Vĩnh Hằng Thánh Vương

Chương 1351: Tan tành mây khói

Bắc Minh Tuyết quay sang nhìn Tô Tử Mặc xin giúp đỡ.
"Thu lấy đi."
Vẻ mặt Tô Tử Mặc lạnh nhạt, gật đầu một cái.
Thân là đại đệ tử của hắn, thu lấy một linh khí hoàn mỹ thực sự không được tính là gì.
Hắn không thể vận dụng Nguyên Thần, cũng không thể mở ra túi trữ vật.
Nếu không, hắn có thể lấy từ trong túi trữ vật ra ít nhất mười tiên thiên linh khí!
Nghe được Tô Tử Mặc nói thế, Bắc Minh Tuyết mới nhận lấy chiếc nội giáp màu bạc kia, tính tình nàng vốn trầm ổn mà lúc này trong đôi mắt cũng lộ ra một tia mừng rỡ.
Bắc Minh thế gia đã từng có nội tình rất sâu.
Chỉ là những năm gần đây, bị tam đại thế gia không ngừng ức hiếp vơ vét, nội tình có sâu hơn cũng đã sớm bị tiêu hao.
Bắc Minh thế gia truyền thừa xuống tiên thiên linh khí, hoàn mỹ linh khí, cực phẩm linh khí, sớm đã bị tu sĩ của tam đại thế gia cướp đi.
Bây giờ, tu sĩ ở Bắc Minh trấn có thể có một Linh khí Thượng phẩm đã coi như hiếm có rồi.
Liễu Hàm Yên và Như Huyên cũng lấy từ trong túi trữ vật ra hai kiện linh khí hoàn mỹ rồi đưa tới.
Bắc Minh Tuyết do dự một chút rồi vẫn nhận lấy.
Bắc Minh Tuyết nhìn ba kiện linh khí hoàn mỹ trong tay, có cảm giác giống như mình đang nằm mơ vậy, cảm thấy có chút không chân thực.
Vừa mới đây thôi, nàng vẫn là một con kiến hèn mọn của Bắc Minh thị.
Mà bây giờ, chỉ bởi vì nàng bái Tô Tử Mặc làm sư phụ, ngay cả Phản Hư Đạo Nhân của Nam Cung thế gia cũng phải cung kính gọi nàng là sư cô!
"Sư tôn rốt cuộc là người như thế nào."
Trong đầu Bắc Minh Tuyết hiện lên một tia mê hoặc.
"Hóa ra là đại thủy vọt lên miếu Long Vương, tiền bối cũng là người Nam Cung thế gia ta sao."
Nam Cung Ngọc nơm nớp lo sợ đi tới, gò má sưng cao, nói chuyện có chút không rõ ràng, nhưng vẫn cười lớn nói: "Vãn bối Nam Cung Ngọc, bái kiến tiền bối."
Nam Cung Ngọc phản ứng cực nhanh, mắt thấy tình thế không đúng, vội vàng cúi đầu chịu thua, khom mình hành lễ với Tô Tử Mặc.
"Ta không phải họ Nam Cung, cũng không phải người của Nam Cung thế gia."
Tô Tử Mặc không đứng dậy, chỉ lạnh lùng nhìn Nam Cung Ngọc, mở miệng nói ràng.
Vẻ mặt Nam Cung Ngọc cứng đờ.
Hắn vốn cho rằng, Tô Tử Mặc là sư thúc tổ của Nam Cung Lăng, tất nhiên là người của Nam Cung thế gia, nhưng hắn đã phạm vào một sai lầm lớn!
Tô Tử Mặc họ Tô, căn bản không phải họ Nam Cung!
"Dù tiền bối không phải người của Nam Cung thế gia, cũng nhất định là một tiền bối đại danh đỉnh đỉnh, Nam Cung Ngọc mắt chó đui mù, thế mà lại muốn phải tìm ngài gây phiền phức, mong tiền bối tha tội."
Nam Cung Ngọc ngượng ngùng cười, cúi đầu rũ mi, cũng không lo đến mặt mũi, hoàn toàn cúi đầu xuống.
"Đúng vậy, đúng vậy!"
Ba lão giả Nguyên Anh cảnh kia cũng vội vàng phụ họa.
"Đạo hào của ta, có lẽ ngươi cũng từng nghe qua."
Tô Tử Mặc lạnh nhạt nói: "Ta chính là Hoang Võ!"
Hoang Võ!
Hai chữ này dường như có một loại ma lực.
Vẻ mặt của Nam Cung Ngọc và ba Nguyên Anh Chân Quân lập tức đều đờ, trong đôi mắt lộ ra vô tận sợ hãi cùng kinh hãi!
Thân thể bốn người bọn họ đang run rẩy.
Trong toàn bộ Tu Chân giới, dựa vào một đạo hào là có thể dọa những người tu chân khác đến mức run lẩy thực sự không có nhiều người.
Tô Tử Mặc tuyệt đối là một người như thế!
Đừng nói là Nam Cung Ngọc chỉ là Kim Đan cảnh, và ba Nguyên Anh Chân Quân kia, cho dù là phong hào đệ tử của các đại siêu cấp tông môn khi nghe được hai chữ 'Hoang Võ', tâm thần đều sẽ run rẩy!
Từ khi Hoang Võ tu hành đến nay, nghịch thế quật khởi, dưới chân giẫm lên vô số hài cốt của các đại thiên kiêu yêu nghiệt!
Bắc Minh Tuyết hơi hơi há miệng, trong đôi mắt cũng bộc lộ ra vẻ rung động!
Hoang Võ!
Sư tôn của nàng lại là Hoang Võ Đạo Quân đại danh đỉnh đỉnh ở Tu Chân giới!
Khó trách, sư tôn lý giải đối với Võ Đạo lại thông suốt như thế.
Khó trách, sư tôn vẫn luôn không chịu lộ ra thân phận của mình mà giữ kín như bưng.
Khó trách, sư tôn lo lắng thu nàng làm đồ sẽ liên luỵ đến nàng.
Chỉ có một nguyên nhân.
Sư tôn chính là Hoang Võ!
Khi nghe được tin tức này, trong lòng Bắc Minh Tuyết ngoại trừ chấn động ra thì không có lo lắng, không có e ngại, mà chỉ tràn đầy vui sướng cùng kiêu ngạo.
Hoang Võ lập đạo, bố võ thương sinh.
Nàng vốn là có kính ý cực lớn đối với Hoang Võ.
Mặc kệ bên ngoài lưu truyền những lời đồn như thế nào, Bắc Minh Tuyết vẫn luôn tin tưởng, Hoang Võ Đạo Quân có chí lớn mà người ngoài khó mà với tới!
Loại ý chí này, vượt qua bất kỳ người nào trong danh môn chính phái, vượt qua bất kỳ người tu chân tự xưng là chính đạo!
Đừng nói là bái Hoang Võ làm sư phụ, cho dù có thể có cơ hội gặp được Hoang Võ một lần, Bắc Minh Tuyết đã cảm thấy vô cùng thỏa mãn rồi.
Tô Tử Mặc nói xong câu đó, đã không nhiều lời nữa.
Trong cả tòa đình viện, đột nhiên rơi vào tĩnh mịch.
Nam Cung Lăng hơi cúi xuống đầu, trong đôi mắt hiện lên một tia sáng lạnh.
Hắn xoay người lại, nhìn bốn người Nam Cung Ngọc, chậm chậm nói ràng: "Bốn người các ngươi, hôm nay cũng đừng ra khỏi tiểu viện này nữa."
Tô Tử Mặc không nhiều lời, nhưng hắn nói ra đạo hào của chính mình, bốn người Nam Cung Ngọc nhất định phải chết!
Trước mắt, Tô Tử Mặc cùng một số siêu cấp tông môn thuộc tiên phật ma đã hoàn toàn trở mặt.
Nếu biết tin tức Tô Tử Mặc còn chưa vẫn lạc, những siêu cấp tông môn này tất nhiên sẽ có hành động.
Huống chi, Nguyên Thần của Tô Tử Mặc bị thương, lực chiến đấu đại giảm.
Nếu để cho bốn người Nam Cung Ngọc rời đi, chẳng khác nào để Tô Tử Mặc rơi vào nguy hiểm!
Bịch! Bịch!
Bốn người Nam Cung Ngọc vội vàng quỳ xuống, cả đám đều bị dọa đến sắc mặt tái nhợt.
"Chúng ta dù sao cũng là người của Nam Cung gia, trong cơ thể chảy huyết mạch giống nhau, Lăng thúc tha mạng a!"
"Còn mong Lăng thúc giơ cao đánh khẽ, sau khi chúng ta rời đi, nhất định sẽ không lắm miệng nói lung tung!"
Nam Cung Ngọc khóc ròng ròng, đã bị dọa đến sụp đổ tâm lý.
Vẻ mặt Nam Cung Lăng vẫn hờ hững, không hề bị lay động.
Nam Cung thế gia có khoảng chừng hơn một ngàn chi.
Hắn thân là huyết mạch dòng chính cũng không có tình cảm gì với những tộc nhân chi thứ này.
Trong lòng hắn, Tô Tử Mặc quan trọng hơn nhiều lắm!
Hô!
Trong lòng bàn tay Nam Cung Lăng đột nhiên hiện ra một ngọn lửa ba màu.
Tam Muội Đạo Hỏa!
Nam Cung Lăng đã tu luyện được chân truyền của mạch Cực Hỏa này!
Mặc dù, Tam Muội Đạo Hỏa của hắn kém Tam Muội Đạo Hỏa của Tô Tử Mặc nhiều lắm, nhưng đối phó với Nam Cung Ngọc cùng ba Nguyên Anh Chân Quân, thì đã dư xài.
Hỏa quang trong nháy mắt bao phủ trên thân bốn người Nam Cung Ngọc!
"A!"
Bốn người Nam Cung Ngọc kêu lên thảm thiết.
Hỏa quang ngút trời!
Chỉ trong nháy mắt, Nam Cung Ngọc đã biến thành một đám tro tàn.
Hắn chỉ là Kim Đan Chân Nhân, lúc này bị Tam Muội Đạo Hỏa đốt cháy, căn bản không chống đỡ nổi.
Mà ba vị Nguyên Anh Chân Quân cũng chỉ có thể chống đỡ hơn một lúc, rồi cũng bỏ mình, huyết nhục xương cốt toàn thân đều bị Tam Muội Đạo Hỏa đốt cháy hầu như không còn!
Nam Cung Lăng thân là truyền nhân dòng chính Nam Cung thế gia, lại từng bái nhập tới Bách Luyện Môn, trải qua rất nhiều sóng gió, còn từng đi theo Tô Tử Mặc, chứng kiến qua đại chiến kinh thế ở Thiên Hạc trà hội.
Có thể tu luyện đến một bước này, hắn cũng không phải hạng người nhân từ nương tay!
Bắc Minh Tuyết đứng sau lưng Tô Tử Mặc, nhìn từng đốm tro bụi bay giữa không trung chậm chậm rơi xuống, ánh mắt phức tạp, trong lòng cảm khái.
Từ đầu đến cuối, Tô Tử Mặc đều không đứng dậy, cũng không xuất thủ.
Chỉ nói hai lời đã khiến bốn người Nam Cung Ngọc táng thân ở nơi này!
Lật tay làm mây, che tay làm mưa, đây là thủ đoạn của sư tôn!
Bạn cần đăng nhập để bình luận