng ta một bộ ngưng thần công pháp!"
"A!"
Nữ tử nhìn thấy bộ công pháp kia, vẻ mặt cũng đầy chấn kinh, thở nhẹ một tiếng.
Một năm trước, Tô Tử Mặc từng nghe lão Diêm nhắc qua, vị này có lẽ chính là đạo lữ của lão Diêm-Ninh Ngọc.
Hai người không phải đồng thời phi thăng, nhưng lại đến từ cùng một tiểu thế giới, có thể gặp lại ở Phong Tuyết Lĩnh này cũng là duyên phận khó được, về sau đã kết làm đạo lữ ở Phong Tuyết Lĩnh.
Ninh Ngọc dường như nghĩ đến cái gì, nói: "Nhanh, mang số Ngưng Nguyên đan mà ngươi tích lũy những năm này đưa cho Tô huynh đệ."
"Đúng, đúng, đúng."
Lão Diêm cũng kịp phản ứng, vội vàng móc ra một túi trữ vật, đưa cho Tô Tử Mặc, nói: "Tô huynh đệ, đây là Ngưng Nguyên đan mấy năm nay ta tích góp được, có hơn bảy trăm hạt..."
"Không cần."
Tô Tử Mặc khẽ lắc đầu, nói: "Lần này ta rời đi, bộ công pháp kia xem như chút lễ vật ta đưa cho chất nhi."
Lão Diêm trầm ngâm một lúc mới nói: "Được, nếu Tô huynh đệ đã nói như vậy, ta cũng đành mặt dầy nhận lấy! Sau này nếu Tô huynh đệ có gì cần, lão Diêm ta nhất định sẽ dốc sức xông pha khói lửa!"
"Tô huynh đệ, ngươi muốn đi rồi sao, còn chưa gặp tiểu Bình An mà, tới đây nhìn một chút đi." Ninh Ngọc cười nói.
Tiểu Bình An chính là nhũ danh mà lão Diêm đặt cho con mình, hắn cùng Ninh Ngọc hi vọng đứa nhỏ của chính mình có thể bình an lớn lên, bình an sống hết một đời.
Tô Tử Mặc gật gật đầu, được lão Diêm cùng Ninh Ngọc dẫn đường, đi vào gian phòng.
Lão Diêm đẩy cửa ra, chỉ thấy trong một cái nôi bằng trúc xanh được bện rất tinh xảo đặt ở giữa phòng, có một đứa nhỏ tầm hai ba tuổi đang ngủ ở trong, khuôn mặt đỏ rừng rực, nắm đấm nhỏ phấn nộn nắm chặt.
Đứa bé này chính là hi vọng của lão Diêm.
Tô Tử Mặc không có vào nhà, chỉ đứng ở cửa ra vào dừng lại chốc lát, sau đó lui trở về, lại lấy từ trong túi trữ vật ra hai kiện Huyền giai pháp bảo, đưa cho hai người lão Diêm.
"Tô huynh đệ, ngươi đây là..."
Lão Diêm hoàn toàn ngây người, có chút không dám tin tưởng.
Mặc dù hai kiện pháp bảo này cũng chỉ là Huyền giai hạ phẩm, nhưng đối với bọn hắn thì đây, cũng là bảo vật cực kỳ quý trọng!
"Nhận đi."
Tô Tử Mặc mỉm cười, để lại hai kiện Huyền giai pháp bảo rooif quay người cưỡi trên con chó vàng, chạy về phía đường tới.
Cách đó không xa, Đoạn Thiên Lương đang chạy tới.
"Đi thôi, đuổi theo."
Tô Tử Mặc nói một câu, sau đó dẫn đầu đi ra phía bên ngoài Phong Tuyết Lĩnh.
Đoạn Thiên Lương chạy chậm theo ở phía sau.
Trong lòng con chó vàng vẫn còn đang hận Đoạn Thiên Lương nên cố ý chạy nhanh.
Đoạn Thiên Lương đi theo phía sau, chạy đến mức hai chân muốn đứt, cuối cùng Tô Tử Mặc đành quát lớn một tiếng, để con chó vàng thả chậm tốc độ, Đoạn Thiên Lương mới có cơ hội thở dốc.
"Lão đại, tọa kỵ này có tên sao?"
Đoạn Thiên Lương thật vất vả mới đuổi tới, thở hổn hển hỏi.
"Không có."
Tô Tử Mặc nói.
"Ta thấy nên gọi là Đại Hoàng đi!"
Đoạn Thiên Lương nói với vẻ không có ý tốt.
"Gâu!"
Vẻ mặt con chó vàng đầy bi phẫn, quay về phía Đoạn Thiên Lương rồi sủa inh ỏi!
"Được đấy."
Tô Tử Mặc gật gật đầu.
Đoạn Thiên Lương nháy mắt ra hiệu với con chó vàng, âm thầm cười lạnh, nghĩ kĩ nói: "Tên tiểu súc sinh nhà ngươi, còn muốn đấu cùng lão tử!"
"Lão đại, chúng ta đi đâu đây?"
Đoạn Thiên Lương lại hỏi.
Tô Tử Mặc nói: "Ở Long Uyên tinh, có nơi nào mà ít người đến không, tốt nhất là không có thế lực nào tụ tập."
Tô Tử Mặc chuẩn bị tìm một nơi yên tĩnh để bế quan tu luyện.
Bây giờ, trong túi trữ vật của hắn có gần bốn vạn hạt Ngưng Nguyên đan, đủ cho hắn tu luyện một đoạn thời gian rất dài.
Đối với Long Uyên tinh, đối với thượng giới, hắn còn có rất nhiều chuyện không biết.
Nhưng chỉ khi nhanh chóng tăng cao tu vi, hắn mới có thể có đủ thực lực đi tìm hiểu những chuyện mà hắn không biết.
"Chuyện này..."
Đoạn Thiên Lương nghĩ một chút rồi nói: "Ở Long Uyên tinh, hơn một nửa khu vực kỳ thật đều là man hoang, là nơi các loại hung thú ở, cực kỳ hung hiểm, không có người nào sẽ đi tới đó."
"Đương nhiên, những hung thú kia cũng không dám tùy tiện chạy đến."
Tô Tử Mặc nói: "Được, chúng ta sẽ đi tới man hoang để nhìn xem."
Nói xong câu đó, trong mắt Đại Hoàng dưới thân Tô Tử Mặc lóe lên một tia vui mừng.
Ở man hoang tràn ngập rất nhiều sinh linh, có mạnh có yếu, chủng loại phong phú, khắp nơi đầy rẫy hung hiểm, từng bước kinh tâm!
Nghe nói trong man hoang kia, có cỏ cây cũng có thể ăn người!
Nếu Tô Tử Mặc tiến về man hoang, chắc chắn sẽ chôn thân ở nơi đó, hắn có thể tìm cơ hội trốn!
Đúng rồi, trước khi chạy trốn, hắn nhất định phải cắn chết tên mập mạp kia!
Nghĩ đến đây, tinh thần Đại Hoàng phấn chấn, chạy về phía man hoang.
...
Cùng lúc đó, Huyết Dương cốc.
Trần Huyền Dương cau mày, sắc mặt âm trầm.
Hắn vừa mới tiễn đám người Phong Tuyết Lĩnh đi, thì biết được một chuyện là Tô Tử Mặc đã rời đi trong đêm, đám người Ảnh Tử truy sát theo, đến giờ mà vẫn không có tin tức.
"Đại công tử!"
Đúng lúc này, một tên thuộc hạ có vẻ mặt bối rối, đang phi nhanh về phía nơi này, đi tới trước người Trần Huyền Dương, trực tiếp quỳ rạp xuống đất, thở dốc nói: "Ảnh Tử cùng sáu Huyền Tiên ngũ giai kia đã bỏ mình toàn bộ!"
"Cái gì? !"
Trong đôi mắt Trần Huyền Dương bắn ra một tia sáng lạnh, cả người đều biến thành đằng đằng sát khí.
Người này nói: "Theo thuộc hạ tìm hiểu được, lần này Ảnh Tử truy sát Tô Tử Mặc, có tổng cộng bảy Huyền Tiên ngũ giai, bây giờ sáu người đã vẫn lạc, túi trữ vật cũng bị lấy đi hết, còn có một người không biết tung tích."
"Tốt, tốt, tốt!"
Trần Huyền Dương khẽ cắn răng, lạnh giọng nói: "Tô Tử Mặc, ngươi rất tốt, ta đúng là đã đánh giá thấp ngươi rồi!"
"Đại công tử, chúng ta làm sao bây giờ ?"
Tên tu sĩ Huyết Dương cốc kia hỏi.
Vẻ mặt Trần Huyền Dương lạnh lùng, nói: "Truyền lệnh xuống, toàn lực điều tra Tô Tử Mặc, ta không tin trong khu vực của Huyết Dương cốc ta, có thế lực nào dám thu lưu người này!"
"Mặt khác, nhìn chằm chằm Phong Tuyết Lĩnh cho ta!"
"Thuộc hạ hiểu!"
Tên tu sĩ Huyết Dương cốc đáp lời rồi cáo lui.
Trần Huyền Dương căn bản không biết lúc này Tô Tử Mặc đang cưỡi một con chó vàng đã rời đi phạm vi mà Huyết Dương cốc quản lý, đi về phía man hoang không người đặt chân rồi.
Hai người một chó chạy bảy ngày, mới đi đến biên giới man hoang.
Phía trước là một rừng rậm cành lá xum xuê, từng cây cổ thụ cao phóng lên tận trời, bên trong u ám âm trầm, tràn ngập ra một luồng khí tức man hoang cổ xưa.
Con chó vàng trừng lớn mắt chó, vẻ mặt kinh nghi bất định, có chút e ngại, ngừng bước không tiến.
Đoạn Thiên Lương cũng nuốt nước miếng, hỏi thăm nói: "Lão đại, nếu không chúng ta ở bên ngoài này định cư, chỉ cần mấy ngày thời gian, ta có thể làm ra một động phủ."
"Tiếp tục đi."
Tô Tử Mặc bình tĩnh, đập vào đầu Đại Hoàng, ngữ khí bình thản, lại không cho phép nghi ngờ.
Trong lòng Đại Hoàng thầm mắng, nhưng chỉ có thể kiên trì đi vào trong rừng rậm.
Đoạn Thiên Lương đi theo phía sau, vẻ mặt đề phòng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận