Vĩnh Hằng Thánh Vương

Chương 729: Nhiên Đăng Miếu, Dẫn Lô tăng

Kim Đan Chân Nhân đứng dưới đều chấn kinh vì Minh Chân dám can đảm đứng ra chính diện phản bác Nguyên Anh Chân Quân.
Hoặc có lẽ là, đây cũng không phải phản bác, mà là đang quát lớn!
Lấy thân phận Kim Đan Chân Nhân, quát một vị Nguyên Anh Chân Quân!
Mà đám người Ngọc Quân Chân Quân chấn kinh lại vì lời nói này của Minh Chân lại chứa đựng trí tuệ vô thượng!
Đặc biệt là mấy vị cao tăng của Phật môn, tâm thần đều chịu chấn động.
Sắc mặt của Viên Không tăng nhân đã trở nên cực kỳ khó coi.
Tu vi của ông ta, lực chiến đấu mặc dù cao hơn Minh Chân rất nhiều.
Nhưng trong lần giao phong này là so đấu về lý giải áo nghĩa Phật pháp, là so đấu về tuệ căn, so đấu về thiên cơ ngộ tính phật đạo!
Ở phương diện này, Viên Không tăng nhân lại trở thành tầm thường.
Đối mặt với lời nói sắc bén của Minh Chân, ông ta không có cách nào phản bác, cũng không có sức tranh luận.
Bởi vì ở sâu trong thâm tâm ông ta rõ ràng nhất, khi nãy đúng là ông ta đã động tà niệm, động sát cơ rồi!
Bây giờ, ông ta bị Minh Chân bắt lấy sơ hở, chỉ vài ba lời mà Đạo Tâm đã bị rung chuyển!
"Ngươi chỉ là một tiểu hòa thượng còn chưa dứt sữa, dù ngươi có tu luyện từ trong bụng mẹ thì đã xem được bao nhiêu Phật kinh, lĩnh hội được bao nhiêu thiên cơ chứ? Ngươi hiểu được cái gì là từ bi, cái gì là tàn nhẫn! Ngươi biết cái gì là thiện, cái gì lại là ác!"
Sắc mặt Viên Không tăng nhân âm trầm, hét lớn một tiếng!
Lần này, Viên Không tăng nhân thậm chí đã dùng tới Phạn âm-lực lượng của Phật môn!
Mặc dù không có uy lực như Đại Minh Chân Kinh, nhưng dù sao ông ta cũng là Nguyên Anh Chân Quân, trong hư không thậm chí nổi lên một tia pháp lực chấn động, làm cho tâm thần người ta run rẩy!
Tất cả tu sĩ đều có thể cảm thụ được, Viên Không tăng nhân đã thật sự nổi giận!
Vội vàng không kịp chuẩn bị, bị tiếng Phạn âm này va chạm, thân hình Minh Chân lắc lư một cái, sắc mặt có chút tái nhợt.
Nhưng đôi mắt của Minh Chân vẫn không có nửa điểm e ngại, nói ra từng chữ: "Học vấn không có trước sau, đạt giả vi sư!"
Lần phản kích này, quả thực lợi hại.
Chỉ có tám chữ thật đơn giản lại đâm trúng điểm yếu hại của Viên Không tăng nhân!
Nếu dùng lời nói của nhóc mập mạp thì chính là Viên Không tăng nhân ngươi tuy lớn tuổi, nhưng lại sống đến mức quá chó, ta cũng có thể làm sư phụ ngươi!
Trong lòng đám người Tô Tử Mặc đều cảm thấy nặng nề.
Trước mắt bao người, Viên Không tăng nhân bị một Kim Đan Chân Nhân quát lớn như vậy, hơn nữa gần như bất lực phản bác, đã là mất hết thể diện.
Viên Không tăng nhân đang ở biên giới bùng nổ.
Bây giờ, Minh Chân lại nói thêm câu này đỉnh, chắc chắn sẽ dẫn tới họa sát thân!
"Ngươi muốn chết!"
Quả nhiên, Viên Không tăng nhân trừng lớn hai mắt, trên mặt đầy sát ý.
Ầm ầm!
Viên Không tăng nhân giận tím mặt, bàn tay như quạt hương bồ lớn vươn ra, năm ngón tay mở ra.
Pháp lực giữa không trung phun trào, nhanh chóng ngưng tụ ra một đại thủ che trời, đánh về phía Minh Chân đang đứng ở dưới, hư không run rẩy, thanh thế doạ người!
Đây là Nguyên Anh Chân Quân xuất thủ.
Kim Đan Chân Nhân trên mặt đất đều cảm giác được có một bóng đen lớn bao phủ tới, áp lực tăng mạnh trong nháy mắt, gần như làm đám người ngạt thở!
Những Kim Đan Chân Nhân ở ngoài còn như vậy, rất khó tưởng tượng Minh Chân bị Viên Không tăng nhân nhằm vào kia phải thừa nhận áp lực như thế nào.
Minh Chân kêu lên một tiếng đau đớn, khóe miệng tràn ra một vệt máu.
Giữa không trung, ngoài Viên Không tăng nhân ra, Phật môn còn có bốn vị Chân Quân.
Nhưng bốn vị Chân Quân này, người thì vẻ mặt không biểu tình, có người lại cúi đầu làm như không thấy.
Biết rõ Viên Không tăng nhân là thẹn quá hoá giận, lấy thế đè người, nhưng bốn vị Chân Quân Phật môn lại không có ý xuất thủ tương trợ.
Bởi vì một hòa thượng vô danh không có lai lịch gì mà đắc tội với Viên Không tăng nhân, đây thực sự không phải một lựa chọn sáng suốt.
Bọn hắn suy tính lợi và hại, mà không phải đúng sai.
Đây cũng chính là điểm khó có được của Minh Chân!
Đây là chuyện của Phật môn, người trong Phật môn đều khoanh tay đứng nhìn, Tiên môn, Ma môn càng sẽ không nhúng tay.
Huống chi, Minh Chân là người bên phe Tô Tử Mặc, các vị Nguyên Anh Chân Quân của Tiên môn, đang âm thầm cười lạnh.
Một bóng người màu xanh xuất hiện, ngăn trước người Minh Chân, chống đỡ áp lực nghiền ép xuống!
Tô Tử Mặc hơi ngửa đầu, ánh mắt sáng chói, sát ý dâng trào muốn bùng ra, tóc đen tung bay, khí huyết trong cơ thể phun trào, Kim Đan vận chuyển, đã chuẩn bị toàn lực đánh một trận!
Hắn sẽ không trơ mắt nhìn Minh Chân bị trấn áp, cũng sẽ không thúc thủ chịu trói!
Kim Đan Dị Tượng bảng gì, Dị tượng Thượng Cổ Bi gì, tưởng thưởng phong phú gì đều không quan tâm, cũng không cần!
Các ngươi đã hùng hổ dọa người, vậy trước tiên cứ giết đến long trời lỡ đất đi!
Ngọc Quân Chân Quân khẽ nhíu mày, vừa mới đưa tay muốn xuất thủ ngăn cản, lại tựa hồ như cảm nhận được cái gì.
Ngọc Quân Chân Quân nhìn tới trong đám người xa xa, ánh mắt lóe lên một cái, lại để tay xuống chưởng.
"A Di Đà Phật!"
Sau lấy một tiếng Phật hiệu, giữa không trung đột nhiên hiện ra một ánh lửa thăm thẳm, ngăn cản pháp lực của Viên Không tăng nhân.
Xoạt!
Một ánh lửa kia nhìn như yếu ớt, giống như chỉ cần một trận gió là có thể thổi tắt, nhưng khi chạm vào bàn tay do pháp lực ngưng tụ ra của Viên Không tăng nhân lại bốc cháy lên trong nháy mắt!
Lốp bốp!
Ánh lửa lan tràn, thiêu đốt pháp lực, phóng lên tận trời!
Viên Không tăng nhân biến sắc, vội vàng thu bàn tay về.
Dù vậy, ông ta vẫn chậm nửa bước, ống tay áo của Viên Không tăng nhân bị một đốm lửa dính vào, trong nháy mắt ống tay áo đã bị thiêu thành tro tàn!
Hỏa diễm vẫn chưa tắt, đã thiêu đốt lên cánh tay!
Trong mắt Viên Không tăng nhân lấp lóe hàn quang, khẽ cắn đầu lưỡi, phun ra một ngụm tinh huyết.
"Diệt!"
Viên Không tăng nhân hét lớn một tiếng, ngụm tinh huyết này ở giữa không trung nổ tung, hình thành một sương mù máu đỏ tươi, rơi trên cánh tay của mình!
Xoẹt xẹt!
Đốm lửa trên cánh tay bị dập tắt, toát ra khói xanh nhàn nhạt.
Viên Không tăng nhân thở dài một hơi.
Nếu ông ta phản ứng hơi chậm thì cánh tay này có lẽ đã bị phế luôn!
Chỉ là trong chốc lát mà cả người ông ta đã đổ mồ hôi lạnh!
Chú ý tới biến cố này, Tô Tử Mặc cũng tạm thời đè xuống sát ý trong lòng.
Thế cục giống như còn có chuyển cơ, không tới mức phải ngọc đá cùng vỡ, cá chết lưới rách.
Nhìn chằm chằm vào ánh lửa thăm thẳm lơ lửng giữa không trung, mấy vị Nguyên Anh Chân Quân đều nhíu nhíu mày, rõ ràng nhận ra lai lịch của ánh lửa này, tất cả đều nhìn quanh bốn phía.
Viên Không tăng nhân tỉnh táo lại, sắc mặt âm trầm, ngắm nhìn bốn phía, lạnh giọng nói: "Dẫn Lộ Tăng, đi ra!"
Trên mặt đất, trong đám người đông nghịt, một tăng nhân trung niên đằng không bay lên.
"Nhiên Đăng miếu!"
Lưu ý đến lệnh bài bên hông trung niên tăng nhân, đám người nhóc mập mạp trầm ngâm một chút, liền nhận ra được.
Trước đó, lục tự Phật môn chỉ ngũ tự tới.
Chỉ có Nhiên Đăng miếu vắng mặt.
Trong chiến trường Thượng Cổ hai mươi năm trước, cũng không có truyền nhân của Nhiên Đăng miếu hiện thân.
Trong ấn tượng của Tô Tử Mặc, tự viện này cực kỳ thần bí.
Kỷ Thành Thiên nhỏ giọng nói ra: " Dẫn Lộ Tăng của Nhiên Đăng miếu tương đối nổi danh ở trên Đại lục Thiên Hoang, thực lực thâm bất khả trắc, có thanh danh tốt đẹp là 'Nhiên Đăng chi diễm, dẫn đường chi tăng ', là một trong những Nguyên Anh Chân Quân đứng đầu!"
Tô Tử Mặc gật gật đầu.
Vừa rồi vị Dẫn Lộ Tăng này vừa ra tay đúng là đủ kinh diễm.
Ngay cả Viên Không tăng nhân đều phải chịu thiệt thòi nhỏ!
Dẫn Lộ Tăng đi tới gần ánh lửa thăm thẳm, duỗi ngón tay ra, nhẹ nhàng điểm một cái trên ánh lửa.
Ánh lửa khủng bố kinh người kia tựa như chui vào trong ngón tay Dẫn Lộ Tăng, trong chớp mắt đã biến mất không thấy gì nữa!
"Dẫn Lộ Tăng, ngươi có ý tứ gì!"
Viên Không tăng nhân lạnh lùng nói ra: "Bởi vì tiểu hòa thượng này mà ngươi muốn đối nghịch cùng ta? "
Dẫn Lộ Tăng mỉm cười, nói: "Viên Không đạo hữu, vị tiểu hữu này nói không sai, dáng vẻ khi nãy của ngươi đúng là cực kỳ đáng ghét, dữ tợn doạ người."
"Ánh lửa của ta không phải thiêu đến ngươi, mà là thiêu đốt ma trong lòng ngươi!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận