Vĩnh Hằng Thánh Vương

Chương 939: Vung kiếm giết người

"Xin hỏi vị đạo hữu này, ngươi là người nơi nào?"
Lãnh Nhu nhìn Tô Tử Mặc đứng cách đó không xa, cố gắng kìm chế tâm tình kích động của chính mình rồi nhẹ nhàng hỏi.
"Bắc vực."
Tô Tử Mặc quay đầu, nhìn Lãnh Nhu, mỉm cười trả lời.
Nghe được hai chữ này, trong lòng Lãnh Nhu không còn hoài nghi gì nữa!
Nếu như nói cái tên chỉ là trùng hợp, thân phận Luyện Khí Sư cũng chỉ trùng hợp, ngay cả đến từ Bắc vực đều là trùng hợp, nhưng lại có một việc không thể nào là trùng hợp được.
Người trước mắt này, khi nàng và bằng hữu bất lực nhất, hắn sẽ đứng dậy, gánh vác tất cả áp lực cho bọn hắn!
Chỉ có người kia mới có quyết đoán như vậy!
Vẻ mặt tiểu mập mạp cũng kích động, quay đầu nhìn về phía Kỷ Thành Thiên.
Kỷ Thành Thiên nhẹ gật đầu một cái.
Chỉ có Thạch Kiên còn chưa hoàn toàn hiểu, đưa tay cào cào mái tóc, dường như đang rầu rĩ cái gì.
Lãnh Nhu cười.
Nụ cười này xuất phát từ nội tâm.
Không ít tu sĩ nhìn nụ cười trên mặt Lãnh Nhu mà có chút ngây dại.
Tính tình Lãnh Nhu vốn lạnh lùng như băng sương, từ khi nàng xuất hiện cũng chưa bao giờ nói nhiều một câu cùng người khác, chớ nói chi là lộ ra nụ cười như thế này.
Nếu như nói Lãnh Nhu giống như là một tòa núi băng bất cận nhân tình.
Vậy một nụ cười này, chính là một đóa tuyết liên nở rộ trên núi băng, trong suốt sáng long lanh, không nhiễm bụi trần, kinh diễm thế nhân!
"Lãnh Nhu tiên tử lại cười với người này, trời ạ, nữ thần của ta!"
"Lẽ nào một Tiên Thiên Chân Quân pháp khí đã trực tiếp khiến Lãnh Nhu tiên tử động tâm?"
"Ta không tin, Lãnh Nhu tiên tử nhất định là đang lợi dụng người này! Người này đã chết đến nơi rồi còn không tự biết, ha ha."
Diệp Thiên Thành nhìn nụ cười trên mặt Lãnh Nhu, trong mắt đầy vẻ oán hận xen lẫn đố kỵ, sát ý trong lòng gần như đã đạt đến đỉnh điểm!
"Nữ nhân này, ta nhất định phải làm cho nàng sống không bằng chết!"
Trong lòng Diệp Thiên Thành nổi giận gầm lên một tiếng.
Cảm nhận được lửa giận của Diệp Thiên Thành, chín con Hung Giao vốn nằm sát trên đất thi nhau đứng dậy, thép tinh dây cương trên người chúng phát ra từng đợt rầm rầm!
"Rống!"
Chín con Hung Giao đằng đằng sát khí, nhìn chằm chằm vào Tô Tử Mặc, há miệng gào ra một tiếng kinh thiên động!
Khí lưu cuồn cuộn, cát đá bay loạn!
Rất nhiều tu sĩ ở gần chỉ cảm thấy mặt đất run rẩy, tiếng gào đinh tai nhức óc khiến tâm thần của bọn hắn đều phải run rẩy.
Chín con Hung Giao chân chính phát uy thì có không ít tu sĩ phát hiện ra Hung Giao thân hình to lớn nhất ở giữa lại là yêu ma trung cấp!
Tương đương với Phản Hư Đạo Nhân!
Một thuần huyết hung thú, mà còn cao hơn Diệp Thiên Thành một đại cảnh giới, thế mà vẫn cam nguyện thuần phục Diệp Thiên Thành, như vậy thực lực chân chính của hắn ta đã kinh khủng bực nào ?
"Chỉ sợ không cần Diệp Thiên Thành xuất thủ, chỉ cần chín con súc sinh kia ra tay, cũng đủ để quét ngang hết thảy!"
Đông đảo tu sĩ đều lộ ra vẻ mặt hoảng sợ, âm thầm líu lưỡi.
Đối mặt với chín con Hung Giao uy hiếp, vẻ mặt Tô Tử Mặc không thay đổi, dáng vẻ nhẹ nhõm ngồi trên ghế, thậm chí tiện tay bưng lên chén trà bên cạnh, cúi đầu uống trà!
Không có điềm báo trước, một trong chín thị nữ đứng bên cạnh Diệp Thiên Thành đột nhiên động!
Thị nữ này chính là Diệp Thất vừa rồi vừa mới ra tay giết người trong đình viện Thông Huyền!
Ánh mắt Diệp Thất lạnh lẽo, thân hình lấp lóe, tốc độ cực nhanh, trong chớp mắt đã đi tới bên cạnh Tô Tử Mặc, sát ý tràn ra.
Chỉ thấy Diệp Thất nhẹ nhàng lắc ống tay áo một cái.
Một thanh đoản kiếm hiện lên, chém tới cổ Tô Tử Mặc!
Toàn bộ quá trình cũng chỉ trong nháy mắt!
Thời cơ xuất thủ cùng góc độ có thể xưng là hoàn mỹ!
Tô Tử Mặc vẫn đang uống trà, sự chú ý phân tán.
Mà ở góc độ này, hắn rất khó phát hiện ra được Diệp Thất đang tới gần!
Loại thủ đoạn ám sát này không chút thua kém Ẩn Sát Môn!
Quần tu xôn xao!
Căn bản không có người nào ngờ dưới mí mắt của ba vị Pháp Tướng Đạo Quân, Tông chủ Thiên Hạc Môn ở đây mà còn có người dám động thủ giết người!
Lam Nguyệt Đạo Quân nhíu nhíu mày.
Người khác không phản ứng kịp, nhưng lấy tu vi thủ đoạn của bà ta, nếu như muốn ngăn cản tự nhiên có thể trấn áp trận xung đột này xuống.
Nhưng trong lúc nghĩ lại, bà ta lại lựa chọn trầm mặc.
Bách Luyện Môn xuất hiện Mặc Linh này, thực sự khiến trong lòng bà ta sinh chán ghét.
Không có chút danh khí nào, muốn dựa vào một Tiên Thiên Chân Quân pháp khí, đã muốn kết làm đạo lữ cùng đệ tử đắc ý nhất của bà ta?
Đúng là buồn cười, ý nghĩ hão huyền!
Một thế này, Hỗn Nguyên Tông có khí vận nghịch thiên, hai đại thiên kiêu hoành không xuất thế, chấn nhiếp cổ kim!
Nếu có thể để Lãnh Nhu kết làm đạo lữ cùng Diệp Thiên Thành, Lam Nguyệt Đạo Quân tin tưởng đối với Thiên Hạc Môn, đối với Lãnh Nhu đều là một kết quả hoàn mỹ.
Thiên Hạc Môn nếu được đến Hỗn Nguyên Tông che chở, kéo dài vạn năm là chuyện không thể nghi ngờ gì.
Bây giờ, trên đại lục Thiên Hoang đã nổi loạn tượng.
Tứ đại bàng môn nếu không có siêu cấp tông môn trong tiên môn, phật môn che chở, rất có thể sẽ bị hủy diệt, bị người thay thế vị trí!
Cảnh ngộ bây giờ của Bách Luyện Môn, chính là ví dụ tốt nhất!
Lam Nguyệt Đạo Quân chắc chắn lựa chọn của mình không sai, tất cả những việc bà ta làm cũng là vì tông môn!
Chỉ là bà ta chưa bao giờ cân nhắc tới suy nghĩ của Lãnh Nhu.
Lãnh Nhu là đệ tử mà ba ta đắc ý nhất!
Tất cả mọi chuyện của nàng đều phải do bà ta khống chế.
Bà ta không cho phép trong việc này nảy ra bất kỳ sai lầm nào!
Nếu là Diệp Thất kia, có thể gọn gàng phế bỏ Mặc Linh kia, vậy bà ta cũng đỡ phải ra mặt, bớt được nhiều phiền toái.
Mặc Linh này tự nhiên biến thành một chuyện cười.
Vẻ mặt Lam Nguyệt Chân Quân không biểu tình, trầm ngâm một chút, không có xuất thủ.
...
Trong đình viện, không khí thay đổi trong nháy mắt!
Dưới vô số nói ánh mắt kinh hãi, Diệp Thất đã giết tới trước mặt Tô Tử Mặc!
Mà Tô Tử Mặc vẫn ngồi trên ghế, tay phải bưng chén trà, đang cúi đầu uống trà, giống như không hề phát hiện ra chút nào, căn bản một chưa kịp phản ứng lại!
"Người này xong rồi!"
"Ha ha, cây có mọc thành rừng, gió vẫn thổi bật rễ. Người này không biết sâu cạn, dám lộ ra mũi nhon, lúc này vẫn lạc cũng là đáng đời!"
"Lam Nguyệt Đạo Quân đều không ra tay, có thể thấy được bà ta ngầm thừa nhận đối với chuyện này."
Trong mắt Diệp Thất lóe ra hàn quang, vẻ mặt hung tàn.
Nàng biết rõ Mặc Linh trước mắt này đã là kẻ chắc chắn phải chết!
Vẻ mặt rất nhiều tu sĩ Bách Luyện Môn chấn kinh, phản ứng đều chậm một bước!
Ngay cả Ngọc Đỉnh Đạo Nhân đều đại biến, đồng tử co vào, chỉ kịp hô một tiếng: "Ngươi dám!"
Ngay khi đoản kiếm muốn chạm đến cổ của Tô Tử Mặc, Tô Tử Mặc cũng không ngẩng đầu lên, vừa uống trà, vừa đưa tay phải ra, tùy ý rút Kinh Hồng Pháp kiếm cắm ở bên cạnh ra.
Ông!
Thân kiếm rung động, Kinh Hồng Pháp kiếm ở trong tay Tô Tử Mặc bắn ra một luồng sáng chói mắt, sau đó va chạm với đoản kiếm!
Đinh đinh đang đang!
Tiếng kim loại va chạm lien tiếp vang lên!
Huyết quang chợt lóe!
Trong tầm mắt của nàng, chỉ thấy Tô Tử Mặc phất tay chém ra, kiếm quang tạo nên tầng tầng gợn sóng, đoản kiếm trong tay của nàng trong nháy mắt bị xoắn thành mảnh vỡ, bắn ngược trở về!
Phốc phốc phốc!
Khoảng cách hai bên quá gần.
Những mảnh vỡ đoản kiếm kia, đều chui vào mi tâm Diệp Thất khiến Nguyên Thần nàng ta bị tịch diệt tại chỗ!
Diệp Thất xông tới rất nhanh, lui lại càng nhanh!
Bịch!
Diệp Thất ầm ầm ngã trên mặt đất, khi lăn đến chân Diệp Thiên Thành đã là một cỗ thi thể, cả người hoàn toàn thay đổi, máu thịt be bét!
Đến lúc này, Tô Tử Mặc mới uống xong chén trà trong tay, ngẩng đầu lên, chậm rãi đặt chén trà xuống.
Hai chữ 'Ngươi dám' mà Ngọc Đỉnh Đạo Nhân mới vừa quát xong!
Trong lúc uống trà, vung kiếm giết người!
Tất cả mọi chuyện xảy ra quá nhanh, kết thúc lại càng nhanh!
Trong chớp mắt tất cả đều đã kết thúc.
Diệp Thất bỏ mình!
Bạn cần đăng nhập để bình luận