Vĩnh Hằng Thánh Vương

Chương 608: Không cần quá đáng

Sắc trời đã tối.
Hồng Mao Quỷ nhíu mày hỏi: “Đời sau của hắn chạy tới đây làm gì?”
“Mượn « Diệu Pháp Liên Hoa Kinh » xem một lần.” Lão tăng nói.
Hồng Mao Quỷ cười lạnh một tiếng, nói: “Hóa ra là để mắt tới bí điển đệ nhất đan đạo, khó trách lại ngàn dặm xa xôi chạy tới.”
Lão tăng nói: “Chẳng qua chỉ là một bộ kinh thư mà thôi, nếu hậu nhân hắn muốn xem, kinh thư trong Tàng Kinh Các mặc hắn đọc.”
“Ngươi đúng là hào phóng.”
Hồng Mao Quỷ lầm bầm một câu.
Nhưng đúng lúc này, Tô Tử Mặc đi vào hậu viện, chuẩn bị đi tới chỗ Hồng Mao Quỷ để uống một chén linh thủy.
Lão tăng thu hồi lại linh hạc, mặt không biểu tình quay người rời đi.
Hồng Mao Quỷ đặt linh thủy đặt trước người, sau đó nằm trên mặt đất, đưa lưng về phía Tô Tử Mặc, không nói lời nào, có chút rầu rĩ không vui.
Tô Tử Mặc không hiểu ra sao, không biết Hồng Mao Quỷ này lại thần kinh gì.
Tô Tử Mặc không hỏi, cũng không suy nghĩ nhiều.
Thời gian mười năm qua, hắn đã có một chút hiểu biết về Hồng Mao Quỷ.
Có một số việc coi như hắn không hỏi, Hồng Mao Quỷ cũng sẽ chủ động nói.
Nhưng có một số việc dù hắn có quấn lấy Hồng Mao Quỷ, thì hắn cũng sẽ không nói một chữ.
Tô Tử Mặc uống linh thủy xông rồi ngồi trên mặt đất, bắt đầu tu luyện...
Lão tăng rời đi cổ tháp, cũng không lâu sau đã quay trở lại.
Bên người lão tăng có thêm hai người.
Nói đúng ra là một người và một Linh Yêu!
Tu sĩ này nhìn tuổi không lớn lắm, có tu vi Kim Đan cảnh, tren người mặc đạo bào màu tím, mày kiếm nhập tấn, khuôn mặt sắc cạnh rõ ràng, thần sắc bình thản, toàn thân tản ra khí tức thống ngự tứ phương, trấn áp tất cả!
Ánh mắt tu sĩ mặc áo bào tím lúc sáng lúc tối, những nơi hắn đi qua dường như ngay cả không khí đều dừng lại!
Hắn chỉ đứng ở đó để khiến ngươi khác không dám sinh ra lòng kháng cự!
Sau lưng tu sĩ mặc áo bào tím còn có một đại hán cao hơn hai mét, toàn thân mọc đầy lông dài, hở ngực, xương cốt thô to, trong hai mắt toát ra ánh sáng màu đỏ.
Chỉ cần là người có chút nhãn lực thì đều có thể nhìn ra được mặc dù đại hán này huyễn hóa thành hình người, nhưng lại một con yêu thú!
Yêu khí trên người đại hán cực nặng, hung quang trong mắt không ngừng bắn ra, rõ ràng không phải là người lương thiện!
Lão tăng nói: “Trong cổ tháp này không có quy củ gì, ngươi không thể đặt chân đến hậu viện, khu vực khác thì ngươi tùy tiện đi, muốn đọc kinh thư gì thì trực tiếp đi lấy là được.”
Tu sĩ mặc áo bào tím gật gật đầu, ánh mắt chuyển động, trực tiếp rơi vào trên người Minh Chân.
Lúc này, Minh Chân vừa khép lại kinh thư trong tay, vừa mới đứng dậy, đang muốn hành lễ chào tu sĩ mặc áo bào tím, lại nghe thấy tu sĩ mặc áo bào tím lạnh lùng lên tiếng.
“Đưa kinh thư trong tay ngươi đây, bởi vì... Ta muốn nhìn.”
Minh Chân sửng sốt một chút.
Bên trong cổ tháp, khó có được thêm một người, coi như người này không há miệng, Minh Chân cũng sẽ chủ động muốn cho.
Mà bây giờ, ngữ khí của tu sĩ mặc áo bào tím thật sự khiến người ta chán ghét.
Ngữ khí giống như một loại mệnh lệnh.
Không chút khách khí!
Minh Chân có thể cảm thụ được tu sĩ mặc áo bào tím căn bản không thèm để ý tới hắn, giống như chỉ đang sai sử một hạ nhân vậy.
Minh Chân theo bản năng nhìn về phía lão tăng.
Lão tăng than nhẹ một tiếng.
Đây dù sao cũng là chuyện của hậu bối, mặc dù thái độ của tu sĩ mặc áo bào tím làm người khác không thích, ông cũng không thể dễ dàng mở miệng chỉ trích.
Chỉ cần hai bên không nháo đến mức đả sinh đả tử, lão tăng sẽ không muốn ra mặt can thiệp.
Lão tăng dẫn tu sĩ mặc áo bào tím đến bên trong cổ tháp, rồi trở về Đại Hùng Bảo Điện, đóng chặt đại môn.
“Hòa thượng, ngươi điếc sao? Chủ nhân hắn muốn đọc cuốn kinh thư trong tay ngươi kia, còn không nhanh trình lên!” Đại hán người đầy lông đứng sau tu sĩ mặc áo bào tím quát lớn một tiếng.
Minh Chân nhíu nhíu mày.
Chần chờ một chút, Minh Chân vẫn đưa kinh thư trong tay tới.
Tu sĩ mặc áo bào tím tiện tay nhận lấy, thần sắc như thường, nhìn cũng không thèm nhìn Minh Chân một chút.
Giống như tất cả mọi chuyện đều chỉ là theo lý thường.
Minh Chân cũng không giận, chỉ cười cười quay người cầm lấy một quyển kinh thư khác, bắt đầu tìm hiểu tới.
Nhưng vào lúc này, cửa Tàng Kinh Các cọt kẹt một tiếng rồi bị đẩy ra.
Một vật nhỏ mao nhung chạy vào, toàn thân có bộ lông màu đỏ rực, giống như là hất lên một đám lửa, chính là tiểu hồ ly mới vừa rồi tỉnh ngủ.
Tiểu hồ ly ngáp liên tục, giơ móng vuốt nhỏ lên, đang xoa đôi mắt nhập nhèm buồn ngủ, kém chút bị cánh cửa Tàng Kinh Các khiến cho trượt chân, dáng vẻ ngây thơ đáng yêu.
Minh Chân mỉm cười.
Tu sĩ mặc áo bào tím làm như không thấy, toàn bộ tâm thần đểu chỉ tập trung vào cuốn kinh thư trong tay, ánh mắt càng ngày càng sáng.
Đại hán mọc lông phía sau hắn nhìn thấy tiểu hồ ly, ánh mắt phát sáng!
Tiểu hồ ly giật mình, tỉnh táo lại.
Đại hán mọc lông nhếch miệng cười to, nói: “Chủ nhân, nơi này có một hồ mị tử, ta bắt nhé!”
“Ừm.”
Tu sĩ mặc áo bào tím lên tiếng.
“Ha ha ha ha!”
Trong mắt đại hán mọc lông đẩy vẻ dâm tà, chộp về phía tiểu hồ ly, nhếch miệng cười nói: “Vật nhỏ, ngươi muốn tránh đến đâu ?”
Nhìn tiểu hồ ly thần sắc hoảng sợ, đang không ngừng lùi lại, đại hán mọc lông càng thêm phấn khởi.
Bạch!
Nhưng đúng lúc này, đại hán mọc lông chỉ cảm thấy trước mắt nhoáng lên, có thêm một người chắn trước.
Minh Chân chắp tay trước ngực, trầm giọng nói: “Vị thí chủ này, xin dừng bước!”
Đại hán mọc lông đang nổi lên tà niệm lại bị người ngăn đường, sắc mặt lập tức trở nên cực kỳ khó coi, trong mắt lóe hung quang, hỏi: “Hồ mị tử này là đạo lữ của ngươi?”
“Không phải.” Minh Chân lắc đầu.
“Nó là Linh thú của ngươi?” đại hán mọc lông lại hỏi.
“Không phải.” Minh Chân lắc đầu.
Cả người đại hán mọc lông giống như cột điện vậy, nhìn xuống Minh Chân, khí thế khinh người, nhếch miệng cười một tiếng, nói: “Vậy ngươi còn không cút ngay cho ta!”
“Không được.”
Lần này, Minh Chân không thối lui, ngữ khí kiên định, không thể nghi ngờ!
“Hòa thượng, ngươi có mấy phần thủ đoạn mà cũng muốn ngăn cản ta!”
Đại hán mọc lông vươn bàn tay khổng lồ ra, đầu năm ngón tay lóe ra hàn quang lạnh lùng, trực tiếp chụp vào đầu của Minh Chân!
Lần này, nếu thực bắt được đỉnh đầu Minh Chân thì trên đầu hắn sẽ lập tức có thêm ra năm lỗ máu.
“Ông!”
Minh Chân không tránh không né, miệng phun Phạn âm.
“Rống!”
Ngay khi Minh Chân phun ra một Phạn âm, đại hán mọc lông cũng rít lên một tiếng về phía Minh Chân!
Trong chốc lát, thiên địa chấn động, phong vân biến sắc!
Một tiếng rít này, trong nháy mắt đã phá hết Đại Minh Chú của Minh Chân.
Thực lực của đại hán mọc lông mạnh đến đáng sợ!
Bàn tay của đại hán mọc lông đã đánh xuống, Minh Chân không thể lui lại nữa, đầu ngón tay phun ra linh lực, ngưng tụ ra một đóa hoa sen, nghênh tiếp lấy.
Ầm!
Bàn tay của đại hán mọc lông va chạm vào hoa sen đ.
Ngắn ngủi dừng lại.
Hoa sen ầm ầm vỡ vụn!
Minh Chân kêu lên một tiếng đau đớn, vội àng rút lui ba bước.
Ầm ầm!
Không đợi hắn phản ứng, quả đấm của đại hán mọc lông lại hạ xuống lần nữa, giống như một thiết chùy to lớn, hung hăng nện xuống, trong hư không truyền đến một tiếng nổ ầm ầm!
Trong mắt Minh Chân hiện lên một tia chần chờ.
Bây giờ, biện pháp tốt nhất chính là phóng xuất ra Kim Đan dị tượng.
Nhưng, Kim Đan dị tượng tế ra chính là tín hiệu muốn phân ra sinh tử!
Hai người kia dù sao cũng là sư phụ tự mình đưa đến tự viện, chẳng lẽ hắn lại tế ra Kim Đan dị tượng để phân sinh tử
Chỉ chần chờ một lúc như vậy, quả đấm của đại hán mọc lông đã đánh đến trước mắt.
Minh Chân chỉ có thể vội vàng ngăn cản, vận chuyển huyết mạch, toàn lực vận chuyển Kim Đan, hai tay giơ lên!
Ầm!
Cả người Minh Chân bị một quyền của đại hán mọc lông đánh bay ra ngoài, lăn lông lốc vài vòng trên mặt đất, chật vật không chịu nổi.
“Hắc hắc!”
Đại hán mọc lông đuổi theo, trong mắt phun trào hung quang, lạnh giọng nói: “Chỉ có chút bản lãnh này, còn muốn cản con đường của ta!”
“Không cần quá phận a.”
Nhưng đúng lúc này, trong sân đột nhiên vang lên một giọng nói khác, yên tĩnh tường hòa, giống như có loại ma lực thần bí, có thể khiến người ta buông binh khí!
Bạn cần đăng nhập để bình luận