Vĩnh Hằng Thánh Vương

Chương 1984: Cung điện rách nát

Tô Tử Mặc, Đường Tử Y dọc theo tung tích của đám tu sĩ để lại, một đường bay nhanh.
Đi khoảng nửa ngày, mới ở chân trời phía trước, nhìn thấy một tòa kiến trúc khổng lồ.
Đây là một tòa cung điện, mặc dù đã rách nát không chịu nổi, nhưng xa xa nhìn lại, vẫn có thể cảm nhận được sự khí phái của nó.
Ở xung quanh cung điện, còn có rải rác một ít tu sĩ, giống như là đang tìm kiếm cái gì đó.
Tuyệt đại đa số tu sĩ, đều đã tiến vào bên trong đại điện.
Tô Tử Mặc và Đường Tử Y đi tới gần cung điện, quan sát đại khái một phen, đều không nhìn ra manh mối gì.
Hai người cũng không lãng phí thời gian ở bên ngoài, đi vào trong cung điện.
Đối diện là một tòa quảng trường to lớn rộng rãi, đá xanh trải đường, mấy con đường đá, ngăn cách từng mảnh từng mảnh vườn thuốc ra.
Chỉ là, bên trong những mảnh vườn thuốc này, đã sớm không còn tiên dược, chỉ còn lại một ít cành lá héo úa.
Ngay cả đất đai trong những vườn thuốc này, đều bị nguyền rủa trong Đế mộ ăn mòn, hiện ra màu lục quỷ dị.
Toà quảng trường này cực lớn, lấy thị lực của Tô Tử Mặc, cũng khó có thể nhìn thấy biên giới bốn phía.
Hai người dọc theo con đường đá, đi xuyên qua vườn thuốc, tiếp tục tiến lên.
Dọc theo con đường này, đụng phải một ít tu sĩ đi lại ở xung quanh quảng trường.
"Tòa cung điện này, đoán chừng chính là một trong những tòa hành cung của Tiên Đế năm đó, không biết rõ là có bảo vật gì hay không?"
"Bảo vật khẳng địnhlà có, chỉ tiếc, chỗ này đã bị nguyền rủa ăn mòn vô tận năm tháng, đều đã bị phế đi."
"Nghe nói, thiên điện hai bên trái phải, còn lại một ít kỳ trân dị bảo, linh đan diệu dược, thần binh pháp bảo, chỉ tiếc, không có thứ nào có thể sử dụng."
"Nếu không phải là như thế, chính là một ngọn cây cọng cỏ, một viên ngói một viên gạch bên trong hành cung này, chỉ sợ đều là bảo bối hiếm có."
"Dù sao thì trong lúc nhất thời cũng không vào được chính điện, chúng ta tiếp tục tìm đi, chẳng may vận may không tệ, nhặt được bảo vật gì thì chẳng phải là kiếm lời rồi sao."
Hai tai Tô Tử Mặc mấp máy, mơ hồ từ bốn phía trên quảng trường, bắt được từng cuộc nói chuyện.
Đoán chừng những tu sĩ bên ngoài hành cung kia, cũng là ôm lấy ý nghĩ thử vận may, đi tìm kiếm xem có bảo vật gì không.
Chỉ là, không biết rõ bên trong miệng những người miệng này nói, trong lúc nhất thời không vào được chính điện lại là vì sao.
Hai người bọn Tô Tử Mặc tiếp tục tiến lên, cũng không lâu lắm, rốt cục đã xuyên qua cả tòa quảng trường.
Ở nơi cuối cùng của quảng trường, chính điện của hành cung đứng vững vàng, trước điện có mấy ngàn vị tu sĩ đang tụ tập, đều đang ngó chừng cửa của chính điện, có người còn đang khe khẽ bàn luận.
Hai người bọn Tô Tử Mặc tiến lên nhìn thoáng qua, chỉ thấy trên mặt đất ở cửa chính điện, khắc hoạ từng đường vân huyền diệu phức tạp lít nha lít nhít, lóe ra một chút ánh sáng.
"Là trận pháp."
Đường Tử Y thấp giọng nói.
Tô Tử Mặc gật gật đầu, nhìn chằm chằm vào trận pháp trước chính điện một hồi, cảm giác có chút hoa mắt.
Toà trận pháp này quá mức phức tạp, lấy thành tựu của hắn ở trên trận pháp, căn bản là không giải được.
Nhưng lúc này, ở biên giới đại trận trước chính điện, lại có một nam tử trẻ tuổi đang đứng.
Người này lộ ra vẻ mặt tự tin, hăng hái, khi thì ngừng chân suy nghĩ, khi thì bước nhanh, khi thì bấm tay, bắn ra một luồng linh quang nguyên khí, chui vào bên trong đại trận.
Người này chính là tiểu quận vương của Tử Hiên Tiên Quốc, Vân Đình!
Mỗi một lần Vân Đình ra tay, đều sẽ làm cho đại trận hơi rung nhẹ, trận văn lấp lóe.
Hơn nữa, ánh sáng của tòa đại trận này, rõ ràng là đang dần dần nhạt đi!
Vân Đình đang ra tay phá trận!
Chiếu theo xu thế này, không có gì bất ngờ xảy ra, tòa đại trận này bị phá, cũng chỉ là vấn đề thời gian.
Tô Tử Mặc có thể cảm nhận được, thực lực của Vân Đình rất mạnh.
Thậm chí trên người người này, hắn còn ngửi được một tia khí tức nguy hiểm!
Hơn hai trăm tuổi, tu luyện tới Huyền Nguyên Cảnh tầng chín, coi như người này có thân phận tôn quý, tài nguyên vô hạn, loại thiên phú này cũng thực sự là quá khủng bố.
Càng đáng sợ chính là, trận pháp tạo nghệ của người này, vậy mà cũng cao thâm như vậy.
Phải biết, sức người luôn có giới hạn, trong thời gian hơn hai trăm năm, coi như là dốc lòng khổ tu, đều chưa hẳn đã có thể đạt tới Huyền Nguyên Cảnh tầng chín, càng huống chi, người này còn phải phân tâm tu luyện trận pháp.
"Vì sao phải đi qua cửa chính điện, không có cửa vào khác sao? Ta thấy đại điện này đã rách nát không chịu nổi, lung lay sắp đổ, chỉ sợ ngay cả một quyền của ta cũng không đỡ nổi!"
Trong đám người, một vị tu sĩ nói nhỏ một câu.
"Ha ha."
Bên cạnh lập tức truyền đến một tiếng cười nhạo: "Không bằng ngươi đi lên thử một chút xem, xunh quanh chính điện này phủ kín cấm chế, xông vào hẳn phải chết không cần nghi ngờ!"
"Trông thấy mấy bộ thi thể kia không, đó chính là kết cục."
Người nói lúc trước kia lập tức ỉu xìu, không còn dám lên tiếng nữa.
"Phá trận có tiêu hao đối với nguyên thần rất nhiều, vị Quận vương này cũng thật sự là đủ lớn mật, không sợ lát nữa kiệt lực, gặp phải tình huống hung hiểm."
"Người ta có thân phận gì, bên trong Đế mộ này, dường như đều là người có thân phận địa vị hèn mọn, có ai dám ra tay với hắn."
"Còn chưa nói, coi như nguyên thần của người ta tiêu hao nhiều, đoán chừng cũng có thể quét ngang cùng cấp bậc, tung hoành vô địch!"
Trong đám người, Phương Huyền lạnh lùng chăm chú nhìn một màn này, khóe miệng hơi hơi giương lên, nói: "Dù sao thì người này vẫn còn quá trẻ tuổi, quá mức tự mãn, không biết thu liễm giấu dốt."
Tô Tử Mặc nhìn một hồi, lập tức rời khỏi đám người.
"Ngươi đi đâu thế?"
Đường Tử Y hỏi.
Tô Tử Mặc nói: "Trận pháp này rất khó phá giải ngay lập tức, ta dự định đi tới hai bên thiên điện nhìn thử xem."
"Ta không đi đâu."
Đường Tử Y không nhúc nhích, nàng vẫn muốn ở thời điểm trận bị phá, ngay lập tức xông vào trong đại điện, chiếm lấy tiên cơ.
Tô Tử Mặc gật đầu một cái, lập tức quay người bước về phía thiên điện bên cạnh.
Thiên điện này, ngược lại cũng không có cấm chế gì cả, cửa lớn rộng mở, bên trong là một mảnh hỗn độn, rõ ràng đã bị đông đảo tu sĩ lật tung tất cả.
Bên trong toà thiên điện này, vốn là nơi trưng bày rất nhiều thần binh pháp bảo.
Đao thương kiếm kích, chuông đỉnh lô kính, binh khí bình thường cũng có, pháp bảo khác loại cũng có, đầy đủ mọi thứ.
Nhưng lúc này, đại đa số thần binh pháp bảo, đều đã bị ném tung khắp nơi, chỗ nào cũng thấy.
Nói đúng ra, những thứ này đã không còn được tính là thần binh pháp bảo nữa.
Ở phía dưới nguyền rủa trong Đế mộ ăn mòn, những thứ nguyên bản là thần binh pháp bảonày, đã sớm biến thành một đống đồng nát sắt vụn.
Thậm chí đẳng cấp vốn có của những thứ thần binh pháp bảo này cũng không tính là quá cao, chí ít là còn không đạt tới tầng thứ pháp bảo thông linh.
Bởi vì, Trấn Ngục Đỉnh còn đang luyện hóa nước thép trong đỉnh, cũng không có động tĩnh gì.
Bên trong toà thiên điện này, còn có một số tu sĩ đang bồi hồi, muốn tìm kiếm một chút bảo vật bị người bỏ sót.
Thậm chí có mấy tu sĩ, bởi vì một thanh kiếm gãy, mà ra tay đánh lớn, bắt đầu chém giết.
Tô Tử Mặc cẩn thận tìm kiếm một phen, không có chút thu hoạch nào, lại đi sang thiên điện phía đối diện.
Toà thiên điện vừa rồi kia cất giữ thần binh pháp bảo, mà tòa thiên điện này lại bảo tồn chính là rất nhiều linh đan diệu dược.
Tủ thuốc bên trong thiên điện, lúc này đều đã ngổn ngang lộn xộn đổ ở trên mặt đất, bình bình lọ lọ phía trên, cũng đều tản mát khắp nơi.
Nắp của rất nhiều bình thuốc, đều bị người mở ra, đan dược bên trong lăn ra ngoài.
Tô Tử Mặc tùy tiện nhặt một hạt lên, ngón tay nhẹ nhàng vân vê, viên đan dược này đã biến thành tro tàn.
Trải qua vô tận năm tháng, dược lực linh khí bên trong đã sớm bị xói mòn hầu như không còn.
Cho dù có linh đan còn bảo tồn hoàn hảo, cũng nhiễm phải nguyền rủa trong Đế mộ, nếu như nuốt vào trong bụng, cũng không khác gì là tự sát.
Tô Tử Mặc dạo qua một vòng ở bên trong thiên điện này, cũng không phát hiện ra thứ gì, lập tức chuẩn bị khởi hành rời đi.
Ngay lúc hắn đi ngang qua một bức tường đổ nát, Trấn Ngục Đỉnh đột nhiên truyền đến một tiếng động lạ!
Bạn cần đăng nhập để bình luận