Vĩnh Hằng Thánh Vương

Chương 626: Sơn hà biến sắc

Dù lão giả gầy gò chết đi nhưng cuối cùng Tô Tử Mặc vẫn không thể tránh được pháp lực mà lão giả gầy gò ngưng tụ ra trên ngón tay.
Ầm!
Toàn thân Tô Tử Mặc chấn động, nội phủ bị kịch liệt chấn động!
Một ngụm máu tươi dâng lên, kẹt lại ở yết hầu.
Lấy tu vi Kim Đan cảnh để chém giết Nguyên Anh Chân Quân, thì phải đối mặt với nguy hiểm to lớn!
May mắn thay Tô Tử Mặc đã liên tục bộc phát Đại Minh Chú, khiến uy lực pháp thuật của lão giả gầy gò giảm mạnh.
Nếu không thì lần này hắn đã bị thương nặng!
Pháp lực chính là lực lượng thiên địa, ẩn chứa uy lực của thiên địa, người thường tuyệt đối không có khả năng ngăn cản!
Bây giờ, mặc dù nội phủ của Tô Tử Mặc bị chấn động, nhưng nhục thân cường đại của hắn có khẳ năng tự chữa lành vô cùng khủng bố, thương thế như vậy vẫn có thể ngăn chặn.
Cùng một thời gian.
Ánh mắt gã đại hán đầu trọc dữ tợn, nắm đấm đã đán tới!
Trong lòng hắn, đừng nói bây giờ Tô Tử Mặc đã bị thương, cho dù hắn ở trạng thái đỉnh phong cũng tuyệt đối sẽ bị một quyền này trấn sát!
Dù sao hắn ta cũng là Luyện Thể Sĩ Nguyên Anh cảnh!
Hai con ngươi Tô Tử Mặc sáng rõ, hung quang trong mắt lóe lên, khí huyết trong thể nội bốc lên, lại truyền ra tiếng long ngâm hổ khiếu, gân cốt lay động, xương cốt đua tiếng, tựa như tiếng kim loại va chạm vào nhau!
Tô Tử Mặc không lùi không tránh, cũng đánh ra một quyền.
Ầm!
Ầm ầm va chạm.
Huyết nhục, xương cốt hung hăng đụng vào nhau, phát ra một tiếng trầm đục rợn người!
Gã đại hán đầu trọc hoảng sợ biến sắc.
Hắn ta cảm giác được một lực lượng mạnh mẽ xuyên qua nắm đấm của đối phương phun trào ra, lực lượng này giống như thuỷ triều muốn đem thôn phệ bao phủ lấy hắn ta!
“Không tốt, cơ thể người này thật mạnh!”
Trong lòng Gã đại hán đầu trọc kinh hãi.
Tu vi cảnh giới của Tô Tử Mặc mặc dù không đạt tới Nguyên Anh cảnh, nhưng thân thể đáng sợ, lực khí huyết, năng lực cận chiến đánh giết đã vượt qua Nguyên Anh Chân Quân tầm thường.
Nếu là Nguyên Anh Chân Quân của Lưu Ly cung nổi danh vì luyện thể hiện thâ ở đây, đại chiến một trận cùng Tô Tử Mặc thì đều sinh tử sẽ không biết chắc được.
Nhưng gã đại hán đầu trọc này chỉ là một Luyện Thể Sĩ tầm thường.
Nói cách khác, đừng nói là Tô Tử Mặc bây giờ, cho dù là Tịch Vô Nhai đã vẫn lạc dưới tay hắn, nếu là cận chiến, thì gã đại hán đầu trọc này đều không chiếm được bất luận tiện nghi gì!
Nếu không phải Tô Tử Mặc bị pháp thuật của lão giả gầy gò đánh trúng trước thì một quyền này đã phân ra cao thấp rồi!
Bây giờ chỉ là một lần đối cứng, gã đại hán đầu trọc đã ý thức được không đúng.
Mượn lực lượng một quyền này của Tô Tử Mặc, gã đại hán đầu trọc thuận thế lui lại, muốn kéo dài khoảng cách ngưng tụ pháp thuật, lại trấn sát Tô Tử Mặc.
Tô Tử Mặc chú ý tới động tác của gã đại hán đầu trọc, ánh mắt lóe lên một cái, khẽ nhíu mày.
Mặc dù hắn liên tục chém giết hai tên Nguyên Anh Chân Quân, nhưng thế cục cực kỳ bất lợi đối với hắn lại.
Hơn nữa, thời gian trì hoãn càng lâu, tình cảnh của hắn lại càng nguy hiểm!
Nguyên Anh Chân Quân ở xung quanh đã bắt đầu chú ý tới bên này.
Nhất định phải nhanh chóng trấn sát gã đại hán đầu trọc này!
Mà bây giờ, gã đại hán đầu trọc lại định mượn nhờ lực lượng va chạm để lùi về phía sau, hắn đã chậm một bước, có muốn truy sát tiếp đã không kịp rồi.
Đột nhiên, Tô Tử Mặc như nghĩ đến chuyện gì đó, bỗng dưng há miệng.
“Phốc!”
Tô Tử Mặc dùng lực nội phủ cường đại, lực miệng lưỡi để phun ngụm máu tươi đang kẹt ở cổ họng ra ngoài, giống như một mũi tên mái bắn thẳng đến mặt của gã đại hán đầu trọc!
Đại Minh Chú ảnh hưởng rất nhỏ đối với gã đại hán đầu trọc.
Nhưng mũi tên máu này lại không thể bỏ qua!
Chỉ dựa vào lực lượng thanh âm đã có thể đánh ngã Kim Đan Chân Nhân.
Mũi tên máu này đã ngưng tụ thành thực chất, uy lực có thể nghĩ!
Khóe mắt của gã đại hán đầu trọc co giật, hắn không kịp né tránh, chỉ có thể theo bản năng đưa tay lên đỡ.
Ầm!
Mũi tên máu bắn lên trên bàn tay của hắn, truyền đến cơn đau đớn thấu xương!
Dù chưa bị thương tới căn bản nhưng trong lòng gã đại hán đầu trọc lại đầy hoảng sợ.
Nếu hắn ta khinh thường không đỡ mũi tên máu này thì khuôn mặt của hắn đều sẽ bị đánh cho máu thịt be bét, hoàn toàn thay đổi!
Trong lòng gã đại hán đầu trọc hơi an tâm.
Nhưng còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm thì khóe mắt của hắn ta lại nhìn thấy có bóng người lắc lư.
Trong lòng gã đại hán đầu trọc cảm thấy rất nặng nề.
Sau một khắc, hắn ta cảm nhận được một sát cơ mãnh liệt, gào thét kéo đến, hắn ta chỉ cảm thấy choáng váng, lông tơ toàn thân đều dựng lên!
“Múi tên máu kia, chỉ là ngụy trang!”
Khắp cả người gã đại hán đầu trọc phát lạnh.
Một thân ảnh như là thượng cổ Ma Thần đã đi tới phụ cận, bàn tay khổng lồ nhô ra, che khuất bầu trời, hung hăng đè xuống đầu của hắn ta!
“Chết đi!”
Tô Tử Mặc hung ác ngập trời, ánh mắt như điện, hét lớn một tiếng.
Gã đại hán đầu trọc căn bản không kịp ngưng tụ ra pháp lực, chỉ có thể vận chuyển huyết mạch, hai tay giao nhau, muốn cản lại một chưởng của Tô Tử Mặc!
Ầm!
Song phương đối cứng.
Gã đại hán đầu trọc biến sắc, cánh tay truyền đến cảm giác đau đớn thấu xương!
Ngay sau đó, hai cánh tay của hắn ta đã mất đi tri giác!
Gã đại hán đầu trọc chỉ cảm thấy một lực lượng mênh mông như biển, vô cùng vô tận áp xuống, như núi cao đè xuống, căn bản khó mà ngăn cản!
Trời sập xuống, sức người có khả năng chống lại sao!
Bịch!
Gã đại hán đầu trọc quỳ trên mặt đất, đầu gối gần như muốn vỡ vụn!
Lúc này, đám tu sĩ xung quanh đã chú ý tới biến cố bên này.
Thấy cảnh này, tất cả đều không khỏi xôn xao biến sắc!
Một vị Nguyên Anh Chân Quân lại bị ép đến mức hai đầu gối quỳ xuống đất!
Ở trong tầm mắt của mọi người, lúc này gã đại hán đầu trọc ở dưới bàn tay của Tô Tử Mặc, thân thể đều đang khẽ run lấy, tựa như một con sâu kiến đang giãy dụa cầu sinh, hèn mọn nhỏ bé.
Mà Tô Tử Mặc vẫn đứng vững, tóc đen tung bay, hai con ngươi trầm tĩnh tựa như một vị thần linh thượng cổ đang nổi giận, khí thế ngập trời, không ai bì nổi!
Lấy tu vi Kim Đan cảnh trấn áp Nguyên Anh Chân Quân bằng một chưởng!
Xưa nay có ai có thể làm được!
Ánh mắt Tô Tử Mặc lạnh lùng, mũi chân nhô ra, đá vào ngực của đại hán đầu trọc!
Gã đại hán đầu trọc đang cố chống bàn tay của Tô Tử Mặc, thân thể đã không chịu nổi gánh nặng, xương cốt truyền ra từng tiếng két két vang động, tựa như bất cứ lúc nào cũng sẽ tan ra thành từng mảnh.
Mắt thấy Tô Tử Mặc đá tới một cước này, hắn ta cũng không biện pháp né tránh.
Răng rắc!
Ngực của đại hán đầu trọc trực tiếp lún vào.
Xương ngực vỡ vụn, đốt xương đứt gãy đâm rách tạng phủ, xuyên thấu trái tim, sinh cơ đoạn tuyệt!
Khí huyết trong cơ thể gã đại hán đầu trọc đang nhanh chóng xói mòn, miệng há to, không ngừng phun máu tươi, hai mắt vô thần ảm đạm.
Mi tâm của hắn lấp lóe.
Một đoàn quang mang hiển hiện.
Nguyên Thần của gã đại hán đầu trọc rời khỏi nhục thân, muốn chạy thoát.
“Ma!”
Tô Tử Mặc phun ra một tiếng Phạn âm.
Đại Minh Chú lại hạ xuống.
Nguyên Thần của gã đại hán đầu trọc chấn động, quang mang ảm đạm xuống.
Nguyên Thần của Nguyên Anh Chân Quân tràn đầy tạp chất, là yếu ớt nhất.
Sau khi Nguyên Thần rời đi nhục thân, dầm mưa dãi nắng đều không chịu đựng được, kẻ nhẹ thì bị thương, kẻ nặng thì Nguyên Thần sẽ trực tiếp vẫn lạc ở bên ngoài!
Chỉ khi tấn thăng đến Phản Hư cảnh, Nguyên Thần mới có thể tùy thời rời đi, không sợ gió mưa bên ngoài, có thể bay lượn khắp thiên địa.
Nhục thân của gã đại hán đầu trọc có thể chịu đựng được uy lực của Đại Minh Chú, nhưng Nguyên Thần của hắn ta lại không ngăn cản nổi.
Tiếng Phạn âm này vang lên, Nguyên Thần của hắn ta tịch diệt tại chỗ!
Bàn tay của Tô Tử Mặc thuận thế trấn áp xuống.
Ầm ầm!
Nhục thân của gã đại hán đầu trọc bị Tô Tử Mặc ép xuống boong thuyền linh chu, gân cốt vỡ vụn, hóa thành một bãi máu, hình thần câu diệt!
Trên boong thuyền hiện ra một dấu tay màu máu rõ ràng, khắc xuống thật sâu đình trệ!
Chất liệu làm linh chu đều là thượng đẳng thép tinh luyện chế, trình độ cứng cáp của nó còn hơn cả Linh khí thượng phẩm.
Mà bây giờ, lại bị bàn tay của Tô Tử Mặc đánh ra một dấu ấn!
“Rống!”
Tô Tử Mặc đứng dậy, trên bàn tay vẫn dính máu tươi của Nguyên Anh Chân Quân, toàn thân khí tức tản ra làm người sợ hãi, ánh mắt doạ người, ngắm nhìn bốn phía, gào thét lên một tiếng kinh thiên động địa.
Rống! Rống! Rống!
Theo sát phía sau là tiếng đàn thú gầm thét, vạn yêu cuồng hào!
Trong chốc lát, yêu khí trùng thiên, sơn hà biến sắc!
Bạn cần đăng nhập để bình luận