Vĩnh Hằng Thánh Vương

Chương 2472: Một chuyện

Trong xe kéo.
Táng Dạ Chân Tiên nằm thẳng trên giường, sắc mặt vàng vọt, hai mắt nhắm nghiền, nơi mi tâm có một luồng khí đen nhàn nhạt vờn quanh, hơi thở mong manh.
"Tiền bối!"
Tô Tử Mặc gọi một tiếng.
Táng Dạ Chân Tiên vẫn không có bất kỳ phản ứng gì.
Tô Tử Mặc lấy ra một quả Vô Ưu quả, rạch qua lớp vỏ trái, gạt nước ở bên trong, chậm rãi đút vào trong miệng Táng Dạ Chân Tiên.
Vô Ưu quả có thể chữa khỏi tổn thương trên nguyên thần, nhưng lại không cứu được Táng Dạ Chân Tiên.
Táng Dạ Chân Tiên là hao hết thọ nguyên, Vô Ưu quả không gia tăng được thọ nguyên.
Một khi thọ nguyên hao hết, cho dù là cường giả như Đế Quân cũng phải chịu thua tọa hóa.
Từ xưa đến nay, cũng có người trường sinh lâu dài, nhưng chưa từng nghe nói có người có thể vĩnh sinh!
Đợi thêm một lát sau, có lẽ là lực lượng từ Vô Ưu quả nổi lên tác dụng, Táng Dạ Chân Tiên chậm rãi mở ra đôi mắt đục ngầu.
"Là... Ngươi à."
Táng Dạ Chân Tiên nhìn thấy Tô Tử Mặc ngồi bên cạnh, bờ môi run nhè nhẹ, lẩm bẩm một tiếng.
"Tiền bối, ngươi nhìn này!"
Tô Tử Mặc thấy Táng Dạ Chân Tiên đã khôi phục một chút ý thức, trực tiếp lấy từ trong túi trữ vật ra đầu của Nguyên Tá quận vương, vết máu phía trên còn chưa khô.
Nguyên Tá quận vương đến chết vẫn trừng lớn hai mắt, trên mặt đầy hoảng sợ, cũng không biết rõ trước khi chết đã phải chịu kinh hãi lớn đến mức nào, chết không nhắm mắt.
" Nguyên Tá hại ngươi đã bị ta giết rồi!"
Tô Tử Mặc trầm giọng nói.
Sau dưới đôi mắt của Phong Tử Y nổi lên một tia sáng rồi lại nhanh chóng thu lại.
Tâm thần của nàng cũng xuất hiện gợn sóng!
Nguyên Tá quận vương!
Người này ở sâu trong nội tâm nàng chính là kẻ đứng đầu bảng cần bị giết, thậm chí còn cao hơn Tấn vương, cùng Tấn vương thế tử!
Nếu không phải là Nguyên Tá quận vương điên cuồng trả thù, Tàn Dạ căn bản sẽ không tổn thất nặng nề, hoàn toàn hủy diệt.
Táng Dạ Chân Tiên cũng sẽ không bị trọng thương, thọ nguyên hao hết.
Phong Tử Y chưa từng nói, nhưng trong lòng từng lập lời thề, chính mình phải không ngừng tu luyện.
Đợi nàng bước vào Chân Nhất cảnh, trở thành Chân Tiên, nàng sẽ tìm cơ hội, lẻn vào Đại Tấn tiên quốc, ám sát Nguyên Tá quận vương, để báo thù cho sư phụ!
Nhưng nàng không ngờ Nguyên Tá quận vương đã bị Tô Tử Mặc chém giết!
"Ngươi, làm sao..."
Phong Tử Y vẫn có chút không thể tin được.
Tô Tử Mặc cũng chỉ là Thiên Tiên lục giai, làm sao có thể chém giết được Nguyên Tá quận vương ?
Lẽ nào Nguyên Tá quận vương rời đi cương vực Đại Tấn tiên quốc, bị Tô Tử Mặc đụng phải ?
"Nguyên Tá chết rồi!"
Trong mắt Táng Dạ Chân Tiên sáng lên, tinh thần vốn đang sa sút đột nhiên chấn động, trong cơ thể dường như lại có thêm mấy phần khí lực, chống đỡ ngồi dậy, tựa ở đầu gường.
Tô Tử Mặc lại lấy từ trong túi trữ vật ra hơn hai trăm tấm lệnh bài Hình Lục thiên vệ, đổ ra trước mặt Táng Dạ Chân Tiên.
Tô Tử Mặc nói: "Tiền bối, hơn hai trăm Hình Lục Vệ ở Tuyệt Lôi Thành cũng bị ta giết rồi!"
"Ha ha!"
Táng Dạ Chân Tiên cười lớn một tiếng, nói: "Tốt lắm, đám ưng khuyển Đại Tấn kia cuối cùng vẫn chết ở trước mặt ta, Táng Dạ ta chết cũng không hối tiếc!"
Vân Trúc hơi nhíu mày, trong mắt lướt qua một tia dị sắc.
Nàng vốn cho rằng Tô Tử Mặc lẻn vào Tuyệt Lôi Thành, thầm ám sát Nguyên Tá quận vương.
Nhưng nhìn tư thế này thì có thể thấy một trận chiến trong Tuyệt Lôi Thành dường như đã gây ra động tĩnh không nhỏ!
Táng Dạ Chân Tiên nói xong câu đó, dường như đã tiêu hao hết chút sức lực cuối cùng trên người rồi.
"Những người thế hệ chúng ta ở Thiên Hoang kia còn sống cũng chỉ còn lại mấy người chúng ta thôi."
Táng Dạ Chân Tiên ngắm nhìn phương xa, lẩm bẩm nói: "Đáng tiếc, sau này không thể cùng Phong huynh, Lâm huynh tiếp tục chiến đấu nưa."
Trong đôi mắt Táng Dạ Chân Tiên lóe ra một tia sáng, giống như ánh chiều tà.
Trong thoáng chốc, hắn dường như đã trở lại Thiên Hoang đại lục, trở lại thời đại thượng cổ, thời đại huy hoàng đại thế ầm ầm sóng dậy, khói lửa nổi lên bốn phía kia!
Hắn dường như một lần nữa nhìn thấy một đám cố nhân Thiên Hoang, có Đao Hoàng, có Kiếm hoàng, có Phật hoàng, đám người đứng cách đó không xa, tay cầm theo vò rượu, đang vẫy tay gọi hắn.
"Các huynh đệ tốt, ta tới rồi!"
Táng Dạ Chân Tiên lẩm bẩm một tiếng, trên mặt nở nụ cười vui mừng, đột ngột ra đi.
Trước mắt Tô Tử Mặc ảm đạm.
"Sư tôn ?"
Đôi môi Phong Tử Y mấp máy, âm thanh run rẩy khẽ gọi một tiếng.
Vị lão nhân Thiên Hoang này đã vĩnh viễn nhắm hai mắt lại, sẽ không bao giờ đáp lại nàng nữa.
"Sư tôn!"
Đôi mắt Phong Tử Y đỏ bừng, vẻ mặt bi thương, nhào vào trong ngực Táng Dạ Chân Tiên, kêu gào một tiếng, nước mắt như mưa.
Nữ tử rất ít khi để lộ ra cảm xúc này, vào thời khắc này cũng không nén được đau buồn sâu trong nội tâm nữa.
Vân Trúc than nhẹ một tiếng, quay đầu đi chỗ khác, không đành lòng nhìn tiếp.
Tô Tử Mặc im lặng không nói, không tiến lên an ủi.
Những năm gần đây, dù Phong Tử Y gặp phải chuyện gì cũng đều tự mình gánh lấy, nén tất cả cảm xúc xuống đáy lòng, chưa từng biểu lộ.
Bây giờ cảm xúc phát tiết ra, nghẹn ngào khóc rống, đây có lẽ không phải một việc xấu đối với Phong Tử Y.
Tô Tử Mặc cùng Vân Trúc yên lặng thủ hộ.
Cũng không biết bao lâu sau, tiếng khóc dần biến mất.
Phong Tử Y đứng lên, lần nữa khôi phục bộ dáng lạnh như băng, nhưng dường như lại có thêm một chút khác biệt.
"Hai vị, đa tạ."
Phong Tử Y cúi đầu bái thật sâu với Tô Tử Mặc cùng Vân Trúc.
Tô Tử Mặc nói: "Đi thôi, ta đưa ngươi tới Tiên Ma vực sâu."
Phong Tử Y gật gật đầu.
Vân Trúc khống chế xe kéo, đi về phương Bắc lên.
Không lâu sau đó, phía trước hiện ra một vực sâu lớn u ám, xé rách đại địa, dường như chia Thiên giới thành hai phần!
Trong vực sâu tản ra từng đợt sương dày.
Vượt qua Tiên Ma vực sâu này sẽ đến Ma Vực.
"Hai vị ngừng bước."
Phong Tử Y hơi gật đầu, ôm lấy thân thể Táng Dạ Chân Tiên, bay nhanh tới Ma Vực, rất nhanh đã biến mất trong lớp sương dày.
Tô Tử Mặc đứng trên Tiên Ma vực sâu, ngừng chân thật lâu, mới xoay người lại.
Vân Trúc nói: "Xem ra, ngươi gây ra động tĩnh không nhỏ ở Tuyệt Lôi Thành."
"Đúng."
Tô Tử Mặc cũng không giấu diếm, sau đó nhìn Vân Trúc, nói: "Lần này có thể cứu được Phong Tử Y, ta đúng lúc chạy về được, còn muốn đa tạ ngươi."
"Cảm tạ thế nào ?"
Vân Trúc cười hỏi.
Tô Tử Mặc ngẩn ra.
Vân Trúc trêu ghẹo: "Thế nào, ta giúp ngươi chuyện lớn như thế, không phải ngươi chỉ là cảm tạ trên miệng một chút là xong chứ."
"Chuyenj này..."
Tô Tử Mặc cười khổ một tiếng, trong lúc nhất thời rơi vào khó xử.
Vân Trúc chính là một trong tứ đại tiên tử, lại là Vân Trúc quận chúa của Tử Hiên tiên quốc, tài nguyên tu luyện hay các loại thiên tài địa bảo, nàng hoàn toàn không thiếu.
Trong lúc nhất thời Tô Tử Mặc thật sự không nghĩ ra sẽ lấy cái gì để cảm ta Tạ Vân trúc.
Vân Trúc khẽ cười một tiếng, nói: "Như vậy đi, ngươi đồng ý với ta một chuyện."
"Chuyện gì?"
Tô Tử Mặc hỏi.
Vân Trúc nháy mắt mấy cái, trong đôi mắt đẹp lóe lên một tia giảo hoạt, nói: "Còn chưa nghĩ ra, chờ ta nghĩ kỹ sẽ nói cho ngươi biết, trước tiên để ngươi nợ đ."
"Chuyện này... Được rồi."
Tô Tử Mặc nói.
Hai người một lần nữa trèo lên xe kéo, đi về Đoạn Nhai thành.
Trên đường về, Tô Tử Mặc vẫn luôn im lặng, giống như có tâm sự.
"Ngươi đang suy nghĩ cái gì ?"
Vân Trúc hỏi nói.
Tô Tử Mặc đang suy nghĩ đến chuyện phong thư mà Nguyên Tá quận vương thu đến kia.
Hắn biết rõ Vân Trúc thông minh nhanh trí, nên nói chuyện về tiên tông đại tuyển lúc trước cho Vân Trúc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận