Vĩnh Hằng Thánh Vương

Chương 2087: Thái Thượng Huyền Linh Bắc Đẩu Chân Kinh

Diêu Quang chủ phong, trên tảng đá ở trước động phủ.
Tô Tử Mặc ngồi ở phía trên, nhìn về phương xa.
Bọn Thượng Quan Thiên nói không sai, xác thực là hắn đột phá thất bại, bị tẩu hỏa nhập ma.
Lúc đó, hắn đang ở bước ngoặt trùng kích Địa Tiên cấp sáu, lại đạt được tin tức do Võ Đạo Bản Tôn truyền đến.
Dao Tuyết đi rồi.
Ở giữa hai đại chân thân, mặc dù riêng phần mình độc lập, nhưng trong nháy mắt này, trong đáy lòng Tô Tử Mặc, một sự bi thương khó có thể ngăn chặn, đột nhiên dâng lên.
Ở thời khắc đó, đạo tâm của hắn cũng bị chấn động.
Ở loại bước ngoặt quan trọng này, đạo tâm không ổn định, tất nhiên là tu hành sẽ xuất hiện vấn đề lớn, sau đó chính là tẩu hỏa nhập ma, đột phá thất bại.
Kỳ thật, nếu như là tu vi của Cơ Dao Tuyết đã không có cách nào tăng lên, khẳng định là ngày này sẽ tới.
Tô Tử Mặc cũng đã sớm nghĩ tới.
Nhưng hắn không nghĩ tới, ở thời điểm ngày này chân chính tiến đến, hắn vẫn rất khó có thể tiếp nhận.
Từ sau khi Tô Hồng qua đời, hắn còn chưa bao giờ cảm thụ qua loại đau xót nào như thế này.
mMặc dù hắn và Cơ Dao Tuyết không có duyên trở thành đạo lữ, nhưng địa vị của Cơ Dao Tuyết ở trong lòng hắn, người khác không có cách nào thay thế nổi.
Người tu chân, sớm nên cắt đứt trần duyên, coi nhẹ thất tình lục dục.
Sinh lão bệnh tử, đây là sự luân hồi của vạn vật, là quy luật của tự nhiên.
Càng huống chi, Cơ Dao Tuyết còn mang theo nụ cười mà rời đi, không có tiếc nuối.
Nhưng khi biết được tin tức này, trong lòng Tô Tử Mặc vẫn không có cách nào nguôi ngoai.
Đột phá thất bại, thì mặc thất bại a.
Đạo tâm không ổn định, cứ không ổn định đi.
Ở thời khắc này, Tô Tử Mặc không nghĩ gì cả, chỉ ngồi ở trên tảng đá, nhìn về phương xa, trong đầu nhớ đến nữ tử mặc trường bào màu vàng nhạt kia, ngơ ngẩn xuất thần.
Ngay cả bốn người bọn Thượng Quan Thiên, đều có thể cảm nhận được loại bi thương kia ở trên người Tô Tử Mặc.
Loại bi thương này dần dần lan ra, giống như là ở xung quanh Tô Tử Mặc, hình thành một loại khí thế, dần dần dung nhập vào bên trong Diêu Quang chủ phong.
Ngay sau đó, Diêu Quang chủ phong cũng tràn ngập ra một loại cảm xúc bi thương, cùng với khí tức xung quanh Tô Tử Mặc, sinh ra sự cộng hưởng.
Ầm!
Đột nhiên!
Diêu Quang chủ phong chấn động, bắn ra một chùm ánh sao hừng hực chói mắt, nối liền đất trời, bắn thẳng lên mây xanh, làm cho đất trời chấn động!
Trong lòng bốn người bọn Thượng Quan Thiên giật mình, theo bản năng ngẩng đầu nhìn lên.
Chỉ thấy ở trên trời cao, nơi tận cuối của ánh sao, dần dần hiện ra một ngôi sao to lớn, càng ngày càng rõ ràng.
Ở xung quanh ngôi sao này, còn dày đặc nhiều ngôi sao khác vây quanh.
Bây giờ, đang là ban ngày.
Nhưng ngôi sao to lớn này hiện ra, ánh sao chiếu xuống, lại làm cho sắc trời đều ảm đạm đi một phần.
"Đây là có chuyện gì?"
Tạ Thiên Phong sửng sốt, theo bản năng hỏi một câu.
Lâm Minh giống như là nghĩ đến chuyện gì, đôi mắt sáng rõ, kinh hãi hô lên: "Chẳng lẽ là bí pháp truyền thừa của Quần Tinh Môn hiện thế!"
Nghe được câu này, trong lòng Thượng Quan Thiên và Tả Trúc Hiên đều hơi động.
Nhìn tình hình này, cũng là có khả năng!
Không chỉ là bọn họ, ánh sao to lớn này, ngay cả tông chủ, các đại trưởng lão, thái thượng trưởng lão của Quần Tinh Môn cũng đều xuất quan, xuất hiện ở trên không trung.
"Ngôi sao sáng nhất ở trên bầu trời kia, có lẽ chính là sao Diêu Quang."
"Không nghĩ tới, toà Diêu Quang chủ phong này, vậy mà có thể kết nối với sao Diêu Quang trên trời, chẳng lẽ là bộ công pháp truyền thừa kia thật sự sẽ lại xuất hiện trên Thần Tiêu?"
Tông chủ của Quần Tinh Môn lộ ra vẻ mặt nghiêm túc, nhìn lên dị tượng ở trên bầu trời, hơi hơi nắm nắm đấm lại.
Hắn cũng không dám xác định, loại hiện tượng này, đến tột cùng là cái gì.
Nhưng từ trước tới nay, hình như là Quần Tinh Môn chưa từng xuất hiện loại dị tượng này bao giờ.
Đột nhiên!
Khai Dương chủ phong nối tiếp với Diêu Quang chủ phong, cũng hơi rung nhẹ, bắn ra một chùm ánh sao, xông lên trời, chui vào trong bầu trời!
Sau đó, ở nơi cuối cùng của ánh sao này, cũng hiện ra một ngôi sao to lớn.
Sao Khai Dương!
Ở xung quanh sao Khai Dương, cũng dần dần hiện ra từng ngôi sao sáng chói, vờn xung quanh, có ánh sao vô tận chiếu xuống.
Ầm!
Ngọc Hành chủ phong chấn động, bắn ra chùm ánh sao thứ ba, nối liền với ngôi sao thứ ba ở trên trời cao!
Ầm!
Chùm ánh sao thứ tư xông lên trời.
Sao Thiên Quyền hiện lên!
Ầm!
Chùm ánh sao thứ năm nối liền với bầu trời.
Sao Thiên Cơ hiện lên.
Ầm!
Chùm ánh sao thứ sáu xông lên mây xanh.
Sao Thiên Tuyền hiện lên.
Ầm!
Tòa chủ phong cuối cùng cũng chấn động, bắn ra một chùm ánh sao to lớn, chui vào bên trong bầu trời, làm cho ngôi sao thứ bảy hiện ra.
Chính là sao Thiên Xu!
Bảy ngôi sao này hiện lên ở trên trời cao, vô cùng to lớn, tia sáng hừng hực, giống như là gần trong gang tấc, ánh sao xung quanh cũng không ngừng lập loè.
Ánh sáng ngày biến mất, bầu trời đêm xuất hiện!
Bảy tòa chủ phong của Quần Tinh Môn, làm cho hiện tượng thiên nhiên xảy ra biến đổi khác thường, để ban ngày biến mất, các chòm sao hiện lên!
Giờ này khắc này, tất cả mọi người đều ý thức được, loại truyền thừa của Quần Tinh Môn trong truyền thuyết kia, đã sắp sửa xuất hiện trên thế gian!
Nhưng không có người nào biết rõ, ai sẽ trở thành người may mắn kia.
Tất cả tu sĩ của Quần Tinh Môn, kể cả ở bên trong tông môn, đều ở trong bóng tối sử dụng ra rất nhiều tiên pháp liên quan tới ngôi sao, có ý định dẫn ánh sao vào trong cơ thể.
Ngay cả bốn người bọn Thượng Quan Thiên ở bên trên Diêu Quang chủ phong, đều mắt không chớp nhìn lên bầu trời sao, vẻ mặt khẩn trương, trong lòng âm thầm vận chuyển một ít khẩu quyết tiên thuật của Quần Tinh Môn, muốn tạo thành liên hệ với bầu trời sao, đạt được truyền thừa.
Bốn người căn bản là không ý thức được, dị tượng trước mắt, là do cái gì đưa tới.
Ở bên cạnh bốn người, có một người vẫn ngồi ở trên tảng đá, không nhúc nhích, nhìn về phương xa, không hề ngẩng đầu liếc mắt nhìn lên bầu trời sao một lần nào, giống như là cũng không để chuyện này ở trong lòng.
Lúc này, Cơ Dao Tuyết vừa mới rời đi, xác thực là Tô Tử Mặc không còn tâm tư gì đi suy nghĩ những chuyện khác.
Chỉ cảm thấy là trên thế gian này, chuyện gì cũng không còn quan trọng nữa.
Coi như đạt được truyền thừa của Quần Tinh Môn, thì có tác dụng gì đây.
Vẫn không có cách nào để cho thân nhân của mình khởi tử hồi sinh.
Ngay lúc này, trong đầu Tô Tử Mặc, đột nhiên nghe được một tiếng thở dài.
"Haizz, đã nhiều năm như vậy rồi, rốt cục cũng có người làm tàn niệm của ta tỉnh lại..."
Tô Tử Mặc không nhúc nhích, cũng không có hề đáp lại.
"Năm đó, ta vẫn lạc ở nơi này, lưu lại một luồng tàn niệm, muốn truyền thừa lại bản lĩnh của ta."
Giọng nói kia tiếp tục vang lên: "Chỉ là, muốn làm tàn niệm của ta tỉnh lại thì phải để ta cảm nhận được loại đau xót mà ta đã từng cảm thụ qua kia."
"Chỉ tiếc là, đã nhiều năm như vậy rồi, không ai có thể làm ta tỉnh lại."
Tô Tử Mặc chỉ cảm thấy tiếng nói trong đầu kia, thực sự là có chút phiền, chỉ muốn hắn mau mau rời đi.
"Người tu đạo, phần lớn đều đã chặt đứt trần duyên, coi nhẹ sinh lão bệnh tử, có thể gặp được một người có tính tình giống như ngươi, cũng là không dễ."
Tuổi thọ của tu sĩ trên thượng giới, động một tí chính là mười vạn năm, mấy chục vạn năm.
Trong khoảng thời gian này, mỗi một tu sĩ đều phải trải qua vô số thử thách sống chết, đối với sinh lão bệnh tử, đối với nỗi khổ ly biệt, tự nhiên nhìn vô cùng phai nhạt.
Càng huống chi, muốn để cho tu vi tăng lên, đạo tâm vững chắc, nhất định phải tận khả năng chặt đứt thất tình lục dục.
Nếu không, cũng rất dễ dàng bị tẩu hỏa nhập ma, xuất hiện tình huống mà Tô Tử Mặc gặp phải lúc bế quan lúc trước.
"Ta đã từng đến Thần Tiêu ở Thiên Giới chiến đấu một trận, cũng là vì mất đi người thương, mất hết hy vọng, hôm nay ngươi có thể làm ta tỉnh lại, cũng coi như là ngươi và ta có duyên."
Giọng nói này chậm rãi nói: "Bộ « Thái Thượng Huyền Linh Bắc Đấu Chân Kinh » này, ta truyền thụ cho ngươi vậy."
Tạm dừng lại một chút, luồng tàn niệm này lại nói: "Chỉ là, ngươi cũng không phải là người bên trong Tinh Giới chúng ta, bộ công pháp này, ta chỉ có thể truyền thụ một nửa bộ cho ngươi. Nhớ tới tổ huấn, Bắc Đẩu bí thuật trong đó, ta không thể truyền thụ cho ngươi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận