Vĩnh Hằng Thánh Vương

Chương 2355: Báo ứng

Vân Trúc nói: "Liên quan tới thân phận vị người thủ mộ này, ta phải trở về hỏi phụ hoàng một chút, lại đi Tàng Thư Lâu lật xem một chút sách cổ tư liệu, nhìn xem có không có ghi chép liên quan tới người này không."
"Nơi này không nên ở lâu, chúng ta rời đi trước đã."
Tô Tử Mặc trầm giọng nói.
Tuy rằng người thủ mộ sớm đã biến mất không thấy bóng dáng tăm hơi, nhưng trong lòng ba người vẫn cảm thấy bất an.
Ba người lập tức khởi hành, không bao lâu sau đã đi đến một chỗ truyền tống trận cách nơi này gần nhất.
Tô Tử Mặc nhìn Vân Trúc, nói: "Ta cùng đường với sư tỷ, mời đạo hữu đi trước."
Vân Trúc cũng không chối từ, mỉm cười, chắp tay nói: "Lần này hành trình tới địa ngục, may mắn được kết bạn với hai vị đạo hữu, trong lòng rất vui vẻ, lần này từ biệt, cũng không biết khi nào mới có thể gặp lại."
Rời đi A Tì Địa Ngục, sự yếu đuối trên người Vân Trúc dường như đã biến mất không còn nữa, ngược lại chỉ có thêm mấy phần anh khí tiêu sái.
Tứ đại tiên tử mặc dù đã sớm vang danh khắp Thiên giới, nhưng giữa bốn người lại không có quá nhiều tiếp xúc, càng không nói tới chuyện quen biết.
Trong khoảng thời gian ở A Tì Địa Ngục này mặc dù không dài, nhưng từng có trải nghiệm cộng đồng hoạn nạn, cùng chung kiếp nạn này, tình cảm giữa hai đại tiên tử tự nhiên cũng thâm hậu hơn rất nhiều.
Càng huống chi, qua trải nghiệm lần này đều có thể nhìn ra phẩm hạnh tâm tính của đối phương.
Mặc Khuynh không quá biết nói chuyện, nàng chỉ khẽ siết chặt bàn tay Vân Trúc, trong đôi mắt đẹp lộ ra một tia không nỡ.
Từ khi nàng tu hành đến nay vốn cũng không có bằng hữu gì.
Nhưng sau ngày hôm nay, Mặc Khuynh lại coi Vân Trúc là tri kỷ duy nhất của chính mình.
"Lần này hành trình tới địa ngục, ta chẳng những quen biết một vị tỷ tỷ, hơn nữa còn gặp được một vị..." Mặc Khuynh hơi cúi đầu, trong đầu óc lại suy nghĩ miên man.
"Còn có thể gặp lại."
Tô Tử Mặc nói: "Không nói những chuyện khác, đợi đến Thần Tiêu tiên hội, các đại tông môn thế lực đều tề tụ, chính là thịnh hội lớn nhất ở Thần Tiêu tiên vực."
Trong mắt Mặc Khuynh sáng lên, liên tục gật đầu.
Tô Tử Mặc nhìn Vân Trúc, cười nói: "Đến lúc đó, chiến đấu đứng đầu Thiên bảng, ta cùng đệ đệ của ngươi còn muốn trận đánh, chắc ngươi sẽ không vắng mặt chứ?"
"Lúc đầu ta vốn không có ý định tới xem."
Vân Trúc mỉm cười, như có thâm ý nói: "Nhưng nếu là ngươi đấu với Vân Đình, ta sẽ không bỏ qua."
Trong lúc Vân Trúc nói chuyện, hai mắt nhìn thẳng vào mắt Tô Tử Mặc, trong mắt lộ ra ánh sáng chói lọi.
Tô Tử Mặc có chút không địch lại, ánh mắt khẽ trốn tránh, ho nhẹ nói: "Nếu ta hành hung Vân Đình một trận, ngươi đừng tức giận nhé."
"Không đâu, ngươi có thể giáo huấn hắn một chút cũng tốt."
Vân Trúc cười nói: "Tính tình hắn vốn kiêu ngạo, nếu có thể chịu chút ngăn trở, ngược lại là việc tốt."
Mặc Khuynh cũng nói rằng: "Ta vốn cũng không quá thích những thịnh hội này, luôn cảm thấy quá nhiều người, quá ồn. Nhưng nếu tỷ tỷ chịu đi, ta cũng sẽ đi xem một chút."
"Tốt, lần này xin từ biệt, chúng ta hẹn ngày gặp lại rồi tiếp tục nói chuyện."
Vân Trúc chắp tay tạm biệt, quay người bước vào truyền tống trận, tiêu sái rời đi.
"Sư tỷ, chúng ta cũng đi thôi."
Tô Tử Mặc nói một tiếng, bước vào truyền tống trận, Mặc Khuynh gật gật đầu, cũng bước vào trong đó.
Hai người khởi động truyền tống trận, trở về Càn Khôn thư viện.
...
A Tì Địa Ngục.
Ba vị Thiên Vương Phật môn rơi xuống, dường như rơi vào một tòa mê cung to lớn phức tạp, khắp nơi đều là hành lang.
Có hành lang là đường chết, có hành lang lại nối liền với rất nhiều hành lang.
Ba vị Thiên Vương rơi vào nơi này, căn bản không đi ra được, không ngừng quấn quanh trong vòng tròn.
Đây còn không phải chuyện khủng bố nhất.
Đáng sợ hơn là trong những hành lang này, có một con kiến quỷ dị ẩn hiện, hình thành một bầy kiến quy mô nhỏ, cùng công kích bọn hắn.
Ba vị Thiên Vương liên thủ với nhau mới miễn cưỡng chống đỡ được.
Nhưng ở nơi này không thể vận dụng nguyên thần, chỉ có thể dựa vào nhục thân khí huyết, nếu lại có thêm mấy bầy kiến kéo đến nữa, bọn hắn cũng không kiên trì được bao lâu!
Mà những con kiến này lại càng mạnh mẽ.
Ban đầu con kiến xuất hiện cắn vào trên người bọn hắn, chẳng qua chỉ cảm thấy hơi ngứa.
Nhưng cuối cùng, đã có con kiến có thể cắn rách huyết nhục của bọn hắn!
Nếu bầy kiến có tới mấy ngàn vạn, ức vạn con tụ tập lại, chỉ sợ không đến một khắc đồng hồ, ba người sẽ bị gặm đến mức chỉ còn lại ba bộ xương trắng!
Ba vị Thiên Vương đi loạn trong mê cung này, đi mãi vẫn không tìm thấy đường ra.
Không được bao lâu, ba vị Thiên Vương đã đi tới cuối một hành lang!
Ba người chỉ có thể quay đầu, nhưng đúng lúc khi bọn hắn xoay người, ba người nhìn thấy một bầy kiến lớn đang kéo về phía bọn hắn, giống như một dòng lũ màu đen, thế không thể đỡ!
"A!"
Muốn lui cũng không thể, tam đại Thiên Vương nổi giận gầm lên một tiếng, thôi động khí huyết, ra sức đánh cược một lần.
Nhưng ba người đối mặt với dòng lũ màu đen này lại lộ ra vẻ vô cùng nhỏ bé, chỉ là mấy hít thở, thân hình ba người đã bị bao phủ.
Trên thân ba người bị con kiến địa ngục bao phủ, không ngừng gặm cắn máu thịt của bọn hắn!
Trong nháy mắt, ba người đã là chịu đầy thương tích, máu chảy ồ ạt!
Ba người gầm thét, dần dần trầm thấp rồi biến thành kêu thảm.
Khí huyết của ba người nhanh chóng suy bại.
Cho dù là Thiên Vương cường giả, cũng không ngăn cản nổi nhiều sinh linh địa ngục vây đánh như vậy.
Huống chi, tam đại Thiên Vương đều đã tới tuổi xế chiều.
Vào thời khắc bọn hắn tuyệt vọng nhất, dòng lũ màu đen trên người bọn hắn, vậy mà lại nhanh chóng thối lui, rất nhanh đã biến mất không thấy gì nữa.
Ba người chỉ có thể ngã sấp trên đất, ngay cả đứng cũng đứng không vững, rất nhiều vị trí trên người đều đã bị địa ngục con kiến gặm cắn đến mức lộ ra từng đoạn xương trắng, nhìn thấy mà giật mình!
Tạng phủ trong cơ thể ba người đều bị địa ngục con kiến gặm cắn đến mức thủng trăm ngàn lỗ.
"Thế nào rồi ?"
"Xảy ra chuyện gì ?"
Ba vị Thiên Vương há miệng thở hổn hển từng ngụm, cố gắng ngẩng đầu lên, muốn nhìn xem đã xảy ra chuyện gì.
Trong tầm mắt mơ hồ của ba người, ở một chỗ khác của hành lang có hai bóng người chậm rãi đi tới.
Người cầm đầu mặc trường bào màu tím, trên mặt đeo mặt nạ màu bạc, tựa như sứ giả đến từ sâu dưới địa ngục, toàn thân tản ra khí tức âm trầm kinh khủng.
Dường như chính bởi vì sự xuất hiện của người này, bầy kiến khủng bố kia mới biến mất không thấy gì nữa!
Ở sau lưng nam tử áo bào tím, còn có một vị tăng nhân tuổi trẻ đi theo.
"Ngươi, ngươi là đệ tử của Đa Văn tự!"
Một vị Thiên Vương nhìn thấy tăng bào trên người tăng nhân tuổi trẻ, nhận ra lai lịch của hắn, cố gắng vươn cánh tay, thở dốc nói: "Ta là Bất Không Thiên Vương ở Đa Văn tự, cứu, cứu ta!"
Hắn thân là Thiên Vương của Đa Văn tự, tự nhiên không có khả năng biết một đệ tử bình thường như tăng nhân tuổi trẻ này.
Nhưng hắn tin tưởng, chỉ cần là đệ tử của Đa Văn tự, khẳng định sẽ nhận ra hắn!
Tăng nhân tuổi trẻ cúi đầu không nói.
"Đạo hữu, đạo hữu cứu chúng ta."
Một vị Thiên Vương khác cố gắng giãy dụa, chậm rãi bò đi, muốn đến gần nam tử áo bào tím.
Áo bào tím nam tử đột nhiên mở miệng, nói: "Ta đã từng hỏi qua, các ngươi tu phật tu đến cấp độ này, không sợ nhân quả báo ứng sao ?"
Ba vị Thiên Vương sửng sốt.
Câu nói này nghe quả thật có chút quen tai, giống như trước đây không lâu, bọn hắn vừa mới nghe được ở nơi nào rồi.
Nhưng ba người vừa bị bầy kiến địa ngục công kích, thân thể tàn phá không chịu nổi, đau nhức kịch liệt khó nhịn, trong đầu lại hỗn loạn tưng bừng, trong lúc nhất thời nghĩ không ra.
"Cũng tốt, vậy ta sẽ để các ngươi chết được rõ ràng."
Áo bào tím nam tử vừa nói, vừa giơ tay cởi xuống mặt nạ trên mặt, lộ ra một gương mặt thanh tú.
"Là ngươi..."
Đồng tử ba vị Thiên Vương co rút vào, giống như gặp phải quỷ thần!
Giờ khắc này, vị nam tử áo bào tím trước mắt này khiến bọn hắn còn sợ hãi hơn cả bầy kiến địa ngục!
Võ Đạo bản tôn đeo lên mặt nạ màu bạc một lần nữa, quay người rời đi, lạnh nhạt nói ràng: "Nhân quả tuần hoàn, báo ứng xác đáng."
Dưới ánh mắt chăm chú của ba vị Thiên Vương, bóng người Võ Đạo bản tôn, dần dần biến mất ở cuối hành lang.
Không bao lâu sau, tầm mắt của bọn hắn một lần nữa bị dòng lũ màu đen chiếm cứ!
Bạn cần đăng nhập để bình luận