Vĩnh Hằng Thánh Vương

Chương 815: Nguy cơ của Khiếu Nguyệt Sơn

Nguyên Thần xuất khiếu, mặc dù có thể thần du thiên ngoại nhưng nếu không may bị trọng thương hoặc bỏ mình đạo tiêu thì thật sự không có cơ hội để làm lại nữa!
Chỉ trong nháy mắt đã có hai yêu ma trung cấp vẫn lạc ở nơi này!
Chắc ba yêu ma trung cấp này cũng không nghĩ tới, hai vị lãnh chúa của Khiếu Nguyệt sơn lại có thể phát hiện ra tung tích của bọn hắn!
Bọn hắn càng không nghĩ tới hai vị này lãnh chúa lại sát phạt quyết đoán như thế, hiểu được Nguyên Thần bí thuật, chỉ vừa ra tay đã lập tức tiêu diệt hai Nguyên Thần!
Tô Tử Mặc nhìn cả quá trình sự việc, trong lòng thầm kinh hãi.
May mắn hắn chỉ đến dò xét một phen, trong lòng luôn tự nhủ phải cẩn thận.
Nếu không chỉ cần tùy tiện giao thủ cùng hai vị lãnh chúa này, chỉ sợ hắn sẽ vấp ngã ở đây!
Cùng là yêu ma trung cấp, thực lực của thiếu chủ Hắc Sa Lĩnh kém hai vị lãnh chúa Khiếu Nguyệt sơn nhiều lắm.
Một trận đại chiến chỉ diễn ra trong thoáng chốc.
Hắc Lang cùng Thiền Như Ý giống như không có lòng tu luyện nữa, hai người không nói gì nhau, lông mày toát ra vẻ sầu lo.
Tô Tử Mặc thấy thế thì nghi hoặc.
Hai người rõ ràng đã đại thắng, làm sao lại giống như thua trận vậy.
Nhớ lại khi tên yêu ma trung cấp cuối cùng bỏ chạy đến nơi xa còn nói mấy lời kia, bây giờ lại nhìn dáng vẻ của hai vị lãnh chúa này, chuyện này có lẽ cũng không đơn giản.
Vẻ mặt Hắc Lang nghiêm túc, nói: "Cuồng Phong động đúng là vẫn không nhẫn nại được, thế mà lại điều động ba yêu ma trung cấp đến đây điều tra. May mắn ta sớm phát hiện ra tung tích của bọn hắn, nếu để bọn hắn đánh đòn phủ đầu thì hai chúng ta đều nguy hiểm đến tính mạng!"
"Kỳ thật, lãnh chúa của Cuồng Phong động vẫn còn có chút kiêng kị chúng ta, nếu không cũng sẽ không phái người đến đây điều tra." Thiền Như Ý phỏng đoán nói.
Hắc Lang lắc đầu, nói: "Nếu chỉ là Cuồng Phong động thì chúng ta chưa hẳn đã không có lực đánh một trận. Nhưng nguy cơ của Khiếu Nguyệt sơn không chỉ đơn giản như thế!"
"Còn có Hắc Sa lĩnh, U Thủy hà." Thiền Như Ý nói.
"Đúng vậy."
Hắc Lang khẽ thở dài: "Ba lãnh địa đều theo dõi chúng ta, cửa ải này sợ là Khiếu Nguyệt sơn không chịu nổi. Ta lo lắng nhất chính là ba lãnh địa này liên thủ!"
Thiền Như Ý im lặng, tâm tình cũng rất trầm trọng.
Nghe đến đó, Tô Tử Mặc đã thu được không ít tin tức hữu dụng.
Hắn thấy hai đại lãnh chúa vẫn đang chau mày suy nghĩ, thấy đây là cơ hội khó được nên thận trọng lui lại, rất nhanh đã rời khỏi phiến khu vực này.
Tô Tử Mặc rời đi không bao lâu, Hắc Lang đột nhiên nhíu nhíu mày, trầm ngâm nói: "Khi nãy ngoại trừ ba người của Cuồng Phong động ra, hình như còn có người ở gần đây thăm dò."
"A? "
Thiền Như Ý sửng sốt quay sang.
Hắc Lang nói: "Cảm giác này đứt quãng nên ta cũng không dám xác định."
"Có phải là người của Hắc Sa lĩnh người không?" Thiền Như Ý hỏi.
"Có lẽ không phải."
Hắc Lang lắc đầu nói: "Trong khoảng thời gian này, yêu ma của Hắc Sa lĩnh đều đang tìm kiếm một đám người thần bí, hẳn là sẽ không chạy đến nơi này."
"Ta cũng nghe tới chuyện kia, nghe nói nhục thân của Thiếu chủ Hắc Sa Lĩnh bị hủy, suýt đã vẫn lạc."
Thiền Như Ý cười một tiếng, nói "Nhưng nếu không phải Hắc Sa lĩnh, thì là ai được? Chẳng lẽ..."
Thiền Như Ý đột nhiên dừng lại, theo bản năng nhìn về phía Hắc Lang.
Ánh mắt hai người va chạm ở giữa không trung, trong lòng Thiền Như Ý run lên, ngưng tiếng hỏi: "Vị ở U Thủy hà kia? "
"Có lẽ."
Hắc Lang gật gật đầu, nói: "Chỉ sợ cũng chỉ có người ở U Thủy hà kia mới có thể vô thanh vô tức ẩn núp đến gần chúng ta như thế."
"Đúng là có chút phiền toái."
Thiền Như Ý thở dài một tiếng.
...
Tô Tử Mặc sớm đã rời đi, tự nhiên không biết hai vị lãnh chúa của Khiếu Nguyệt sơn lại nhầm tưởng hắn thành một người khác.
Lúc này, Tô Tử Mặc đang ở trên bầu trời, lướt qua đám mây mù, nhìn xuống mảnh lãnh địa Khiếu Nguyệt sơn này, điều tra địa hình, lắng nghe tiếng động xung quanh.
Đột nhiên!
Thân hình Tô Tử Mặc dừng lại, đứng ở giữa không trung nghiêng tai lắng nghe một chút, sau đó khóe miệng hơi vểnh, cười giống như không cười, trong mắt lóe lên vẻ cổ quái.
Nếu thần thức dò xét khu vực này thì có thể dò xét rõ ràng ra, dưới mặt đất này thông suốt bốn phương, có vô số con đường giăng khắp nơi, hình thành từng hang động, yêu khí nồng đậm, cuối cùng tụ đến một tòa cung điện khá khổng lồ.
Tòa cung điện này vàng óng, tất cả đồ vật đều chế tạo từ hoàng kim, lóe ra quang mang, nhìn vô cùng quê mùa.
Chung quanh cung điện này có vô số con chuột đang bận rộn, vui mừng hớn hở.
Có con chuột giơ rượu lên uống.
Có con chuột đang giết gà mổ trâu.
Gà trâu là dã thú tầm thường ở trước mặt con chuột đã mở linh trí, tu luyện thành yêu thì đương nhiên không có sức chống cự.
Trong cung điện lại càng là náo nhiệt, có con chuột biến thành từng nữ tử, không ngừng đi lại trên yến hội, theo thứ tự bày ra đủ loại kỳ trân dị quả, món ngon đầy mỹ vị.
Ở trên cùng của cung điện, một nam tử mập mạp ngồi ở giữa, trên đầu đội vương miện vàng óng ánh.
Mặc dù trên người không có một chút yêu khí nào, nhưng dáng vẻ lại lén lút thậm thụt, nhìn rất là hèn mọn.
Bên người nam tư mập mạp này còn có hai nữ tử có dáng người yểu điệu, đang bóp chân đấm lưng giúp hắn, thật là khoái hoạt!
"Chúc mừng Đại Vương, chúc mừng Đại Vương!"
Phía dưới, một Thử Yêu đứng lên, nâng chén chúc mừng.
Thử Yêu này hóa thành hình người, có thể đứng thẳng bằng hai chân, cũng ăn mặc quần áo giống con người, nhưng sau lưng lại có một cái đuôi thật dài.
Đây là một Linh Yêu Kim Đan cảnh.
Thử Yêu này cao giọng nói: "Đại Vương là người đầu tiên trong Thử tộc ở Khiếu Nguyệt sơn tu luyện thành yêu ma, sự thịnh vượng của tộc ta đã ở trong tầm tayrồi!"
" Không sai, Đại Vương có thiên phú dị bẩm, sau khi từ chiến trường Thượng Cổ trở về mới chỉ hơn một tháng đã có thể tu luyện thành là yêu ma, thực sự là lợi hại."
Một số Thử Yêu cũng lớn tiếng phụ họa.
"Ha ha ha ha!"
Nam tử mập mạp ngồi ở chỗ cao nhất của cung điện liên tục cười to, hai mắt đã híp thành một đường chỉ rồi, tay nâng chén rượu rồi nói: "Mọi người uống đi, uống thật sảng khoái!"
"Chậc chậc, Thử Đại Vương, đúng là uy phong nhỉ."
Nhưng lúc này, bên tai nam tử mập mạp này lại đột nhiên vang lên một giọng nói, trong đó tràn đầy vẻ trêu tức.
Giọng nói này không nhẹ không nặng, trong cung điện vẫn ồn ào huyên náo, trừ nam tử mập mạp ra thì những người khác đều không nghe thấy.
"Kẻ nào?"
Nam tử mập mạp giật nảy mình.
Lại có người có thể đến gần hắn mà hắn không phát hiện ra chút dấu vết nào.
Nam tử mập mạp không tỏ vẻ gì, mi tâm lấp lóe tản ra thần thức, dò xét về phía nơi giọng nói kia phát ra.
Thần thức bao phủ tới, trong khắp ngõ ngách sau lưng hắn, có một thân ảnh lớn chừng ngón tay cái đứng ở đó, áo choàng tóc đỏ, toàn thân mọc lân phiến, không thấy rõ dung mạo.
"Hí!"
Thử Đại Vương hít một hơi khí lạnh, hoảng sợ biến sắc, trong nháy mắt đã bị dọa chảy mồ hôi lạnh ướt sũng cả người, cổ tay rung lên, rượu trong chén đã đổ mất hơn nửa chén!
Mặc dù hắn không biết người tới là ai, nhưng lại biết loại thủ đoạn Nguyên Thần xuất khiếu này phải là yêu ma trung cấp mới có thể thi triển ra!
"Đừng lộ ra, đi theo ta."
Nguyên Thần tóc đỏ lạnh lùng nói, giọng nói không mang theo một tia tình cảm, thân hình lấp lóe đã biến mất trong bóng đêm.
Nam tử mập mạp âm thầm kêu khổ.
Ở Khiếu Nguyệt sơn có người có thể Nguyên Thần xuất khiếu, chỉ có hai vị lãnh chúa chính phó thôi.
Nhưng hắn rõ ràng, Nguyên Thần của hai vị lãnh chúa chính phó tuyệt đối không phải như thế.
Nói cách khác, người vừa tới không phải yêu ma trung cấp của Khiếu Nguyệt sơn!
Chuyến đi này của hắn chỉ sợ là lành ít dữ nhiều.
Nhưng nếu hắn không đi cùng, chỉ đạo Nguyên Thần này cũng đủ để diệt sát hắn!
Nếu bởi vậy mà liên lụy đến tộc nhân ở nơi này, vậy hắn có chết trăm lần cũng không đủ.
Nghĩ đến tận đây, nam tử mập mạp méo mặt, cố gắng ra vẻ mỉm cười, đẩy hai nữ tử bên người ra, trong lòng bi tráng, cất giọng nói: "Chư vị, các ngươi tiếp tục đi, ta, ta không trụ được nữa rồi, đi trước một bước!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận