Vĩnh Hằng Thánh Vương

Chương 1864: Sát phạt khủng bố

Trong lúc vội vàng không kịp chuẩn bị, Trần Huyền Dương từ bên trên lưng vật cưỡi ngã bay ra ngoài.
Phản ứng của hắn cũng cực nhanh, ở trên không trung tận khả năng vặn vẹo thân thể, ổn định thăng bằng, loạng choạng rơi xuống mặt đất.
Hắn đang định tiếp tục chạy trốn, sau lưng lại nghe thấy một tràng tiếng vang 'Ô ô' truyền đến, một luồng gió cấp tốc tới gần!
Cánh chim sau lưng Tô Tử Mặc chấn động, hóa thành một luồng sáng màu vàng óng, trong nháy mắt vượt qua nghìn dặm.
Ngay trong chớp mắt lúc Trần Huyền Dương ổn định thân hình ở trên không trung, hắn đã đuổi tới sau lưng Trần Huyền Dương!
Vẻ mặt của Trần Huyền Dương hoảng sợ, cũng đã ý thức được, chính mình căn bản là không thể trốn thoát.
"Tô đạo hữu, chỉ cần ngươi chịu buông tha ta, ân oán giữa ngươi và ta, ngươi và Huyết Dương Cốc, đều được xóa bỏ!"
Hắn dứt khoát xoay người lại, cầu khẩn nói: "Ta Trần Huyền Dương lập xuống đạo thề, sau này tuyệt đối sẽ không tìm ngươi gây phiền phức nữa."
"Hôm nay nếu như tha cho ngươi, ai sẽ đền mạng cho tu sĩ Phong Tuyết Lĩnh đã chết đi!"
Vẻ mặt của Tô Tử Mặc lạnh như băng, không hề bị lay động, vươn bàn tay ra, hung hăng đập đỉnh đầu Trần Huyền Dương!
"A!"
Trần Huyền Dương không có khả năng khoanh tay chịu chết, cũng gầm nhẹ một tiếng, một cánh tay vận chuyển trường mâu, thúc giục khí huyết, đâm thẳng lên, muốn đánh rơi Tô Tử Mặc từ trên không trung xuống.
Theo Trần Huyền Dương xem ra, chỉ cần hắn có thể kéo dài thêm một lát, chờ bọn Ngụy Sơn đuổi tới, hắn sẽ có cơ hội sống sót.
Chỉ tiếc là hắn gặp phải Tô Tử Mặc.
Ánh mắt của Tô Tử Mặc sáng loáng, xòe bàn tay ra, trong chớp mắt, bắt lấy đầu mâu, bộc phát lực lượng thân thể, đè ép xuống!
Răng rắc một tiếng, rơi vào bên tai Trần Huyền Dương, giống như là sét đánh ngang tai!
Cây trường mâu này, lại trực tiếp bị Tô Tử Mặc bẻ gãy!
Bàn tay của Trần Huyền Dương, gan bàn tay bị xé rách, máu me đầm đìa, bắt không được một nửa trường mâu còn lại kia, tuột tay mà bay.
Mà Tô Tử Mặc nắm chặt một nửa còn lại của cây trường mâu, từ trên trời giáng xuống, nhắm thẳng vào đỉnh đầu của Trần Huyền Dương, đâm xuống một cái!
Phốc phốc!
Một nửa trường mâu, chui vào trong đỉnh đầu của Trần Huyền Dương, đâm xuyên qua thức hải của hắn!
Trần Huyền Dương trừng to hai mắt, ánh mắt đờ đẫn, phía trên khuôn mặt, vẫn hiện đầy sợ hãi.
Bịch một tiếng, Trần Huyền Dương phơi thây tại chỗ!
Giao thủ giữa hai người, chỉ xảy ra ở trong chớp mắt.
Sự phản kích của Trần Huyền Dương, không tạo thành một chút uy hiếp nào đối với Tô Tử Mặc.
Ngược lại bị hắn thuận thế chém giết, bị mất mạng tại chỗ!
Ba vị hộ pháp của Huyết Dương Cốc, còn chưa từ bên trong cảnh tượng quỷ dị làm sao Tô Tử Mặc có thể từ trước mắt biến mất không thấy đâu nữa, tỉnh táo lại, Trần Huyền Dương đã bỏ mình!
"Thiếu chủ..."
Ngụy Sơn nhìn Trần Huyền Dương ngã ở trong vũng máu, ánh mắt phức tạp.
Từ trình độ nào đó tới nói, cảm giác lần này của Trần Huyền Dương là đúng.
Người thứ nhất mà Tô Tử Mặc muốn giết, chính là hắn!
Nhưng coi như là biết rõ, hắn vẫn không thể trốn thoát, là người thứ nhất vẫn lạc.
Đại quân của Huyết Dương Cốc cũng rơi vào yên lặng ngắn ngủi.
Vừa rồi Trần Huyền Dương vẫn còn hăng hái, thống soái tam quân.
Mà bây giờ, Trần Huyền Dương đã là một bộ tử thi!
Ngụy Sơn hít sâu một hơi, chậm rãi nói: "Các vị đạo hữu của Huyết Dương Cốc nghe lệnh, chúng ta phải báo thù cho thiếu chủ, quyết không cho phép uy nghiêm của Huyết Dương Cốc, bị khiêu khích như thế này!"
Lời Ngụy Sơn nói, để đông đảo tu sĩ Huyết Dương Cốc từ trong khiếp sợ, dần dần lấy lại tinh thần.
"Giết cho ta!"
Một vị Hộ pháp khác của Huyết Dương Cốc vung tay hô to, dẫn đầu xông tới.
Đại quân của Huyết Dương Cốc cũng chen chúc mà đến, khí thế cuồn cuộn ngất trời!
Vèo! Vèo! Vèo!
Ầm! Ầm! Ầm!
Trong lúc nhất thời, vô số loại pháp bảo phá không, phóng tầm mắt nhìn tới, lít nha lít nhít, như cá diếc sang sông, che khuất bầu trời!
Tiên thuật thần thông, ở trên không trung cũng tỏa ra từng chùm sáng sáng chói, làm cho đất trời biến sắc, cát bay đá chạy!
Đám người may mắn còn sống sót của Phong Tuyết Lĩnh thấy một màn như vậy, đều lộ ra vẻ mặt lo lắng.
Phải biết, lúc trước tấn công Phong Tuyết Lĩnh, Huyết Dương Cốc cũng chỉ để cho một vạn đại quân đi ra chém giết, dù vậy, Phong Tuyết Lĩnh cũng không thể chèo chống được bao lâu, đã triệt để tan tác.
Mà lúc này, đây là ròng rã hai vạn đại quân!
Mà hai vạn đại quân này muốn đối phó, chỉ có một người!
Coi như là hai vạn đại quân của Huyết Dương Cốc không hề làm gì, cứ như vậy vọt thẳng tới, chỉ sợ là đều có thể giết chết vị Tô Tử Mặc nhìn qua kia có chút nho nhã yếu ớt kia?
Tô Tử Mặc cũng không phóng thích Tứ Muội Đạo Hỏa.
Nơi này là Phong Tuyết Lĩnh, cách đó không xa, còn có không ít tu sĩ của Phong Tuyết Lĩnh may mắn còn sống sót.
Nếu như phóng thích ra Tứ Muội Đạo Hỏa, cố nhiên là có thể đốt trọng thương đại quân của Huyết Dương Cốc, nhưng cũng dễ dàng làm tu sĩ Phong Tuyết Lĩnh bị thương.
Phong Tuyết Lĩnh cũng sẽ bị đốt thành một vùng phế tích.
Đối mặt với vô tận pháp bảo thần thông, thân hình của Tô Tử Mặc, chậm rãi bay lên không trung, hai tay vung vẩy ở trước mặt, vạch ra một quỹ tích huyền diệu.
"Linh Quy Chi Thuẫn, ngưng!"
Tô Tử Mặc khẽ quát một tiếng, vận chuyển Thiên Phú Thần Thông!
Ở trước mặt hắn, một cái mai rùa to lớn cổ lão hiện ra, phía trên mai rùa, khắc hoạ một cái khe rãnh uốn lượn, lóe ra ánh sáng thần thánh, sáng chói lóa mắt!
Đương! Đương! Đương!
Đông đảo pháp bảo, đụng lên phía trên cái mai rùa cổ lão này, bộc phát ra từng đợt tiếng kim loại va chạm.
Đơn độc pháp bảo, đối với Linh Quy Chi Thuẫn, không có một chút ảnh hưởng nào.
Nhưng hơn vạn món pháp bảo, rợp trời mà đến, đã hội tụ thành một luồng lực lượng khổng lồ khó có thể tưởng tượng.
Ở phía dưới trùng kích như thế, ánh sáng thần thánh bên trên Linh Quy Chi Thuẫn lấp lóe, lúc sáng lúc tối.
Cùng lúc đó, rất nhiều tiên thuật, thần thông cũng đồng thời xuất hiện!
Ầm! Ầm!
Bên trên Linh Quy Chi Thuẫn, bộc phát ra một tràng tiếng vang kinh thiên động địa!
Ánh sáng thần thánh bên trên mai rùa, ở phía dưới những loại Tiên pháp, thần thông kia thay nhau oanh tạc, rốt cục đã ảm đạm xuống.
Tạch tạch tạch!
Bên trên mai rùa, truyền ra một tràng tiếng vỡ vụn.
Ngay sau đó, ở phía dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, Linh Quy Chi Thuẫn chia năm xẻ bảy!
Ngụy Sơn thấy một màn như vậy, tinh thần chấn động mạnh, lớn tiếng nói: "Người này cũng không gì hơn cái này, chỉ cần các vị đạo hữu hợp lực, nhất định là sẽ có thể tru giết!"
Tiếng nói vừa dứt, Ngụy Sơn đột nhiên cảm giác được một trận tim đập nhanh.
Mai rùa nổ tung, bụi mù tan đi hết.
Chỉ thấy Tô Tử Mặc đạp không mà đứng, hai tay bắt kiếm quyết, toàn thân tràn ngập ra sát ý vô tận, giống như là kinh động thiên địa, nghịch loạn trời xanh!
Trên bầu trời, hiện ra từng ngôi sao to lớn.
Những ngôi sao này, lại không biết là bị loại lực lượng gì dẫn dắt, quỹ tích hỗn loạn, nghiền ép lẫn nhau.
Mặt đất cũng đang run rẩy, giống như là có loại hung linh tuyệt thế nào đó muốn phá đất mà lên!
Thiên phát sát cơ, di tinh dịch túc!
Địa phát sát cơ, long xà khởi lục!
"Chém cho ta!"
Hai tay của Tô Tử Mặc vung vẩy, kiếm chỉ hướng về phía trước chém một cái!
Xoẹt xoẹt xoẹt!
Trong chốc lát, kiếm chỉ trên tay trái của hắn, phun ra vô số luồng kiếm khí, trắng xoá một mảnh, hừng hực chói mắt, phá không mà đến, sát ý ngút trời!
"Ngang!"
"Tê!"
Một bên khác, kiếm chỉ tay phải của Tô Tử Mặc, chém ra Long Xà!
Chỉ thấy ở trên trời cao, một con Thần long lao xuống, giết vào trong đám người, những nơi đi qua, người ngã ngựa đổ!
Mặt đất vỡ ra một khe hở to lớn, một con quái vật khổng lồ màu đỏ, từ bên trong vết nứt vọt ra, toàn thân tắm nham tương nóng hổi, chấn động hai cánh, ngửa mặt lên trời gào thét!
Thiên Sát Kiếm Khí, tung hoành ngang dọc, thu hoạch tính mạng!
Địa Sát Kiếm Khí, ngưng tụ Long Xà, tàn sát sinh linh!
Hai đại kiếm quyết ở thời khắc này, hiển lộ ra lực sát phạt cực kỳ khủng bố!
Bạn cần đăng nhập để bình luận