Vĩnh Hằng Thánh Vương

Chương 603: Tiểu sư đệ, ngươi trúng độc

Cơ yêu tinh thấy vẻ mặt Tô Tử Mặc cô đơn, mới bừng tỉnh nhớ tới tình cảnh của hắn, không đành lòng tiếp tục trách cứ.
Thân nhân, bạn tốt của hắn đều ở Bắc Vực.
Nếu không phải bất đắc dĩ, ai sẽ lựa chọn lánh đời không ra.
Huống chi, Kim Đan của hắn đã bị phế.
Hắn đã từng tóa sáng đến cỡ nào chứ: Trúc Cơ cực cảnh ngoài Nhân Hoàng, ở dưới Nhân Hoàng điện đã trấn áp thiên kiêu của Tiên, Phật, Ma tam môn, hoành đẩy quần hùng Bắc Vực, thiêu đốt Nguyên Anh chân quân, được xưng là đệ nhất yêu nghiệt muôn đời!
Mà hiện giờ hắn ngã xuống khỏi thần đàn, cái gì cũng không có.
Thậm chí ngay cả một nơi để đặt chân, một chỗ để dung thân cũng không có!
Đả kích như vậy, ai có thể hiểu được, ai có thể thừa nhận chứ?
Cơ yêu tinh vốn đầy bụng oán giận, nhưng nghe thấy Tô Tử Mặc nói ra một câu như vậy, lập tức cảm giác thấy rất đau lòng.
Cơ yêu tinh ôn nhu nói: “Tử Mặc, ngươi có thể tới Tố Nữ tông chúng ta, chúng ta sẽ bảo hộ ngươi.”
“Bảo hộ một Yêu tộc sao?”
Tô Tử Mặc tự giễu cười cười.
Cơ yêu tinh hơi hơi hé miệng, muốn nói cái gì đó nhưng lại không thể nói ra tới.
Nàng có thể không quan tâm tới chuyện gì cả, nhưng lại không thể cam đoan tông môn cũng giống nhau.
Tuy rằng Tố Nữ tông là ma môn, nhưng dù sao cũng là nhân tộc.
n oán giữa Nhân tộc và Yêu tộc đã bắt đầu từ lâu, trừ phi có một phương ký huyết thề, nếu không hai phe căn bản không có khả năng chấp nhận nhau.
Cơ yêu tinh nói: “Tử Mặc, ngươi có thể giải thích, ngươi căn bản không phải Yêu tộc, Nhân Hoàng điện sẽ không cho phép Yêu tộc đi vào!”
Tô Tử Mặc cười lạnh một tiếng, lắc lắc đầu.
Với tính tình và lòng kiêu ngạo của hắn thì sao có thể giải thích loại chuyện này được.
Nói cách khác, ngay cả hắn chịu giải thích thì ai sẽ chịu tin tưởng?
Hắn có thể đi vào Nhân Hoàng điện thì không khả năng là Yêu tộc, đây là đạo lý đơn giản nhất, có ai không rõ chứ?
Chỉ là có một số người cố ra vẻ hồ đồ thôi.
Chân tướng sự thật đã không còn quan trọng.
Quan trọng là toàn bộ Bắc Vực đều muốn Tô Tử Mặc chết, nói ngươi là Yêu tộc thì ngươi chính là Yêu tộc, nói ngươi là Ma tộc, ngươi chính là Ma tộc, dù ngươi có nói đến trời cũng vô dụng!
“Vậy sau này ngươi có tính toán gì không, chẳng lẽ luôn trốn ở đó sao?” Cơ yêu tinh hỏi.
“Ta đang đợi một cơ hội!”
Tô Tử Mặc chậm rãi nói: “Chờ đến khi ta hiện thân, đó cũng là lúc rời đi Bắc Vực!”
“Rời đi Bắc Vực?” Cơ yêu tinh khẽ nhíu mày.
Bắc Vực quá lớn, khăp nơi đều là nguy hiểm!
Đừng nói là Kim Đan của Tô Tử Mặc đã bị phế, cho dù là hắn ở trạng thái toàn thịnh, muốn bình yên vô sự vượt qua Bắc Vực đều không quá hiện thực.
Trong lòng Cơ yêu tinh vừa động, nghĩ đến một khả năng, bật thốt lên nói: “Chiến trường Thượng Cổ!”
“Không sai.”
Tô Tử Mặc gật gật đầu.
Còn mười lăm năm nữa chiến trường Thượng Cổ trung cấp sẽ mở ra.
Chỉ cần có thể đi vào chiến trường Thượng Cổ trung cấp là có thể giống như đám người Tiểu Ngưng, Lãnh Nhu, thông qua các không gian tiết điểm khác trên đại lục Thiên Hoang, đi tới các đại vực khác, thậm chí là Trung Châu.
Lúc này Tô Tử Mặc tính toán mang theo đại ca Tô Hồng rời đi.
Lúc trước, Cơ Dao Tuyết đã nói tình trạng thân thể Tô Hồng càng ngày càng kém.
Biết được tin tức hắn ngã xuống, lại nghe nói bá tánh Yến Quốc gặp phải đại kiếp nạn này, tất cả đều là đả kích khó có thể tưởng tượng đối với Tô Hồng.
Huống chi, tám năm trước, Tô Hồng ám sát Yến Vương Triệu Thiên thất bại vẫn luôn thương bệnh quấn thân, Tô Tử Mặc không biết đại ca còn có thể kiên trì bao lâu nữa.
Dù sao Tô Hồng cũng không phải người tu chân, thọ nguyên có hạn.
Lại đợi thêm mười lăm năm, Tô Hồng chính là đã sáu mươi tuổi, tính toán ra cũng chỉ còn sót lại tầm hơn bốn mươi năm thọ nguyên.
Tô Tử Mặc muốn mang Tô Hồng theo trên người, đi tới Trung Châu tìm Tiểu Ngưng.
Thời gian cuối cùng của Tô Hồng, huynh muội bọn họ nhất định phải cùng ở bên nhau.
Huống chi, từ năm đó tiểu Ngưng rời đi trấn Bình Dương, theo Cơ Dao Tuyết bái nhập vào Thanh Sương Môn, Tô Hồng và tiểu Ngưng đều chưa từng gặp lại.
Chỉ chớp mắt đã qua đi mười mấy năm.
Tiểu Ngưng bước vào tu hành, toàn tâm nghiên cứu luyện đan, thậm chí lúc trước đống ý đi tới Đan Dương Môn tu hành, mục đích chính yếu chính là vì muốn tục mệnh cho đại ca Tô Hồng!
Nếu khi gặp lại tiểu Ngưng, nàng có thể có biện pháp kéo dài thọ nguyên cho Tô Hồng thì quá tốt.
“Ngươi thật sự hạ quyết tâm muốn rời khỏi sao?”
Trong mắt Cơ yêu tinh khó nén khỏi mất mát, thần sắc ảm đạm, thấp giọng nói: “Vậy ta sẽ thế nào... Tỷ tỷ làm sao bây giờ?”
Tô Tử Mặc im lặng.
“Tỷ tỷ hiểu biết ngươi như vậy, ta còn có thể nhận ra ngươi, nói vậy nàng cũng đã sớm nhận ra tới.”
Cơ yêu tinh nhẹ nhàng thở dài, nói: “Chỉ là nàng hiểu ngươi, hiểu được nỗi khổ của ngươi, không có bức bách ngươi nên không vạch trần mà thôi.”
“Nhận ra cũng tốt, ít nhất là nàng biết ta còn sống thì không cần nhớ thương.” Tô Tử Mặc nói.
Trầm ngâm một chút, Tô Tử Mặc lại nói: “Lần này ngươi trở về thì cố lưu ý người bên cạnh Dao Tuyết một chút. Nàng bây giờ đã là thiên tử, đi ra ngoài nhất định là việc cực kỳ bí ẩn, thế mà ở đây lại lọt vào phục kích, ta hoài nghi là có người không muốn nàng tồn tại trở về!”
“Yên tâm đi, ta sẽ cố gắng trợ giúp tỷ tỷ.”
Hai người lại trầm mặc xuống dưới.
Cơ yêu tinh không nói một tiếng, chỉ lẳng lặng nhìn Tô Tử Mặc.
Hồi lâu lúc sau, Tô Tử Mặc nhẹ giọng nói: “Trở về đi.”
“Vậy ngươi... Bảo trọng.”
Cảm xúc của Cơ yêu tinh hạ xuống, thần sắc thương cảm, đôi mắt đã đỏ lên.
Nửa ngày sau, Cơ yêu tinh hít hít mũi, cố gắng lộ ra một nụ cười, ra vẻ tiêu sái nói: “Cuối cùng ôm một cái đi, coi như cáo biệt.”
Tô Tử Mặc do dự một chút rồi vẫn gật gật đầu.
Hắn đi lên trước, tính ôm Cơ yêu tinh tượng trưng một chút.
Trong mắt Cơ yêu tinh hiện lên một tia giảo hoạt, nháy mắt nghiêng mặt đi, môi đỏ nhẹ nhàng mổ lên gương mặt Tô Tử Mặc.
Tô Tử Mặc sửng sốt.
Tóc đen bay cọ vào mặt, hương khí cuốn người, Cơ yêu tinh đã xoay người đào tẩu.
“Ha ha ha!”
Cơ yêu tinh nở nụ cười, đôi mắt đều cong thành trăng non, vô cùng vui vẻ, nào có nửa điểm mất mát.
“Yêu tinh này!”
Tô Tử Mặc cắn chặt răng.
“Ngươi thật ngốc!.”
Cơ yêu tinh làm mặt quỷ với Tô Tử Mặc, trong mắt toàn là khinh thường, bĩu môi nói: “Phải đi thì đi đi, bổn cô nương mới không hiếm lạ!”
“Lúc trước ở trong quan tài đá kia, ngươi chiếm tiện nghi của ta, bổn cô nương sao có thể dễ dàng buông tha ngươi! Hừ hừ, mới vừa rồi chỉ là thu điểm lợi tức.” Cơ yêu tinh giơ nắm tay.
Tô Tử Mặc không rên một tiếng, xoay người liền đi.
Đưa lưng về phía Cơ yêu tinh, hắn không có thể nhìn thấy dưới đáy mắt Cơ yêu tinh lóe lên một tia thương cảm và không nỡ.
Đến khi hắ biến mất ở cuối phế tích, vẫn có một nữ tử mặc váy hồng nhìn về bên này, thật lâu không chịu rời đi.
Tô Tử Mặc trở lại cổ tháp, đẩy cửa đi vào.
Tiểu sa di Minh Chân đang ở trong sân tụng kinh, nhìn thấy Tô Tử Mặc tiến vào, khẽ nhẹ di một tiếng, mặt lộ vẻ ngạc nhiên.
“Tiểu sư đệ, ngươi bị thương à?”
Minh Chân hỏi.
“Không có việc gì.”
Tô Tử Mặc bị một kiếm đâm thủng ngực, một lát sau, miệng vết thương đã khép lại.
Thần sắc Minh Chân ngưng trọng, vội tiến lên đây, ánh mắt nhìn chằm chằm vào gương mặt Tô Tử Mặc, còn ngửi một chút, trầm giọng nói: “Không tốt, trên má ngươi có dấu hồng, ngủi có mùi u hương nhàn nhạt! Tiểu sư đệ, ngươi trúng độc!”
Đây là dấu môi mà Cơ yêu tinh lưu lại, Tô Tử Mặc quên lau đi, Minh Chân ở đáy Táng Long Cốc, ngay cả một nữ tử cũng chưa từng gặp qua, tự nhiên không biết đây là thứ gì.
Gương Tô Tử Mặc mặt tối sầm, đẩy ra đầu trọc của Minh Chân ra, giọng căm hận nói: “Trúng cái đầu ngươi!”
Tô Tử Mặc vừa chà lau dấu môi trên má, vừa chui vào Tàng Kinh Các.
Minh Chân không hiểu gì, nhìn về phía lão tăng đẩy cửa đi ra, nghiêm túc hỏi: “Sư phụ, tiểu sư đệ sao lại tức giận rồi?”
“Ách...”
Lão tăng nói: “Có lẽ... Là trúng độc đi.”
“Ngươi xem, ta đã nói sao, tiểu sư đệ còn chưa tin!” Minh Chân lẩm bẩm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận