Vĩnh Hằng Thánh Vương

Chương 2208: Cút ngay

Mấy vị trưởng lão thư viện lập tức trở nên căng thẳng, vẻ mặt đầy khẩn trương.
Nguyên Tá quận vương không nén được nội tâm kích động, thậm chí theo bản năng đứng dậy, song quyền nắm chặt, nhìn chằm chằm vào một màn dưới biển sâu, vẻ mặt dữ tợn hưng phấn, giống như đã nhìn thấy cảnh tượng Tô Tử Mặc thân tử đạo tiêu một màn.
Kỳ thật, lần này Thiết Hàn ra tay căn bản không nằm trong kế hoạch của Đại Tấn tiên quốc cùng Phi Tiên Môn.
Nhưng nếu có thể mượn cơ hội này chém giết Tô Tử Mặc, sau này cũng bớt được rất nhiều phiền phức.
Càng huống chi, Thiết Hàn có thể lấy được túi trữ vật của Tô Tử Mặc, cũng không cần chia bảo vật với Phi Tiên Môn.
"Hỏng rồi!"
Tạ Khuynh Thành than nhẹ một tiếng.
Hắn thân là quận vương Viêm Dương tiên quốc, năm đó khi còn là Địa Tiên đã từng đấu vòng loại trong Cửu Trọng Thiên.
Hắn hiểu rõ Cửu Trọng Thiên vượt xa người ngoài.
Trong khe rãnh dưới biển sâu kia, khí lạnh thấu xương, ánh mắt, thần thức, ngũ giác, đều hạ thấp tới cực hạn, mơ hồ không rõ.
Bây giờ, Tô Tử Mặc đang chống lại linh thức trong Thần Băng, không rảnh phân thần, không thể cảm nhận được sát cơ ở sau lưng.
Chờ hắn kịp phản ứng lại, có lẽ sát chiêu của Thiết Hàn đã đánh trên người hắn rồi!
Dưới ánh mắt chăm chú theo dõi của đám người, trong bóng tối dưới thần quy khổng lồ lạnh băng kia, hai bóng người nhanh chóng rút ngắn khoảng cách.
Thiết Hàn quả nhiên đã ra tay, hắn dựng thẳng chưởng thành đao, hung hăng chém tới đầu của Tô Tử Mặc!
Giờ khắc này, bàn tay của Thiết Hàn lại dựa vào khí lạnh chung quanh biển sâu, ngưng tụ ra một thanh trường đao giống như thực chất để chém xuống!
"Kẻ này chết rồi!"
Chân Tiên Tạ Linh hơi lắc đầu, lẩm bẩm một tiếng, mặt lộ vẻ tiếc hận.
Thiết Hàn ra tay quả thực còn đáng sợ hơn so với tưởng tượng của đám người!
Lực chiến đấu của Thiết Hàn vốn là có thể lọt vào mười vị trí đầu.
Mà bây giờ, ở bên trong biển sâu này, bởi vì thần băng tồn tại, lực chiến đấu của hắn chẳng những không giảm đi, ngược lại lại tăng lên!
Hắn dựa vào hoàn cảnh chung quanh, khiến lần ra tay của chính mình bộc phát ra lực sát thương càng khủng bố hơn!
Ngay cả Vân Đình khi nhìn thấy Thiết Hàn ra tay cũng khẽ nhíu mày.
Nếu hắn là Tô Tử Mặc, lúc này đối mặt với thế công như thế, chỉ sợ rất khó toàn thân trở ra.
Đúng lúc này, trong khe rãnh dưới biển sâu, đột nhiên bộc phát ra một tiếng gầm nhẹ!
"Cút ngay!"
Chỉ thấy Tô Tử Mặc ngưng tụ ra Linh Quy chi thuẫn, đồng thời còn đột nhiên quay người xòe bàn tay ra, bắt tới trường đao ở sau lưng đang chém tới đây!
Nếu là người khác rơi vào tình trạng đã mất đi ngũ giác, thần thức bị hạn chế thì sẽ khó mà phát hiện ra Thiết Hàn tập sát.
Nhưng Tô Tử Mặc tu luyện Đại Hoang Yêu vương bí điển, có một loại cảm giác cực kỳ bén nhạy đối với nguy hiểm.
Gió thu chưa thổi ve sầu đã biết!
Ngay khi Thiết Hàn ra tay, Tô Tử Mặc đã phát hiện được nguy cơ!
Nhưng hắn lại không thể tránh né.
Bởi vì Thiết Hàn chọn thời cơ xuất thủ quá tinh diệu, ngay khi thần quy va chạm cùng Linh Quy chi thuẫn của hắn, đây là thời điểm hắn suy yếu nhất.
Toàn thân Tô Tử Mặc chấn động mạnh, không kịp phóng thích ra bất kỳ thần thông bí pháp nào, chỉ có thể dựa vào lực lượng nhục thân, quay đầu bắt lấy chuôi trường đao kia!
Cùng lúc đó, hắn cũng nhận ra thân phận của Thiết Hàn.
"Chết!"
Thiết Hàn lạnh lùng quát.
Ba!
Trường đao chém lên bàn tay Tô Tử Mặc, lưỡi đao chỉ thoáng lui vào một chút rồi trực tiếp kẹp lại, giống như chém lên cốt thép vậy, phát ra tiếng kim loại va chạm!
Tâm thần Thiết Hàn chấn động.
Khi Tô Tử Mặc suy yếu nhất mà hắn chém một đao lại không thể chém thành hai nửa, thậm chí ngay cả bàn tay Tô Tử Mặc đều không có chém đứt!
Cùng lúc đó, trong nháy mắt khi đao chưởng của hai người va chạm.
Thiết Hàn đột nhiên cảm nhận được trên trường đao truyền đến một cơn chấn động, lực lượng vặn vẹo vô cùng kinh khủng.
Sau một khắc, khí lạnh ngưng tụ thành trường đao ầm ầm vỡ vụn!
Vẻ mặt Thiết Hàn vẫn lạnh như sương, nhưng trong lòng lại lại kinh hãi.
Tô Tử Mặc còn khó giải quyết hơn sự tưởng tượng của hắn nhiều lắm!
Lúc này, Thiết Hàn cũng lộ ra tính tình quả quyết, trường đao vỡ vụn, căn bản không dây dưa cùng Tô Tử Mặc, thân hình bạo lui, trong nháy mắt chui vào hải dương u ám, trốn đi thật xa.
Tô Tử Mặc đứng nguyên tại chỗ hít sâu một hơi, cũng không đuổi theo.
Lúc này, huyết mạch trong cơ thể hắn đã bị đông cứng lại.
Mặc dù ngăn cản được thần quy va chạm, nhưng bởi vì hắn phân tâm nên bị khí lạnh nhập xâm, lan rộng khắp kinh mạch, ngũ tạng lục phủ!
Toàn thân Tô Tử Mặc đều đang run nhè nhẹ.
Nếu muốn đuổi giết Thiết Hàn, trừ phi hắn bộc phát khí huyết.
Nhưng nếu làm như vậy, có thể sẽ lộ ra Thanh Liên chân thân, rõ ràng cái được không đủ bù cái mất.
Sau này hai người nhất định sẽ còn gặp nhau.
Đến lúc đó lại thanh toán món nợ này!
Hai người giao thủ chỉ xảy ra trong chớp mắt.
Gần như là vừa chạm đã tách ra, chỉ thoáng đối mặt nhưng lại vô cùng nguy hiểm, lại cực kỳ kinh tâm động phách!
Đến tận lúc này, đông đảo tu sĩ trên quảng trường xem cuộc chiến mới thở phào một hơi.
" Tô Tử Mặc kia thật mạnh!"
"Đỡ được công kích của thần quy to lớn kia, đồng thời còn tay không đỡ được một kích toàn lực của Thiết Hàn!"
"Đúng vậy, mặc dù bàn tay bị thương, nhưng một chút vết thương nhỏ nhoi này đối với hắn thì hoàn toàn không đáng nhắc tới."
"Theo ta thấy, lực chiến đấu của Tô Tử Mặc vô cùng có khả năng lọt vào mười vị trí đầu!"
Sau một thoáng yên lặng ngắn ngủi, trong đám người phát ra từng đợt tiếng gầm.
Lần này, ngay cả Chân Tiên Tạ Linh đều giật mình.
Trong suy nghĩ của hắn, Tô Tử Mặc chẳng những không ngăn được linh thức trong Thần Băng công kích, cũng không ngăn được Thiết Hàn tập sát.
Không ngờ hai loại lực lượng kinh khủng cùng tấn công mà Tô Tử Mặc vẫn có thể ngăn cản được!
Tạ Khuynh Thành, Vân Đình, trưởng lão thư viện cũng yên lòng.
Mấy vị trưởng lão thư viện liếc mắt nhìn nhau, khẽ cười khổ.
Dù là người đứng xem, nhưng dường như bọn hắn còn khẩn trương hơn cả người ở bên trong.
Dưới biển sâu.
Tô Tử Mặc không để linh thức trong Thần Băng phát động ra công kích lần thứ hai, trực tiếp tiến lên nắm lấy Thần Băng nhét vào bên trong thức hải.
Trấn Ngục đỉnh cảm nhận được khí tức của thần băng, trong nháy mắt giáng lâm.
Không chờ Thần Băng tản ra một chút khí lạnh, đã bị Trấn Ngục đỉnh cắn nuốt luyện hóa.
Một vách đỉnh khác của Trấn Ngục đỉnh, đường vân của Huyền Vũ thánh hồn nổi lên một tia hơi sáng!
Thân hình Tô Tử Mặc khẽ động, sau đó chạy về phía Truyền Tống trận trên kia.
Hắn lấy ra lệnh bài rồi nhìn thoáng qua.
Trải qua biến cố lần này, thứ tự của hắn lại lần nữa hạ xuống, bây giờ đã xếp thứ mấy trăm ngàn.
Cũng không lâu sau.
Tô Tử Mặc đến Truyền Tống trận, không dừng lại chút nào, phi thăng tới tầng trời thứ ba.
Sau khi tiến vào tầng trời thứ ba, Tô Tử Mặc cảm nhận được sát khí tràn ngập, trong không khí là máu tanh nhàn nhạt.
Từ đó có thể thấy được, những tu sĩ đến trước đó, ở trong không gian này đã gặp phải trở ngại cực lớn!
Trên bầu trời, truyền đến tiếng kiếm khí reo vang, lưỡi mác va chạm, âm vang mạnh mẽ!
Tạ Khuynh Thành nói: "Tầng trời thứ ba có chút tàn khốc, sẽ đào thải lượng lớn Địa Tiên, cửa ải này không có biện pháp xảo diệu gì, chỉ có thể xông vào."
"Trong này khắp nơi đều là đao quang kiếm ảnh, nguy cơ xuất hiện mọi lúc mọi nơi, từng bước kinh tâm!"
Đông đảo tu sĩ ngoài cuộc tỉnh táo trong cuộc u mê.
Mặc dù hai người Phong Ẩn, Thái Hoa vẫn xếp ở vị trí đầu tiên, nhưng ở tầng trời thứ ba này đều phải cẩn thận hơn rất nhiều.
Nhiều khi, một khắc trước chung quanh còn không có hung hiểm gì.
Nhưng một khắc sau, một đạo kiếm quang giáng lâm, trực tiếp xuyên thủng mi tâm tu sĩ!
Sát phạt bất cứ lúc nào cũng sẽ giáng lâm, có lẽ đến từ bên người, có lẽ đến từ chung quanh, hoặc đến từ đỉnh đầu, thậm chí đến từ dưới chân...
Bạn cần đăng nhập để bình luận