Vĩnh Hằng Thánh Vương

Chương 910: Trắng trợn cướp đoạt

Phong Vân Thành, bên trong Nghênh Tiên tửu lâu.
Bốn người Tô Tử Mặc đi tới nơi này, tùy tiện tìm một bàn trên lầu ba gần cửa sổ, trên bàn bày rất nhiều tiên quả linh tửu, món ngon làm từ huyết nhục di chủng dị thú tỏa ra mùi thơm nức mũi.
Như Huyên say sưa ăn uống ngon lành.
Vừa rồi dưới ánh mắt chăm chú của đám người trong, Nam Cung Lăng lộ ra danh hào đã dọa lùi đối phương, lúc này tâm tình của hắn thật tốt!
Liễu Hàm Yên tựa vào cửa sổ, nhìn xuống đường phố ồn ào náo động ở bên dưới, khóe miệng nàng khẽ mỉm cười, tâm tình cũng được thả lỏng rất nhiều.
Tô Tử Mặc vẫn cầm Thiên Sát Kiếm quyết để cảm ngộ, không để ý tới chuyện gì.
"Sư tỷ, tảng đá màu đen kia là vật gì?"
Trong miệng Như Huyên vẫn đang nhai thức ăn, nàng dùng thần thức truyền âm.
"Ta cũng không rõ, chỉ là có cảm giác tảng đá kia không tầm thường thôi."
Liễu Hàm Yên nói: "Chờ trở về tông môn, giao cho sư tôn xem một chút."
Đúng lúc này, dưới lầu truyền đến tiếng nghị luận càng lúc càng lớn.
"Các ngươi có nghe tin tu sĩ Bách Luyện Môn mua được một bảo vật không!"
"Cái gì thế!"
"HÌnh như là Dung Nham Tinh thạch, khi nãy suýt nữa còn sắp đánh nhau với người khác cơ!"
"A, đây chính là linh tài đỉnh cấp mà Pháp Tướng Đạo Quân cầu còn không được đấy!"
Nghe được tiếng nghị luận này, ba người Nam Cung Lăng liếc mắt nhìn nhau, vẻ mặt dần nghiêm túc, trong mắt nửa vui nửa buồn.
Vui chính là Liễu Hàm Yên thật sự đã nhặt được bảo.
Lo chính là bọn hắn không ngờ tin tức này lại truyền ra.
Hơn nữa theo xu thế này, có lẽ không bao lâu nữa toàn bộ Phong Vân Thành đều sẽ biết được!
Nam Cung Lăng cắn răng, giọng căm hận nói: "Nhất định là người kia không đoạt được bảo vật này nên sinh lòng oán giận, hắn mới đưa tiết lộ tin tức này ra ngoài."
"Đúng là lòng người hiểm ác."
Như Huyên tức giận oán một câu.
Tô Tử Mặc lại không cảm thấy ngoài ý muốn về chuyện này.
Nhìn ánh mắt của tu sĩ mắt ưng kia trước khi rời đi, hắn đã đoán ra chỉ sợ chuyện này còn chưa xong!
Tô Tử Mặc nhìn thoáng qua chân trời, nói: "Sắc trời đã tối rồi, chúng ta đã dạo quanh Phong Vân Thành khá lâu rồi, nên trở về thôi."
Lần này, ba người Nam Cung Lăng không có dị nghị gì.
Ba người đều hiểu rõ một khi tin tức về Dung Nham Tinh thạch bị truyền ra, bọn hắn sẽ rơi vào tình huống đứng trên đầu sóng ngọn gió, không biết có bao nhiêu ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào bọn hắn!
Bọn hắn ở bên ngoài càng lâu thì càng nguy hiểm!
Lúc này, ba người Nam Cung Lăng đã dần cảm nhận được ở bốn phía Nghênh Tiên tửu lâu, có mười mấy luồng khí tức cường đại đang đến gần!
Trong tửu lâu, cũng có không ít tu sĩ nhìn về phía bên này, ánh mắt lấp lóe.
Đột nhiên!
Dưới lầu truyền đến tiếng bước chân nặng nề.
Tiếng bước chân này cực kỳ quỷ dị, mỗi một bước hạ xuống dường như đều có thể điều khiển nhịp tim của những người ở đây, khiến trái tim của đám người cũng nhảy lên một chút!
Nhịp chân dần thay đổi, trong lúc bất tri bất giác, tiếng đập từ trái tim của mọi người cũng dần dần hòa nhịp cùng tiếng bước chân này!
Một lúc sau, ở đầu cầu thang xuất hiện một bóng dáng cao lớn khôi vĩ, tóc dài buông xõa, ánh mắt thâm thúy như chứa cả bầu trời mênh mông!
Tiếng bước chân dần im bặt!
Mãi một lúc lâu sau cũng chưa từng vang lên.
Đến lúc này, mọi người ở đây mới cảm thấy có điều không thích hợp!
Sau khi tiếng bước chân ngừng lại, tiếng tim đập của bọn hắn vậy mà cũng ngừng theo, không còn vang lên nữa!
Sắc mặt một số tu sĩ dần trở nên khó coi.
Nhịp tim ngừng lại, huyết mạch trong cơ thể bọn hắn cũng sẽ không tiếp tục vận chuyển!
Sắc mặt một số tu sĩ đã tái nhợt, trên trán hiện ra từng hạt mồ hôi hột lớn chừng hạt đậu, cuồn cuộn trượt xuống.
Bịch! Bịch!
Có những tu sĩ không chịu nổi, cả người ngã sấp xuống.
Có mấy tu sĩ thật vất vả mới có thể giãy dụa thoát khỏi cảm giác ngạt thở kia, cố gắng thở dốc từng ngụm từng ngụm, ánh mắt nhìn người vừa tới chứa đầy vẻ hoảng sợ.
Sắc mặt ba người Nam Cung Lăng cũng biến thành cực kỳ khó coi!
Chỉ dựa vào tiếng bước chân đã có thể khống chế nhịp tim của người khác!
Người tới vừa mới xuât hiện, không cần nói một lời đã có thể chấn nhiếp toàn trường!
Trong lầu ba, chỉ duy nhất Tô Tử Mặc là vẫn giữ vẻ mặt như thường, cúi đầu đọc sách.
Chỉ là, trong tửu lâu rộng lớn như vậy, Tô Tử Mặc có dáng vẻ như vậy thật sự là không thu hút chút nào, cũng không có nhiều người chú ý tới.
Cảm nhận được sự khó chịu của ba người Nam Cung Lăng, Tô Tử Mặc cũng không ngẩng đầu lên, chỉ nhẹ búng tay ra.
Trên đầu ngón tay lại bắn ra một tiếng kiếm reo réo rắt yếu ớt, chỉ có ba người Nam Cung Lăng nghe được.
Nhưng chính là tiếng kiếm reo yếu ớt này lại có thể giúp nhịp tim của ba người Nam Cung Lăng khôi phục như lúc ban đầu, khí tức lưu loát, huyết mạch khôi phục như thường.
Như Huyên thấp giọng nói: " Trình Bằng của Thiên Cương Giáo, đứng thứ mười lăm trên Dị tượng bảng!"
"Có chút khó giải quyết, hi vọng không phải đến đây vì chúng ta."Nam Cung Lăng bí mật truyền âm.
Hắn có thể dựa vào địa vị Bách Luyện Môn, dựa vào danh tiếng đứng thứ tám mươi ba trên dị tượng bảng để bức lui tu sĩ mắt ưng.
Nhưng tên Trình Bằng này, dù là tông môn phía sau hay xếp hạng trên dị tượng bảng đều cao hơn Nam Cung Lăng!
Khi Nam Cung Lăng đang âm thầm cầu nguyện, Trình Bằng hơi quay đầu, ánh mắt đã rơi vào trên thân bốn người bọn họ, mặt không biểu tình, chậm rãi đi tới.
Nam Cung Lăng nhíu chặt lông mày.
Như Huyên nhìn Tô Tử Mặc, lại nhìn Nam Cung Lăng, không ngừng truyền âm hỏi: "Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ?"
Trong nháy mắt, Trình Bằng đã đi tới trước mặt bốn người Nam Cung Lăng.
Thân ảnh cao lớn tạo thành một bóng râm, bao phủ mọi người đi vào, làm ba người Nam Cung Lăng cảm thấy trong lòng nặng bề.
Nam Cung Lăng bất đắc dĩ, chỉ có thể kiên trì, đứng dậy, ôm quyền nói: "Tại hạ là Nam Cung Lăng của Bách Luyện Môn, tham kiến Trình Bằng đạo hữu."
"Ba vị này cũng đều là tu sĩ trong Bách Luyện Môn."
Trên mặt Nam Cung Lăng đầy ý cười, giới thiệu ngắn gọn một chút.
Liễu Hàm Yên, Như Huyên cũng đứng dậy, ôm quyền chào hỏi với Trình Bằng.
Chỉ có Tô Tử Mặc vẫn ngồi ở chỗ cũ, không nhúc nhích, vẫn chỉ nhìn cổ tịch trong tay, giống như đã hoàn toàn đắm chìm vào trong đó.
Trình Bằng quét mắt qua, thấy Tô Tử Mặc cũng là tu sĩ Nguyên Anh nhưng vô cùng lạ mặt nên cũng không thèm để ý.
"Ta nghe nói ngươi mua được một khối Dung Nham Tinh thạch."
Trình Bằng dứt khoát nói ra: "Ta cần khối Dung Nham Tinh thạch này, ngươi muốn dùng thứ gì để đổi."
"Chuyện này..."
Nam Cung Lăng nhíu nhíu mày.
Trình Bằng nói như thế, rõ ràng là hoàn toàn không cho bọn hắn cơ hội thương lượng gì, bá đạo đến cực điểm.
Nam Cung Lăng ngượng ngùng cười một tiếng, nói: "Đạo hữu, khối Dung Nham Tinh thạch này là chúng ta mua trước, đối với chúng ta mà nói cũng có tác dụng lớn..."
"Ta lặp lại lần nữa."
Ánh mắt Trình Bằng lạnh lẽo, trực tiếp cắt ngang lời Nam Cung Lăng, lạnh giọng nói: "Ta muốn khối Dung Nham Tinh thạch này, ngươi đổi hay không đổi ?"
Sắc mặt Nam Cung Lăng dần khó coi.
Nhìn thái độ này của Trình Bằng, hẳn là hắn nhất định muốn cướp lấy Dung Nham Tinh thạch!
Nhưng nếu thật sự động thủ, hắn tuyệt đối không thể là đối thủ của người này.
Cho dù ba người bọn hắn cùng ra tay cũng không được!
Hắn là người đứng hàng tám mươi ba trên Dị tượng bảng, mà Trình Bằng lại là người đứng hàng thứ mười lăm, lực chiến đấu giữa hai phe chênh lệch nhiều lắm!
Nam Cung Lăng nhìn Liễu Hàm Yên một chút, hít sâu mội hơi, bàn tay siết lại, trầm giọng nói: "Đạo hữu, Thiên Cương Giáo chính là một trong chín đại tiên môn, Bách Luyện Môn chúng ta cũng là một trong tứ đại bàng môn, cùng là chính đạo, lẽ nào ngươi muốn trắng trợn cướp đoạt sao?"
"A a a a!"
Trình Bằng nở nụ cười, trong mắt đều là mỉa mai, "Tứ đại bàng môn ? Đợi một tháng nữa thì, Bách Luyện Môn các ngươi sẽ bị xóa tên khỏi tứ đại bàng môn rồi! Ngươi cho rằng, ta cần kiêng kị gì ?"
Lời còn chưa dứt, ánh mắt Trình Bằng đã lóe lên, trực tiếp duỗi tay ra, trong lòng bàn tay lại huyễn hóa ra ngôi sao khắp trời, bao phủ cả bốn người Nam Cung Lăng vào, thanh thế doạ người!
Tê!
Vẻ mặt ba người Nam Cung Lăng đại biến!
Bọn hắn không ngờ Trình Bằng lại cường thế như thế, hắn không cố kỵ gì dám động thủ trắng trợn cướp đoạt ở bên trong Phong Vân Thành!
Hơn nữa bị ngôi sao khắp trời này bao phủ, ba người bọn họ cảm thấy pháp lực trong cơ thể đều bị giam cầm, khó mà điều động!
Bạn cần đăng nhập để bình luận