Vĩnh Hằng Thánh Vương

Chương 3249: Hắn xứng là Vô Thượng

Đám người theo tiếng nói nhìn lại, chỉ thấy ở cách đó không xa có một vị nam tử đang đứng, tóc đen áo bào màu xanh, khuôn mặt thanh tú, trên người mang theo một chút dáng vẻ thư sinh.
"Ừm?"
Thần thức của Môn chủ của Huyền Thử Môn quét qua.
Ngưng Đạo Cảnh biến thứ ba!
Hỗn Độn Cung từ lúc nào lại có thêm một người như vậy?
Môn chủ của Huyền Thử Môn nhìn về phía Phan Mục ở bên cạnh.
Giờ phút này mặt mũi của Phan Mục cũng tràn đầy vẻ mờ mịt, không biết là người này tới từ khi nào, chẳng qua chỉ cảm thấy nhìn có chút quen mắt, nhưng trong lúc nhất thời lại không nghĩ ra là ai.
Trần Thiên Hòa cũng theo bản năng quay đầu nhìn lại, trông thấy người tới, không khỏi hơi sửng sốt một chút.
"Người này. . ."
Trần Thiên Hòa chỉ cảm thấy người tới rất quen mắt, mặc dù không có râu, tóc đen đầy đầu, nhưng bộ áo bào màu xanh, hai mắt thanh tịnh sáng tỏ kia. . .
Sao có thể có chuyện này?
Rõ ràng là tuổi thọ của người kia không còn nhiều, hơn nữa, nửa ngày trước vẫn còn là Ngưng Đạo Cảnh biến thứ nhất.
"Ngươi có ý kiến?"
Môn chủ của Huyền Thử Môn nhướng mày, bên trong mắt chuột lộ ra một tia hung hãn, giống như là sẽ ra tay giết người vào bất cứ lúc nào!
Tôn Giả Ngự Đạo Cảnh biến thứ ba, chết ở trong tay hắn đếm không hết.
Nam tử mặc áo xanh này, hắn căn bản là không thèm để ở trong mắt.
"Ý kiến thì chưa nói tới."
Tô Tử Mặc vừa nói, vừa đi đến bên cạnh ba người bọn Từ Thụy, nhìn thoáng qua Từ Thụy trên mu bàn tay vết thương.
Thương thế của Từ Thụy không nặng, nhưng bị trúng phải một loại độc cực kỳ lợi hại, đã thuận theo bàn tay của Từ Thụy, không ngừng lan tràn khuếch tán, đi tới vị trí bả vai.
Huyết mạch của Từ Thụy căn bản là không áp chế nổi.
Nếu như để chất độtc tiếp tục khuếch tán, xâm lấn tới trái tim và thức hải, chính là thời điểm hắn phải chết!
Lúc này, ý thức của Từ Thụy đã hơi mơ hồ rồi.
Tô Tử Mặc nhìn cũng không thèm nhìn Môn chủ của Huyền Thử Môn một cái, thản nhiên nói: "Chỉ là nói với ngươi một chuyện, vào giờ phút này, nơi này do ta quyết định."
Câu nói này, vừa rồi nói từ trong miệng của Môn chủ của Huyền Thử Môn, chỉ là bây giờ lại đổi người nói.
Lời còn chưa dứt, Tô Tử Mặc đã đột nhiên ra tay, đầu ngón tay bắn ra một tia sáng màu lục, điểm lên trên người, trên cánh tay của Từ Thụy.
"Ngươi làm gì!"
Mạnh Thạch giật nảy mình, nhưng không chờ hắn kịp phản ứng, Tô Tử Mặc đã hoàn thành việc thi pháp.
Toàn thân Từ Thụy chấn động, Mạnh Thạch vốn đang đỡ hắn, giờ phút này lại cảm giác được rõ ràng sức sống của Từ Thụy bên cạnh mình đột ngột tăng lên, tử khí trên mặt cũng dần dần tiêu tán!
Nngay cả kịch độc vốn đã khuếch tán lên trên cánh tay của Từ Thụy, giờ phút này cũng đang nhanh chóng lui lại, nọc độc màu xanh tím thuận theo vết thương ở trên mu bàn tay, chậm rãi nhỏ xuống, giống như là bị một loại lực lượng mạnh mẽ trực tiếp ép từ trong cơ thể ra ngoài!
Chất độc ở trên móng tay của Huyền Thử Môn mặc dù lợi hại, nhưng cũng xa xa không sánh bằng Liên Sinh Chỉ mà Tô Tử Mặc lấy Thanh Liên Chân Thân phóng thích ra.
Không chỉ như vậy, sức sống tràn vào trong cơ thể Từ Thụy, còn thuận tiện chữa trị hết nội thương ẩn tật trước đó của Từ Thụy.
Trạng thái của Từ Thụy, trở nên càng ngày càng tốt, thậm chí còn có thể tự mình đứng lên, không cần Mạnh Thạch ở bên cạnh nâng đỡ nữa.
Sự biến hóa này xảy ra nhanh chóng, chỉ xảy ra trong thời gian Tô Tử Mặc nói xong một câu vừa rồi kia mà thôi.
Đừng nói là hai người bọn Trần Thiên Hòa, Mạnh Thạch, ngay cả Môn chủ của Huyền Thử Môn đều nhíu mày, trong lòng dâng lên một tia kiêng kị.
Vừa có ý định ra tay, lại tạm thời bị ép xuống.
Người này có khí độ bất phàm, bình tĩnh thong dong như thế, nhìn qua sâu không thể lường, chẳng lẽ là có địa vị lớn nào đó?
Hoa Cái Châu có rất nhiều thế lực, rắc rối khó gỡ, chưa chừng sau lưng của người này, còn có chỗ dựa nào đó.
Nếu bởi vậy mà đắc tội với thế lực cấp hai nào đó, thì cũng có chút được không bù mất.
"Ngươi là Tô đạo hữu?"
Trần Thiên Hòa nhìn chằm chằm vào Tô Tử Mặc, nén nhịn nửa ngày, cuối cùng vẫn thử thăm dò hỏi một câu.
Tô Tử Mặc cười gật gật đầu.
"Thật là ngươi?"
Cho dù đạt được câu trả lời chắc chắn của Tô Tử Mặc, Trần Thiên Hòa vẫn không dám tin tưởng.
Dù sao thì nửa ngày trước mặt này vẫn là một lão nhân tuổi xế chiều râu tóc bạc trắng, bây giờ lại biến thành một thư sinh mi thanh mục tú như thế, hơn nữa tu vi cònliên tục đột phá hai cảnh giới, điều này hoàn toàn phá vỡ nhận biết của nàng.
Mạnh Thạch cũng là trợn to mắt, khó có thể tin nhìn Tô Tử Mặc, mặt mũi tràn đầy vẻ rung động, trong lúc nhất thời nói không ra lời.
"Ta nhớ ra rồi!"
Nhưng ngay lúc này, Phan Mục đột nhiên cất tiếng nói: "Người này là một phi thăng giả do bọn Từ Thụy đưa về, lúc vừa trở về tuổi thọ không còn thừa bao nhiêu, bây giờ lại khôi phục lại rồi!"
Phi thăng giả!
Nghe được ba chữ này, trong lòng của Môn chủ của Huyền Thử Môn chợt nhẹ, thở ra một hơi dài nhẹ nhõm.
"Là ta quá cẩn thận rồi."
Môn chủ của Huyền Thử Môn âm thầm lắc đầu.
Chỉ là một phi thăng giả, mới đến, tự nhiên là không có chỗ dựa bối cảnh gì cả.
"Phi thăng giả, ha ha. . ."
Môn chủ của Huyền Thử Môn khẽ cười một tiếng, sâu kín nói: "Ngươi vừa rồi phi thăng, không biết sự hung hiểm ở trên Đại Thiên Thế Giới, muốn xen vào chuyện bao đồng, cũng có thể thông cảm được."
"Ta cho ngươi một cơ hội, lập tức thần phục với ta, dám nói nửa chữ không, ta sẽ lập tức giết ngươi!"
Trần Thiên Hòa vội vàng dùng thần thức truyền âm nói: "Tô đạo hữu, ngươi mau mau trốn đi, không cần quan tâm tới chúng ta."
"Không có việc gì, ta đang muốn tìm người thử nghiệm một chút."
Tô Tử Mặc cười nhạt một tiếng, ngăn ở trước mặt ba người bọn Từ Thụy.
"Ngươi, ngươi cũng phải cẩn thậnmột chút, hắn được xưng là Vô Thượng Tôn Giả!"
Mạnh Thạch vốn luôn nói chuyện gay gắt, lúc này đều theo bản năng lo lắng thay cho Tô Tử Mặc, lên tiếng nhắc nhở.
"Ha ha."
Tô Tử Mặc cười lớn một tiếng, nói: "Ở trước mặt ta, hắn xứng đáng với danh hiệu Vô Thượng sao?"
Mọi người ở đây đều không biết về nội tình của Tô Tử Mặc, nghe được câu này, không khỏi đều ở trong lòng thầm nói một tiếng cuồng vọng.
Bạch!
Bóng người trước mắt lóe lên.
Môn chủ của Huyền Thử Môn đã ra tay.
Tốc độ thân pháp vẫn nhanh đến cực điểm như cũ, hơn nữa lần này ra tay cực kì đột ngột, căn bản là không hề báo trước, trong lúc Tô Tử Mặc nói chuyện, Môn chủ của Huyền Thử Môn đã giết tới gần!
Thân hình của Tô Tử Mặc hơi rung nhẹ, bước chân nhẹ nhàng, hiểm lại càng hiểm tránh đi thế công của Môn chủ của Huyền Thử Môn.
Thân hình của hai bên giao thoa, Tô Tử Mặc thúc giục nguyên thần, ngón tay bắt thành pháp ấn, hướng về phía Môn chủ của Huyền Thử Môn đánh ra một chiêu Cấm Thuật.
Tuế Nguyệt Chi Cấm!
Môn chủ của Huyền Thử Môn hơi sửng sốt một chút.
Bọn Trần Thiên Hòa, Mạnh Thạch cũng đều trợn mắt há miệng nhìn.
Tuế Nguyệt Chi Cấm buông xuống người của Môn chủ của Huyền Thử Môn, không có bất kỳ hiệu quả gì, thậm chí còn không thể cắt giảm một chút xíu tuổi thọ nào.
"Ha ha ha ha!"
Xung quanh đột nhiên có một tràng tiếng cười vang lên.
Vị nữ tử ăn mặc diêm dúa kia cười không dứt, chỉ vào Tô Tử Mặc nói: "Quả nhiên là phi thăng giả, ngu xuẩn đến mức đáng yêu, thế mà phóng thích ra một chiêu Cấm Thuật để đối phó với Tôn Giả."
Mặt của Tô Tử Mặc không biểu tình, lại liên tiếp thả ra hai chiêu Cấm Thuật nữa.
Hai chiêu Cấm Thuật rơi lên trên người Môn chủ của Huyền Thử Môn, đều không thể tạo thành ảnh hưởng quá lớn đối với hắn.
Mạnh Thạch ho nhẹ một tiếng, cảm thấy một trận xấu hổ.
Trần Thiên Hòa cũng không nhìn nổi nữa, không nhịn được nhắc nhở: "Tô đạo hữu, Cấm Thuật chỉ vừa rồi chạm đến cấp độ 'Đạo', đối với Tôn Giả Ngưng Đạo Cảnh biến thứ ba, tổn thương cực kỳ bé nhỏ."
Tô Tử Mặc gật gật đầu, trong lòng bừng tỉnh.
Ở trên Trung Thiên Thế Giới, hắn đối mặt với cường giả Đại Đế bọn Địa Ngục Chi Chủ, bởi vì quy tắc của đất trời hạn chế, cảnh giới cùng lắm chỉ ở mức Ngưng Đạo Cảnh biến thứ nhất.
Cho nên, hắn bộc phát ra chín đại Cấm Thuật, mới có thể khó khăn lắm cùng đánh một trận.
Mà thân thể máu thịt và nguyên thần biến đổi sau khi trải qua Ngưng Đạo Cảnh biến thứ hai, biến thứ ba, lực lượng Cấm Thuật, sẽ rất khó lại tổn thương đến cường giả như Môn chủ của Huyền Thử Môn.
Đối với Đạo, thì lực lượng Cấm Thuật thấp hơn nửa bậc.
Trừ khi, những loại Cấm Thuật này đều được lĩnh ngộ tới cấp độ 'Đạo'.
Chỉ là, chuyện này cũng không hiện thực.
Tùy tiện một đạo trong 3000 đại đạo, đều đầy đủ để tu sĩ lĩnh hội cả đời, như thế nào lại có tinh lực và thời gian đi lĩnh hội một loại đại đạo khác.
Bạn cần đăng nhập để bình luận