Vĩnh Hằng Thánh Vương

Chương 2481: Nguyệt Hoa sảy tay

Dương Nhược Hư nghe thế thì nhíu chặt lông mày, trầm giọng nói: "Tiếu sư huynh, phản bội sư môn, gia nhập vào Ma Vực là tội lớn bực nào, lời này không thể nói lung tung được!"
"Ta đã dám nói, tự nhiên là chắc chắn!"
Tiếu Ly cười lạnh, nhìn chằm chằm vào Tô Tử Mặc, hét lớn một tiếng: "Tô Tử Mặc, ngươi nói một chút xem đạo đồng bên cạnh ngươi kia từ đâu mà đến!"
"Có liên quan gì tới ngươi ?"
Tô Tử Mặc mặt không biểu tình, hỏi ngược lại một câu.
Nhìn thấy Tô Tử Mặc phản ứng như vậy, Tiếu Ly hoàn toàn yên tâm, nói: "Ngươi không nói cũng không quan hệ, ta nói cho mọi người biết! Đạo đồng bên cạnh ngươi chính là đạo đồng của Hoang Võ- Tông chủ Thiên Hoang tông ở Ma Vực!"
Tô Tử Mặc bất động thanh sắc.
Lúc trước ở Lãng Phong Thành hỗn loạn tưng bừng, đông đảo Chân Tiên bị Võ Đạo bản tôn đuổi giết nên chỉ lo đào mệnh, không có khả năng có người nhìn thấy hắn mang Đào Yêu trở về.
Tiếu Ly nói cũng không khiến đám người phản ứng lớn.
Tuyệt đại đa số đệ tử thư viện đều có vẻ mặt mờ mịt.
Đứa bé tên Đào Yêu này, tại sao lại có quan hệ cùng Hoang Võ ở Ma Vực?
Tiếu Ly thấy mọi người không có có phản ứng gì, vội vàng giải thích nói: "Lúc trước một trận chiến ở Lãng Phong Thành Ngọc Tiêu tiên vực, cũng là bởi vì đạo đồng bên cạnh Hoang Võ bị bắt, mà lúc đó Tô Tử Mặc cũng vừa lúc xuất hiện ở Lãng Phong Thành."
"Trước đó, bên cạnh Tô Tử Mặc chưa bao giờ có nô bộc, nhưng lần đó sau khi hắn trở về, bên người lại có thêm một đạo đồng!"
"Cho nên, Đào Yêu chính là đạo đồng bên cạnh Hoang Võ ở Ma Vực!"
Không ít đệ tử thư viện đều thầm trợn mắt, không cho là đúng.
Đám người còn tưởng rằng Tiếu Ly tự tin như vậy là có chứng cứ gì xác thực.
Không ngờ hắn vậy lại cưỡng ép kéo hai chuyện cùng một chỗ, được ra một kết luận đầy sơ hở.
Một vị đệ tử thư viện nhỏ giọng nói: " Hoang Võ ở Ma Vực tới Lãng Phong Thành đã đại khai sát giới, chính là vì rồi cứu ra đạo đồng của hắn, kết quả hắn đại náo một trận, rồi tiêu sái rời đi, cuối cùng lại ném đạo đồng của chính mình ở kia à? ? ?"
"Lẽ nào trí nhớ của Hoang Võ không được tốt, cuối cùng quên phải cứu người, đúng lúc khiến Tô sư huynh nhặt được món hời..." Một người khác đáp lời.
"Phốc!"
Mấy vị tu sĩ bên cạnh nghe thế thì bật cười ra tiếng.
Một vị đệ tử thư viện bĩu môi nói: "Nếu như Đào Yêu này thật sự là đạo đồng bên cạnh Hoang Võ, vì sao nhiều năm như vậy trôi qua, Hoang Võ không có động tĩnh gì ?"
Một người khác cũng nói: "Lấy tính tình của Hoang Võ Ma Vực, nếu hắn biết được chuyện này, không phải đã sớm giống chó dại giết tới Thần Tiêu tiên vực chúng ta rồi ?"
"Chủ yếu nhất là nếu đạo đồng của Hoang Võ là Đào Yêu này, vậy vì sao hắn lại cam tâm tình nguyện đi theo Tô sư huynh? Lẽ nào bị Tô sư huynh cảm hóa ?"
"Phốc!"
Lại có người không nhịn được, cười ra tiếng.
Bên cạnh có một đám tu sĩ cũng đều cố nén ý cười, kìm nén đến sắc mặt đỏ bừng.
Trong suy nghĩ của mọi người thì Tiếu Ly phỏng đoán như thế, quả thực chính là một chuyện cười.
Tô Tử Mặc cười mà không nói.
Nhìn thấy đông đảo đệ tử thư viện phản ứng như vậy, Tiếu Ly có chút hốt hoảng, vẻ mặt xấu hổ.
Chính hắn cũng biết rõ, chuyện này chồng chất sơ hở.
Nhưng nếu như đã quyết định nhằm vào Tô Tử Mặc, hắn chỉ có thể cứng rắn tiếp tục nói rằng: "Các vị, ta còn chưa nói xong."
"Ở Lãng Phong Thành xảy ra đại chiến thảm liệt như thế, Tô Tử Mặc có thể còn sống trở về, việc này rõ ràng rất kỳ quặc!"
Thực tế trên, người vẫn lạc ở Lãng Phong Thành tuyệt đại đa số đều là Chân Tiên cường giả, những người vô tội khác gần như không có thương vong.
Tiếu Ly không đợi đám người kịp phản ứng, vội vàng tiếp tục nói: "Như thế chỉ có một khả năng! Chính là Tô Tử Mặc đã thần phục với Hoang Võ, trở thành một quân cờmà Hoang Võ chôn ở thư viện chúng ta!"
"Cho nên, Tô Tử Mặc mới có thể mang theo đạo đồng của Hoang Võ trở về."
Một lần này, không có đám đệ tử thư viện nói chuyện, Trần trưởng lão đã có chút nghe không nổi nữa.
Trần trưởng lão ho nhẹ một tiếng, nói: "Tiếu Ly, ngươi có chứng cứ gì sao ? Nếu là không có chứng cứ, ta thấy các vị vẫn là..."
Trong suy nghĩ của Trần trưởng lão thì phỏng đoán của Tiếu Ly thực sự quá khó tin.
Tiếu Ly bị Trần trưởng lão hỏi khó nên cũng không có cách nào, theo bản năng nhìn sang Nguyệt Hoa Kiếm Tiên.
"Muốn chứng cứ còn không phải đơn giản sao."
Khóe miệng Nguyệt Hoa Kiếm Tiên hơi vểnh, ánh mắt lướt qua Đào Yêu, sâu dưới đôi mắt nổi lên một tia tàn nhẫn, không hề có điềm báo trước thân hình khẽ động!
"Ừm ?"
Sắc mặt Tô Tử Mặc biến đổi.
Lần này Nguyệt Hoa Kiếm Tiên ra tay lại không nhằm vào hắn, cho nên linh giác của hắn không có bất kỳ phản ứng nào.
Quá nhanh rồi!
Mục tiêu mà Nguyệt Hoa Kiếm Tiên nhằm vào là Đào Yêu!
Đỉnh cấp Chân Tiên giống như Nguyệt Hoa Kiếm Tiên, lại ra tay với một Thiên Tiên, trong tình huốn không có linh giác trợ giúp, Tô Tử Mặc căn bản không kịp phản ứng.
Hắn vội vàng lôi kéo Đào Yêu, muốn nhảy sang bên cạnh trốn tránh.
Chỉ tiếc vẫn chậm một bước.
Ông!
Nguyệt Hoa Kiếm Tiên đi đến bên cạnh Đào Yêu, đưa tay bắt lấy Đào Yêu, nhưng đúng lúc này, dị biến lại xảy ra.
Lệnh bài trên eo Đào Yêu đột nhiên bắn ra một ánh sáng rực rỡ kỳ dị, bảo vệ Đào Yêu.
Bàn tay Nguyệt Hoa Kiếm Tiên cảm giác được đau đớn, vậy mà không thể chạm đến Đào Yêu!
Sau một thoáng trì hoãn, Tô Tử Mặc nhân cơ hội này, kéo Đào Yêu rút lui về phía sau.
Lúc này, Dương Nhược Hư cũng đồng thời hạ xuống, trong tay cầm Hạo Nhiên kiếm, quang minh lẫm liệt, ánh mắt như kiếm, ngăn Nguyệt Hoa Kiếm Tiên ở trước người!
Nguyệt Hoa Kiếm Tiên hơi hơi nhíu mày, vậy mà sẩy tay rồi ?
Trên người đạo đồng này vừa tản ra tia sáng, vậy mà có thể chống lại lực lượng của Chân Tiên cấp bậc!
Tạch tạch tạch!
Đúng lúc này, lệnh bài trên eo Đào Yêu hiện ra từng vết rách, tia sáng ảm đạm xuống tới.
Tấm lệnh bài này mặc dù ngăn được một đòn Nguyệt Hoa Kiếm Tiên, nhưng cũng không chịu được lực lượng của Nguyệt Hoa Kiếm Tiên, đã bị vỡ nát.
"Nguyệt Hoa, ngươi muốn làm gì!"
Dương Nhược Hư lớn tiếng chất vấn.
"Không có gì."
Vẻ mặt Nguyệt Hoa Kiếm Tiên lạnh nhạt, lắc lắc bàn tay, tùy ý nói: "Nếu mọi người đã muốn chứng cứ, ta cũng chỉ dự định bắt chước Tô Tử Mặc, sưu hồn đạo đồng này một phen."
"Chỉ dựa vào suy đoán lung tung của ngươi mà lại muốn sưu hồn một người vô tội?" Dương Nhược Hư trợn mắ nhìn.
"Cút ngay!"
Vẻ mặt Nguyệt Hoa Kiếm Tiên lạnh lẽo, nói: "Ta thân là đệ tử chân truyền đứng đầu, sưu hồn một đạo đồng, ngươi cũng dám ngăn cản!"
Dương Nhược Hư nửa bước không lùi, hỏi nói: "Nếu là sau khi sưu hồn mà không có chứng cứ thì ngươi lại muốn như nào ?"
"Không có thì không có, tự nhiên là ta đoán sai rồi."
Nguyệt Hoa Kiếm Tiên cười lạnh nói: "Làm sao? Lẽ nào ngươi còn muốn để ta đền mạng cho một đạo đồng hèn mọn đê tiện? Đừng nói ta chỉ sưu hồn hắn, dù ta trực tiếp giết chết hắn, chấp pháp trưởng lão cũng sẽ không nói gì!"
Nguyệt Hoa Kiếm Tiên thân là đệ tử chân truyền đứng đầu, quyền thế địa vị vượt người ngoài, xử trí một nô bộc đạo đồng, đúng là sẽ không có người để ý tới.
Trong nháy mắt, tình thế lại phát triển đến cấp độ này, hai đại đệ tử chân truyền đứng song song, giương cung bạt kiếm!
"Đào Đào, ngươi ở đâu ?"
Đúng lúc này, nơi xa truyền đến một tiếng kêu gọi, âm thanh dễ nghe nhu hòa, lộ ra vẻ lo lắng.
Đám người theo tiếng kêu nhìn lại.
Chỉ thấy giữa không trung, có một vị nữ tử áo tơ trắng đạp không mà đến.
Đông đảo tu sĩ chỉ nhìn thoáng qua đã cảm giác trước mắt sáng lên, ánh mắt lại có chút thể dời đi, sinh lòng kinh diễm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận