Vĩnh Hằng Thánh Vương

Chương 3202: Tân sinh

Vết tích đạo ấn thuộc về Điệp Nguyệt ở trên Trung Thiên Thế Giới, đang dần dần ảm đạm tiêu tán.
Dù sao thì Điệp Nguyệt cũng chỉ là Đại Đế ở trên Trung Thiên Thế Giới, cũng không phải là cường giả đến từ Đại Thiên Thế Giới như Ma Chủ, Tà Đế, chủ nhân của Thiên Đình, không đạt tới loại tình trạng gần như vĩnh sinh bất tử kia.
"Haizz."
Các nơi trên Trung Thiên Thế Giới, truyền đến từng tràng tiếng thở dài.
Đạo ấn tiêu tán, có nghĩa là Đại Đế đời này đã vẫn lạc!
Kết quả này, vượt qua dự liệu của tất cả mọi người.
"Bởi vì Hoang Võ Đại Đế, Huyết Điệp Đại Đế kiên trì, mới khiến cho vô số sinh linh trên Trung Thiên Thế Giới không bị cuốn vào trận hạo kiếp này, không nghĩ tới, cuối cùng hai người lại rơi vào kết cục như vậy."
"Hai người đều là cường giả kinh diễm cổ kim, khai sáng ra Song Đế Kỷ Nguyên trước nay chưa từng có, chỉ tiếc là. . ."
"Người có tình cảm chân thành vẫn lạc ở trước mặt mình, trong lòng Tô sư đệ, không biết là sẽ phải thừa nhận bao nhiêu thống khổ." Mặc Khuynh đứng ở bên trong Thiên Hoang Giới, mặt rầu rĩ, nhìn bóng người cô độc bên trong tinh không xa xa kia.
Băng Điệp ở bên trên bả vai nàng, đang yên lặng thút thít.
Ở trong lòng Băng Điệp, Huyết Điệp Đại Đế mang cho tộc nhân vô số vinh quang và tôn nghiêm, cũng vì tộc nhân kính dâng ra tất cả!
Vân Trúc than nhẹ một tiếng.
Thông minh như nàng, đối mặt với việc này, cũng không biết nên an ủi như thế nào.
Yến Bắc Thần giống như là nghĩ tới điều gì, cúi đầu không nói.
Có lẽ, chỉ có hắn mới có thể cảm động lây, lý giải sự thống khổ trong lòng Tô Tử Mặc.
Giờ phút này, Tô Tử Mặc vẫn ngơ ngác đứng ở bên trong tinh không, ánh mắt trống rỗng, vẻ mặt hốt hoảng, dáng vẻ thất hồn lạc phách, mơ hồ làm cho người đau lòng.
Ánh mắt của Phạm Thiên Quỷ Mẫu chuyển động, rơi lên trên người Tô Tử Mặc, liếm liếm đôi môi đỏ, giống như là còn muốn ra tay.
Nhưng nàng biết, nếu như mình ra tay, Tà Đế nhất định là sẽ ngăn cản.
Giữa hai người, không thể phân ra thắng thua được.
Cũng không cần thiết bởi vì một con sâu kiến trên Trung Thiên Thế Giới mà đánh nhau sống chết.
Phạm Thiên Quỷ Mẫu mỉm cười, không ở lại nữa, quay người bay về phía Đại Thiên Thế Giới.
Đối với nàng, xoá bỏ Điệp Nguyệt đơn giản giống như là nghiền chết một con giun dế vậy, chỉ cần tiện tay là có thể làm.
Nàng sẽ không để ở trong lòng, thậm chí sẽ quên ngay lập tức.
Có ai lại đi để ý, mình giẫm chết một con kiến?
Tà Đế nhìn Phạm Thiên Quỷ Mẫu phi thăng đi xa, cũng không ra tay ngăn cản.
Coi như nàng ra tay ngăn cản, cũng sẽ không có kết quả gì.
Nhưng vào lúc này, Tà Đế cuốn lấy màn sương máu sau lưng kia, đi tới bên cạnh Tô Tử Mặc.
Tô Tử Mặc theo bản năng nhìn về phía nàng, há to miệng, giống như là muốn hỏi chuyện gì đó, nhưng lại không dám nói.
Tà Đế giống như là biết Tô Tử Mặc muốn hỏi gì, mặt không thay đổi nói: "Nàng chết rồi."
Sắc mặt của Tô Tử Mặc trắng bệch, đột nhiên trong lòng cảm thấy một trận đau nhói.
Ba chữ này, giống như một lưỡi dao, xuyên thủng lồng ngực của hắn!
"Phốc!"
Tô Tử Mặc phun ra một ngụm máu tươi, vẻ mặt thê thảm.
Hắn đã sớm đoán được đáp án này, chỉ là không muốn tin tưởng.
Phạm Thiên Quỷ Mẫu ra tay, lực lượng giữa hai bên chênh lệch to lớn như thế, làm sao Điệp Nguyệt có thể còn sống?
"Ta vừa mới bảo vệ hồn phách của nàng."
Tà Đế lại nói: "Bây giờ ta cho ngươi hai lựa chọn, thứ nhất, ngươi có thể mang hồn phách của nàng ở trên người, nhưng nàng không có cách nào tu luyện, càng không có cách nào báo thù, chỉ có thể ở cạnh ngươi."
"Thứ hai, ta có thể đưa vào vào trong luân hồi, đạt được tân sinh ở trên Đại Thiên Thế Giới!"
Tô Tử Mặc nghe thấy vậy tâm thần chấn động, ngẩng đầu lên, nhìn Tà Đế, bên trong ánh mắt mang theo một tia nghi hoặc.
Việc hồn phách tiến vào Lục Đạo Luân Hồi, chuyển thế trùng sinh, hắn đương nhiên là đã sớm biết.
Nhưng điều kiện để chuyển thế trùng sinh quá mức hà khắc, cần cường giả có cảnh giới cao hơn người trùng sinh rất nhiều, sớm bố cục thi pháp, mới có cơ hội thành công.
Hơn nữa hồn phách trốn vào Lục Đạo, trải qua nỗi khổ luân hồi, quá trình hung hiểm tràn đầy biến số, không biết sẽ xảy ra cái gì.
Nhưng nghe Tà Đế nói, vậy mà nàng có thể khống chế việc này, để Điệp Nguyệt tái sinh ở trên Đại Thiên Thế Giới!
Hơn nữa, Tà Đế nói là tân sinh, không phải là trùng sinh.
Tà Đế thản nhiên nói: "Trước đó, ta không làm được điều này, bây giờ thực lực đã khôi phục một chút, có thể để cho nàng tân sinh ở trên Đại Thiên Thế Giới."
Tô Tử Mặc chăm chú suy nghĩ, mới chậm rãi nói: "Ta chọn loại thứ hai!"
Lựa chọn thứ nhất, hai người cố nhiên là có thể ở bên nhau, nhưng đối với Điệp Nguyệt, thực sự là quá không công bằng, cũng quá mức thống khổ.
Đạo của Điệp Nguyệt, là không thuận theo.
Nàng không có cách nào tu hành, không có cách nào báo thù, đối với nàng mà nói, coi như lấy hình thái hồn phách còn sống, lại có ý nghĩa gì?
Cả đời Điệp Nguyệt, chưa từng phụ thuộc vào bất cứ kẻ nào!
Nàng dẫn theo Hồ Điệp tộc yếu đuối, mạnh mẽ quật khởi ở bên trong Trung Thiên Thế Giới vạn tộc san sát.
Trong kỷ nguyên này, Điệp Nguyệt không kém gì bất cứ kẻ nào!
Kể cả Tô Tử Mặc hắn!
Năm đó Điệp Nguyệt phạt thiên, cố nhiên là vì Trung Thiên Thế Giới, vì phản kháng Thiên Đình, nhưng cũng vì chính nàng.
Nàng muốn đi lên Đại Thiên Thế Giới xông xáo một phen, nhìn phiến đất trời rộng lớn kia.
Nghe được câu trả lời của Tô Tử Mặc, chỗ sâu trong đôi mắt của Tà Đế, hiện lên một tia thưởng thức.
Kỳ thật, coi như Tô Tử Mặc làm ra lựa chọn thứ nhất, nàng cũng sẽ không cảm thấy ngoài ý muốn.
Chỉ là, nàng sẽ cảm thấy thất vọng.
Cũng sẽ cảm thấy không đáng và uất ức thay cho vị Huyết Điệp phong hoa tuyệt đại, kinh diễm cổ kim kia.
"Có khả năng là ngươi không nghe rõ ý tứ của ta."
Tà Đế lại nói: "Nàng sẽ tân sinh ở trên Đại Thiên Thế Giới, chứ không phải là trùng sinh."
"Cái gọi là tân sinh, có nghĩa là, sẽ xóa đi tất cả các loại vết tích ở đời này."
"Tân sinh ở trên Đại Thiên Thế Giới, nàng có thể trở thành một cá thể bất kỳ ở trong vạn tộc, lại tu luyện lại từ đầu, cũng sẽ quên tất cả mọi thứ trong đời này, kể cả ngươi."
Nghe đến đó, trong lòng Tô Tử Mặc cảm thấy đau xót.
Trong đầu của hắn, dần dần hiện ra vô số hình tượng.
Hai người mới gặp nhau.
Bên trong hoa đào rơi lả tả, nữ tử mặc áo bào màu đỏ tươi hơi có vẻ lười biếng kia, dẫn hắn bước vào tu hành, từ đó mở ra từng cơn sóng lớn bao la bao trùm thế giới.
Trong dãy núi Thương Lang, bóng người màu đỏ ngăn ở trước mặt vô số Tử Dực Ưng kia.
Trọng thương ngã gục, trong lúc hôn mê, có người ở trong cơ thể hắn, lưu lại Vô Ưu Hoa, thay thế Thần Hoàng Cốt, nghịch thiên cải mệnh cho hắn!
Dưới đáy Táng Long Cốc, lưu lại hai hàng chữ.
Long Hoàng Chân Thân niết bàn trùng sinh, dị tượng huyết mạch ngưng tụ, bóng hình xinh đẹp để hắn điên đảo thần hồn kia lại một lần nữa hiện lên ở trước mắt, cười nói với hắn: "Món quà thứ ba, chính là ta."
Điệp Nguyệt tân sinh, mang ý nghĩa là tất cả mọi chuyện, tất cả ký ức tốt đẹp giữa hai người, đều sẽ tan thành mây khói.
"Ngươi có thể chọn lại một lần."
Tà Đế thản nhiên nói.
Trong lòng Tô Tử Mặc rõ ràng là cực kì thống khổ, nhưng vẫn lắc đầu, nhớ lại những hình ảnh và ký ức trước đó kia, dần dần bật cười, nói: "Đời này, nàng từng giúp ta nghịch thiên cải mệnh."
"Đời sau, đổi ta đến bảo vệ nàng đi."
Nghe đến đó, sắc mặt vẫn luôn lạnh lùng của Tà Đế cũng hơi thay đổi.
Tô Tử Mặc hít sâu một hơi, nói: "Để nàng tân sinh ở trên Đại Thiên Thế Giới đi, ta nhất định sẽ tìm được nàng!"
"Được."
Tà Đế gật gật đầu, nói: "Hi vọng có thể nhìn thấy ngươi ở trên Đại Thiên Thế Giới."
"Nếu như ngươi có thể phi thăng lên Đại Thiên Thế Giới, nếu như có chuyện gì khó xử, có thể mang Như Mộng Lệnh tới tìm ta, chính là miếng ngọc bội màu trắng ta để lại cho ngươi kia."
Tô Tử Mặc giống như là không nghe thấy, vẫn còn hơi hoảng hốt.
Coi như là đã quyết định, để cho Tà Đế trợ giúp Điệp Nguyệt đạt được tân sinh trên Đại Thiên Thế Giới, nhưng trong lòng của hắn, vẫn tràn đầy không nỡ và thống khổ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận