Vĩnh Hằng Thánh Vương

Chương 600: Giết Nguyên Anh

Tăng nhân trung niên giữ chặt Tự Quân Ngự, cùng Cô Tô Khải, Thiên Trần Chân Quân càng ngày càng tới gần.
Trong chớp mắt, khoảng cách đã không đủ một trượng.
Khác với vẻ hưng phấn đang cố gắng đè nén trong mắt của Cô Tô Khải, Thiên Trần Chân Quân, tăng nhân trung niên lại rất bình tĩnh, đôi mắt thâm thúy không có một tia gợn sóng.
Đi tới gần, tăng nhân trung niên nhìn như tùy ý ném Tự Quân Ngự về phía Thiên Trần Chân Quân ở đối diện.
Trong mắt Thiên Trần Chân Quân lóe lên tia sáng, vội vàng đưa tay ra đón.
Một bên khác, Cô Tô Khải nhịn không được cất tiếng cười to.
“Ha ha...”
Đột nhiên!
Tiếng cười của Cô Tô Khải im bặt!
Khóe mắt của hắn thoáng nhìn thấy một bóng người theo sát sau lưng Tự Quân Ngự đột nhiên vọt tới phụ cận, trong mắt của người này lóe lên hung quang như một thượng cổ Đại Yêu muốn xông lên cắn người!
Hí!
Cô Tô Khải hít một hơi khí lạnh.
Tăng nhân trung niên này vậy mà lại dám động sát cơ với Nguyên Anh Chân Quân!
Sao hắn dám!
Một tu sĩ Kim Đan cảnh, sao lại dám động thủ với Nguyên Anh Chân Quân!
“Nạp mạng đi!”
Tăng nhân trung niên đột nhiên há miệng quát một tiếng như tiếng sấm mùa xuân, toàn thân tản ra sát ý khiến người ta cảm thấy hít thở không thông, bàn tay to lớn thật dầy nhô ra như muốn che khuất bầu trời, khuấy động phong vân.
Cô Tô Khải chỉ cảm thấy trước mắt ảm đạm, đỉnh đầu có một bóng đen lớn bao phủ xuống như mây đen ép thành!
“Ngươi muốn chết!”
Cô Tô Khải trở tay cầm kiếm, hung hăng chém một cái về phía trước!
Khoảng cách giữa hai người quá gần.
Không đợi kiếm pháp hoàn toàn được thi triển ra, tay trái của Tô Tử Mặc đã nắm chặt cổ tay của Cô Tô Khải trước!
Kiếm pháp có cao minh hơn nữa, lúc này cũng đã vô dụng.
Khoảng cách này chính là dựa vào lực cận chiến và lực nhục thân!
Cô Tô Khải biến sắc, trong mắt rốt cục hiện lên một tia bối rối.
Cổ tay của hắn bị tăng nhân trung niên gắt gao khóa lại, căn bản không có cách nào tránh thoát.
Thẳng đến lúc này, hắn mới ý thức được thể phách của tăng nhân trung niên đáng sợ!
Người tăng nhân trung niên này có lực cận chiến đã đủ để uy hiếp đến tính mạng của hắn!
Cô Tô Khải là Nguyên Anh Chân Quân.
Nếu là giao thủ bình thường, dùng thần thức điều động pháp lực căn bản sẽ không cho tăng nhân trung niên cơ hội đến gần người.
Cục diện bây giờ lại để tăng nhân trung niên cận thân, giống như là bị một con thuần huyết hung thú cận thân vậy, chỉ cần có chút sai lầm là sẽ phơi thây tại chỗ!
Tuyệt đại đa số người tu chân đều có là nhục thân yếu đuối, không thể sánh với Yêu tộc.
Cho nên, người tu chân sẽ lợi dụng linh thuật, pháp thuật, Linh khí để không ngừng kéo dài khoảng cách, ngăn cản yêu thú cận thân.
Khi nào bị yêu thú cận thân thì người tu chân sẽ gặp hiểm lúc đó!
Thiên Trần Chân Quân vừa mới tiếp được Tự Quân Ngự bị ném tới, căn bản không có biện pháp giúp đỡ gì.
Ở trong chớp mắt, tất cả chỉ có thể dựa vào chính bản thân Cô Tô Khải!
Tăng nhân trung niên chọn thời cơ xuất thủ thực sự quá tinh diệu.
Nhanh một giây hay chậm một giây, đều sẽ không thể tạo thành cục diện như vậy.
Răng rắc!
Tăng nhân trung niên căn bản không cho Cô Tô Khải một chút thời gian phản ứng nào, trực tiếp bóp nát cổ tay của hắn!
“A!”
Cô Tô Khải kêu đau một tiếng, mồ hôi lạnh trong nháy mắt đã chảy ra ngoài.
Hô!
Cùng một thời gian, bàn tay lớn che trời của tăng nhân trung niên đã đánh xuống, bộc phát ra khí tức trấn áp tất cả.
Cổ tay của Cô Tô Khải bị bóp nát, phản ứng tạm thời bị đình trệ trong nháy mắt, chờ đến khi hắn kịp phản ứng lại thì bàn tay của tăng nhân trung niên đã đánh xuống đỉnh đầu rồi.
Trong lúc vội vàng, hắn chỉ có thể nâng cánh tay lên đỡ.
Tạch tạch tạch!
Chỉ va chạm ngắn ngủi mà cánh tay của Cô Tô Khải đã bị bàn tay của tăng nhân trung niên đè gãy!
Bàn tay lớn vẫn không ngừng đánh xuống, nặng nề đập vào trên đỉnh đầu của Cô Tô Khải!
Ầm!
Óc vỡ toang!
Hai mắt của Cô Tô Khải trừng lớn, trên khuôn mặt hiện ra từng vết rách.
Đầu của hắn, gần như đã bị tăng nhân trung niên vỗ nát!
Nguyên Thần trực tiếp bị chấn nát, đã chết đến mức không thể chết thêm!
Nguyên Anh Chân Quân mất mạng!
Cô Tô Khải ở trung tâm chiến trường còn không phản ứng kịp, đám người còn lại cũng đều sững sờ tại chỗ.
Dù là bên phía Cơ Dao Tuyết hay là Tự Quân Ngự, không có ai ngờ được hướng gió trên chiến trường lại thay đổi nhanh như thế, không đến một hô hấp mà lại có Nguyên Anh Chân Quân vẫn lạc!
Mà chuyện đáng sợ hơn là trận giết chóc vẫn chưa ngừng lại!
“Yêu tăng, ngươi dám!”
Thiên Trần Chân Quân vừa mới buông Tự Quân Ngự xuống đã thấy cảnh này, tâm thần hắn chấn động, không khỏi giận tím mặt!
“Vì sao ta không dám?”
Tăng nhân trung niên chém giết Cô Tô Khải xong, động tác không hề dừng lại, hai chân nhanh chóng di động, chỉ chớp mắt đã lẻn đến trước mặt Thiên Trần Chân Quân, hét lớn một tiếng: “Chính là giết ngươi!”
Nghe được câu này, toàn thân Minh Trạch Chân Quân run lên.
Chính là giết ngươi, năm chữ này có ý là ngay từ ban đầu, tăng nhân trung niên đã động sát cơ với hai Nguyên Anh Chân Quân này!
Tăng nhân này bắt sống Tự Quân Ngự không phải vì muốn xem hắn như thẻ đánh bạc.
Hắn bắt sống Tự Quân Ngự, chính là vì giờ này khắc này!
Từ đầu đến cuối, hắn đều không tính toán tha chi hai Nguyên Anh Chân Quân này!
Người này thật sự là gan lớn như trời!
Trên chiến trường.
Trường kiếm trong tay Thiên Trần Chân Quân chuyển hướng, kiếm phong nhắm thẳng vào tăng trái tim của tăng nhân trung niên, lạnh giọng nói: “Không biết sống chết!”
Kiếm quang lạnh thấu xương, phong mang lăng lệ đủ để chém chết tất cả!
Đây là Pháp khí của Nguyên Anh Chân Quân.
Mặc dù nhục thân của tăng nhân trung niên cường đại, một ngón tay đã có thể đánh đứt đoạn thượng phẩm Linh khí, nhưng cũng không đỡ được phong mang từ pháp khí.
Đối mặt với phong mang từ Kiếm tu, hắn chỉ có thể lui.
Nhưng chỉ cần hắn vừa lui thì khoảng cách song phương sẽ kéo ra, hắn cũng không có cơ hội chém giết Nguyên Anh Chân Quân nữa.
“Ông!”
Trong mắt tăng nhân trung niên lóe lên một tia quyết đoán, trong miệng phun Phạn âm.
Hư không rung động.
Trường kiếm Thiên Trần Chân Quân thoáng dừng lại.
Nhưng chỉ một tia dừng lại nhỏ này gần như không có ảnh hưởng gì.
Tốc độ của tăng nhân trung niên tăng không giảm, chỉ hơi nghiêng người tiếp tục vồ giết tới Thiên Trần Chân Quân.
Phốc phốc!
Một kiếm này vốn đâm về trái tim của hắn lại hơi lệch hướng đi một chút, nhưng vẫn hung hăng đâm vào ngực của tăng nhân trung niên!
Huyết quang hiện lên.
Tăng nhân trung niên không hề hay biết, hung quang trong mắt đại thịnh, mặc kệ trường kiếm đâm xuyên ngực mình, hắn vẫn tiếp tục vọt mạnh về phía trước!
Đám người Minh Trạch Chân Quân thấy rõ ràng, một đoạn kiếm đẫm máu từ sau áo chẽn của tăng nhân trung niên nhô ra.
Một kiếm này mặc dù không thể đâm xuyên trái tim của tăng nhân trung niên.
Nhưng kiếm phong cách trái tim chỉ trong gang tấc!
Chỉ cần Thiên Trần Chân Quân chuyển cổ tay một cái, kiếm phong cũng đủ để xoắn nát trái tim của tăng nhân trung niên!
Nhưng lúc này, tăng nhân trung niên mặc kệ trường kiếm đâm xuyên qua ngực, cả người đã xông tới trước mặt Thiên Trần Chân Quân, trực tiếp vung ra cánh tay!
Một đoạn cánh tay này nhìn qua dặt dẹo, lại giống như vòi voi vậy, lạch cạch một tiếng, ở giữa không trung đánh ra một tiếng giòn vang, cánh tay quấn lấy đầu của Thiên Trần Chân Quân, hung hăng hất lên!
Tạch tạch tạch!
Đầu của Thiên Trần Chân Quân xoay tròn vài vòng ở trên cổ rồi mới chậm rãi dừng lại, con mắt nhô lên, đã sớm đoạn tuyệt hô hấp.
Thắng bại đã phân.
Sinh tử đã phân.
Lực lượng như vậy thì cổ của Thiên Trần Chân Quân đã vỡ vụn.
Trong đầu hắn cũng đã bị chấn thành bột nhão, Nguyên Thần tịch diệt.
Trước khi chết, bàn tay của hắn đều cầm chặt chuôi kiếm.
Nhưng cuối cùng vẫn chậm hơn, không thể xoắn nát trái tim của tăng nhân trung niên.
Đây lại là cận chiến tranh phong!
Chỉ cần chậm một bước, dù là chỉ là một tia một hào, một người còn sống, một ngườinhất định phải chết!
Sinh tủ chỉ trong chớp mắt!
Minh Trạch Chân Quân không biết tăng nhân trung niên ở trong chiến trường sẽ có cảm thụ như thế nào.
Chỉ là người ngoài cuộc mà hắn đã khẩn trương đến mức mồ hôi lạnh thấm đầy cả người!
Đây quả thật là liều mạng!
Chỉ cần Thiên Trần Chân Quân lệch tay một chút thì người lúc này nằm trên đất, chính là tăng nhân trung niên này.
Nhưng nghĩ lại, giống như cũng chỉ có lựa chọn như vậy, quyết đoán như vậy mới có thể chém giết Thiên Trần Chân Quân!
“Tăng nhân thật đáng sợ, rốt cuộc hắn là ai”
Minh Trạch Chân Quân nhìn bóng lưng của tăng nhân trung niên, cảm nhận được rung động và sợ hãi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận