Vĩnh Hằng Thánh Vương

Chương 3200: Biển máu

Tia sáng kia đuổi giết đến trên không bên trên Minh Hà, mặt nước sông vốn bình tĩnh u ám, giống như là bị thứ gì đó kích thích, đột nhiên dấy lên sóng lớn ngập trời, giống như là muốn bao phủ lấy chùm sáng kia.
Lực lượng mạnh mẽ tích chứa bên trong Minh Hà, thậm chí ngay cả đạo ấn bên trong Thiên Đình đều có thể xóa bỏ.
Nhưng bây giờ, nước sông cuồn cuộn lại không có cách nào xóa bỏ chùm sáng này.
Chỉ là, ở phía dưới tầng tầng sóng lớn ngăn cản, tốc độ của chùm sáng này đã giảm xuống rất nhiều, ngược lại để cho Võ Đạo Bản Tôn tạm thời thoát khỏi nguy cơ.
Theo Võ Hồn của Võ Đạo Bản Tôn không ngừng xâm nhập sâu vào trong Minh Hà, loại cảm giác sợ hãi bắt nguồn từ chỗ sâu trong Minh Hà kia, cũng càng ngày càng lớn!
Ở nơi tận cùng của mặt nước phía trước, Võ Đạo Bản Tôn lại một lần nữa thấy được 'ánh lửa' trước đó.
Chỉ là, lần này, ở bên cạnh 'ánh lửa', lại không trông thấy chiếc thuyền cổ rách nát kia đâu nữa.
Lần trước, lúc hắn nhìn thấy chiếc thuyền cổ rách nát kia, nó đang trôi nổi ở trên mặt sông xa xa, không nhúc nhích.
Lúc ấy, hắn còn có chút nghi hoặc.
Minh Hà không ngừng chảy, vòng quanh bốn Đạo, vì sao chiếc thuyền rách nát cổ quái này lại dừng ở nguyên chỗ, không xuôi dòng mà xuống?
Mà lần này, chiếc thuyền cổ rách nát kia lại biến mất không thấy đâu nữa!
Võ Đạo Bản Tôn không có tinh lực để suy nghĩ nhiều, nguy cơ sau lưng vẫn chưa được giải trừ.
Vượt qua Minh Hà, cho dù hắn ở dưới trạng thái đỉnh phong có được thân thể, đều phải tiêu hao rất lớn, nguy hiểm tầng tầng.
Bây giờ, hắn chỉ còn Võ Hồn, lại vừa mới trải qua một trận đại chiến, cực độ suy yếu, một đường chạy trốn tới nơi này, sớm đã là nỏ mạnh hết đà.
Ánh lửa bên kia, hắn căn bản là không dám tới gần.
Dù là một chút tổn thương, Võ Hồn này của hắn, cũng có thể triệt để dập tắt! .
Theo thời gian trôi qua, ngọn lửa Võ Hồn của Võ Đạo Bản Tôn, càng ngày càng yếu ớt ảm đạm.
Ý thức của hắn, cũng bắt đầu dần dần mơ hồ, chỉ còn sót lại một chút ý chí và bản năng, tiếp tục chạy trốn về phía trước.
Cũng không biết là đã trôi qua bao lâu, Võ Đạo Bản Tôn đột nhiên cảm nhận được một luồng oán khí ngập trời, đập vào mặt, dường như là làm cho hắn ngạt thở!
Hắn theo bản năng dừng lại, duy trì một chút tỉnh táo cuối cùng, phóng tầm mắt nhìn lại.
Cái nhìn này, để cho tâm thần của hắn bị chấn động mạnh, Ngọn Lửa Võ Hồn lúc sáng lúc tối, kém chút đã bị dập tắt!
Phía dưới hắn, vẫn là Minh Hà không ngừng chảy.
Nhưng ở ngay phía trước, lại là một vùng biển máu mênh mông nhìn không thấy bờ, mùi tanh ngập trời!
Biển máu ở giữa Minh Hà, phân biệt rõ ràng!
Năm đó, lúc hắn nhìn thấy 'Ánh lửa' kia, từng chú ý tới, mặt sông ở gần ánh lửa kia, đều là một mảnh đỏ bừng.
Hắn vốn cho rằng đó là mặt nước bị ánh lửa chiếu rọi thành như vậy, cho tới giờ phút này, hắn mới ý thức được, phía trước mình chính là một vùng biển máu đỏ lòm!
Đáng sợ hơn chính là, bên trong vùng biển máu này lại lộ ra loại cảm xúc không cam lòng, phẫn nộ, oán hận kia, giống như đã từng quen biết.
Cực kì tương tự với loại cảm xúc ở bên trong giọt máu bên trong U Minh Bảo Giám kia!
Võ Đạo Bản Tôn đột nhiên nghĩ đến một loại khả năng.
Có lẽ, nguồn gốc của giọt máu tươi ở trong U Minh Bảo Giám kia, chính là từ biển máu trước mắt này!
Chỉ là một giọt máu tươi, đã có uy lực như vậy, vậy biển máu mênh mông vô biên này, lại ẩn chứa sức mạnh khủng bố cỡ nào!
Mà vùng biển máu này, lại hình thành như thế nào?
Võ Đạo Bản Tôn từng ở bên trong Minh Hà xuôi dòng mà xuống, trôi nổi hơn trăm năm, đi qua bốn Đạo Địa Phủ, cuối cùng lại trở lại vị trí ban đầu.
Nói cách khác, sự tồn tại của Minh Hà, giống như là một dòng sông chảy vòng quanh, không có đầu nguồn chân chính.
Lúc ấy, Võ Đạo Bản Tôn cũng không hiểu ra sao cả.
Nếu là như vậy, khu vực trung tâm mà Minh Hà vờn quanh sẽ có cái gì?
Nếu không có đầu nguồn, động lực chảy của Minh Hà lại từ đâu mà tới.
Cho tới giờ phút này, giống như là tất cả mọi câu hỏi đều đã có đáp án.
Trì hoãn một hồi như thế, chùm sáng sau lưng đã xông qua tầng tầng ngăn cản của Minh Hà, đã càng ngày càng gần!
Ngay cả Minh Hà đều không thể ngăn cản chùm ánh sáng này lại.
Vùng biển máu mênh mông vô bờ phía trước kia, tất cả đều không biết.
Võ Đạo Bản Tôn có thể cảm thụ được, bên trong biển máu này, ẩn chứa sức mạnh cực kỳ đáng sợ, vượt xa Minh Hà!
Võ Hồn của hắn đã cực kỳ suy yếu, nếu như chạy vào trong biển máu, bị huyết khí xông lên, chỉ sợ là cũng sẽ bị dập tắt tại chỗ, người chết đạo tiêu tan!
Võ Đạo Bản Tôn quay đầu nhìn thoáng qua.
Hắn đã không còn đường lui.
Võ Đạo Bản Tôn không do dự nữa, tiếp tục bay về phía biển máu phía trước.
Thử!
Hắn mới vừa tới trên không bên trên biển máu, huyết khí vô tận đã mãnh liệt ập đến, bao phủ ở phía trên Võ Hồn của hắn, truyền ra một tràng tiếng xì xì.
Võ Hồn không ngừng lấp lóe, ngọn lửa đã càng ngày càng nhỏ, không thể chèo chống được bao lâu, đã triệt để bị dập tắt.
Hồn phách của Võ Đạo Bản Tôn, rơi vào trong biển máu, ý thức không ngừng chìm xuống.
Hắn ý thức được, Võ Đạo Chân Thân đã xong.
Thần hồn đều bị tiêu diệt!
Chỉ là, thời điểm chút ý thức cuối cùng của hắn biến mất, hắn đột nhiên nghĩ đến một việc.
Nếu như vùng biển máu trước mắt này bình tĩnh không lay động, tại sao chiếc thuyền cổ rách nát năm đó, lại biến mất không thấy đâu nữa?
Hắn không có cơ hội nghĩ ra đáp án cuối cùng, đã không còn tri giác nữa.
Chùm sáng đến từ Đại Thiên Thế Giới kia phá vỡ tầng tầng sóng lớn của Minh Hà, đuổi giết đến gần biển máu, đột nhiên lại dừng lại!
Chùm sáng này giống như là trở nên hơi mê mang, tìm không thấy mục tiêu.
Nó tuần tra bốn phía, vẫn không thu hoạch được gì.
Ở phía dưới Minh Hà và biển máu không ngừng cọ rửa, chùm sáng càng ngày càng ảm đạm, cuối cùng tiêu tán, dung nhập vào trong biển máu.
Rầm rầm!
Nhưng ngay lúc này, một tràng tiếng nước vỗ truyền đến.
Trong biển máu vốn bình tĩnh, đột nhiên nổi lên từng luồng gợn sóng.
Chỉ thấy một chiếc thuyền cổ rách nát, toàn thân đen nhánh, cực kì đơn sơ từ chỗ sâu trong màn sương máu, phá vỡ mặt biển, lung la lung lay chậm rãi chạy tới.
Đi tới chỗ Võ Hồn của Võ Đạo Bản Tôn bị dập tắt, chiếc thuyền cổ rách nát này đột nhiên ngừng lại.
Ngay sau đó, ở trên chiếc thuyền đen như mực kia, đột nhiên có một bóng người chậm rãi đứng lên!
Bóng người này co ro, ngồi chồm hổm ở bên trong thân thuyền lõm vào, dường như là đã hòa làm một thể với chiếc thuyền cổ rách nát này, nếu như không nhúc nhích, dường như là không có cách nào phân biệt!
Bóng người này mặc một bộ áo bào màu đen rộng thùng thình, tóc tai bù xù, mái tóc đen thưa thớt che kín cả khuôn mặt, mơ hồ có thể nhìn thấy làn da tái nhợt, nhwung lại không nhìn thấy dung mạo cụ thể, cũng không biết là người hay quỷ.
Bóng người này chậm rãi liếc mắt, nhìn về phía hồn phách của Võ Đạo Bản Tôn ở trong biển máu.
"Hắc hắc. . ."
Bên trong mái tóc đen che phủ, truyền ra một tiếng cười cổ quái.
Đột nhiên!
Người mặc áo đen tiện tay vung lên, ống tay áo rộng rủ xuống biển máu, mò hồn phách của Võ Đạo Bản Tôn lên, nhẹ nhàng đặt ở trên thuyền cổ.
Sau đó, người mặc áo đen kia quay về phía 'ánh lửa' trôi nổi ở trong biển máu ngoắc ngoắc tay, một tia lửa màu đỏ trôi nổi tách ra, rơi lên bên trên hồn phách của Võ Đạo Bản Tôn.
Hô!
Ngọn Lửa Võ Hồn vốn đã tắt, lại một lần nữa bốc cháy lên!
Mặc dù còn rất yếu ớt, nhưng hồn phách của Võ Đạo Bản Tôn, tại dần dần khôi phục lại sự sống!
Người mặc áo đen xoay người lại, tóc đen che mặt, ánh mắt như ẩn như hiện xuyên thấu qua mái tóc thưa thớt đen nhánh, rơi lên trên người Võ Đạo Bản Tôn, giống như là đang ngó chừng hắn.
Ánh mắt của hắn có chút cổ quái, khó nói lên lời.
Hồi lâu sau, người mặc áo đen mới thu hồi ánh mắt, cũng không thấy có động tác gì, thuyền cổ rách nát dưới người lại lung la lung lay di động.
Chở Võ Đạo Bản Tôn đi sâu vào trong biển máu, dần dần biến mất ở trong màn sương máu mênh mông.
Minh Hà cũng theo đó mà khôi phục lại bình tĩnh, giống như là chưa từng xảy ra chuyện gì vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận