Vĩnh Hằng Thánh Vương

Chương 2281: Chải vuốt thiên cơ

"Chân truyền đệ tử!"
Xích Hồng quận chúa cùng Liễu Bình đều bị dọa nhảy dựng lên.
Bọn họ mới vừa bái vào nội môn, đối với chân truyền chi địa của thư viện đều hoàn toàn không biết gì cả.
Chung trưởng lão giải thích nói: "Chín đại trưởng lão đều là Tiên Vương cường giả, nói thế này đi, sau khi đệ tử nội môn bước vào Chân Nhất cảnh, mới có cơ hội bái vào môn hạ của chín đại trưởng lão, trở thành chân truyền đệ tử."
"Nhưng bây giờ, Tô Tử Mặc trèo lên đỉnh Đạo Tâm Bậc Thang, trở thành đệ nhất nhân cổ kim của Càn Khôn thư viện, kinh động tới chín vị trưởng lão đồng thời hiện thân."
"Chín đại trưởng lão nếu sớm có ý thu đồ đệ cũng chưa biết chừng."
Liễu Bình cười nói: "Ta gọi một tiếng sư huynh này, thật đúng là không gọi sai, Tô sư huynh vậy mà có thể gặp được cơ duyên này."
Xích Hồng quận chúa cũng cảm khái nói: "Nếu có thể trở thành chân truyền đệ tử, đúng là một bước lên trời."
Tiếng ba người đàm luận không lớn, nhưng bởi vì chung quanh khá yên tĩnh nên đám người Phương Thanh Vân cách đó không xa đều nghe được rõ ràng.
"Ý nghĩ hão huyền."
Phương Thanh Vân nhíu mày, mở miệng nói: "Mọi người đều biết, muốn trở thành chân truyền đệ tử, nhất định phải có một tiền đề chính là bước vào Chân Nhất cảnh, thành Chân Tiên."
"Ta cũng chỉ thuận miệng nói."
Chung trưởng lão không muốn tranh luận cùng Phương Thanh Vân, cười trả lời một câu.
Phương Thanh Vân lại không muốn dừng lại như vậy, nói: "Chung trưởng lão, thời gian ngươi ở nội môn cũng không ngắn, có lẽ biết rõ một số việc. Cho dù là ở chân truyền chi địa, cũng không phải tất cả chân truyền đệ tử đều có cơ hội bái làm môn hạ của chín đại trưởng lão!"
Đây đúng là sự thật.
Càn Khôn thư viện có mấy trăm chân truyền đệ tử, có thể bái làm môn hạ của chín đại trưởng lão, gộp chung vào một chỗ còn chưa đủ một nửa.
Phương Thanh Vân hơi lắc đầu, khẽ cười một tiếng, nói: "Dù Tô Tử Mặc trèo lên đỉnh Đạo Tâm Bậc Thang, nhưng tu vi cảnh giới của hắn quá thấp, mới chỉ là Thiên Tiên nhất giai, nào có tư cách bái làm môn hạ của chín đại trưởng lão?"
Đúng lúc này, đại trưởng lão râu tóc hoa râm, tuổi tác lớn nhất ở giữa không trung ho nhẹ một tiếng, chậm chậm mở miệng nói: " Tô Tử Mặc này có đạo tâm mạnh mẽ, thiên phú không tồi, chỉ là cảnh giới quá thấp, khó lọt vào mắt chư vị, đúng lúc lão hủ còn thiếu một quan môn đệ tử..."
"Lời ấy sai rồi."
Tam trưởng lão vội vàng nói: "Cảnh giới thấp cũng không sao gì, hoàn toàn có thể tu luyện, chỗ ta có nhiều Nguyên Linh Thạch, Nguyên Linh Dịch, chỉ cần toàn lực bồi dưỡng là có thể giúp hắn bước vào Chân Nhất cảnh bằng tốc độ nhanh nhất, tranh thủ trong vòng năm vạn năm!"
Tam trưởng lão chưởng quản rất nhiều tài nguyên tu luyện của Càn Khôn thư viện, tự nhiên có năng lực này.
"Ngươi như thế chính là lấy việc công làm việc tư."
Nhị trưởng lão âm trầm nói: "Nếu làm trái với môn quy, ta sẽ không nể tình!"
Tạm dừng một chút, nhị trưởng lão lại nói: "Nghe nói kẻ này sát phạt quyết đoán, máu lạnh vô tình, ta thấy rất thích hợp kế thừa y bát của ta, tương lai để hắn chấp chưởng hình phạt của thư viện, cũng chưa chắc là không thể."
"Các ngươi!"
Đại trưởng lão giơ quải trượng trong tay lên, gõ ầm ầm mấy lần, thổi râu trừng mắt nói: "Lão hủ đã bước vào tuổi già, thọ nguyên không nhiều, chút thể diện này, các ngươi cũng không thể tranh cùng ta!"
"Đại trưởng lão, đây là hai chuyện khác nhau."
Lục trưởng lão cười nhạt nói: "Môn hạ đệ tử của ta đều là nữ tu, vừa vặn thiếu một nam đệ tử, ta thấy Tô Tử Mặc cũng không tệ."
"Ở môn hạ của ra, tương lai tìm kiếm đạo lữ cũng rất thuận tiện, nhiều sư tỷ tiên tử như vậy, tùy tiện hắn chọn."
Lục trưởng lão dáng người đẫy đà, tuy là trung niên nhưng da thịt lại vẫn bóng loáng tinh tế, khí chất xuất chúng, cười nhạt một tiếng, có một phần phong vận khác.
"Nghe nói kẻ này ở vạn năm đại hội đã đại khai sát giới!"
Ngũ trưởng lão đột nhiên mở miệng, tiếng như vàng đá va chạm, "Kẻ này sát tính nặng như vậy, thích hợp nhất tu hành ở môn hạ của ta, các ngươi cũng không được tranh cùng ta!"
Giữa không trung, chín đại trưởng lão mồm năm miệng mười tranh luận, khiến mấy chục ngàn tên đệ tử thư viện phía dưới đều choáng váng.
Ở trong lòng đông đảo đệ tử thư viện, chín đại trưởng lão hoàn toàn là tồn tại thần bí, cao cao tại thượng, xa không thể chạm ở trong thư viện.
Không ngờ lúc này chín đại trưởng lão lại giống như một người bình thường, vì một đệ tử của thư viện mà tụ cùng một chỗ tranh luận không ngớt, không ai chịu dễ dàng nhượng bộ.
Nụ cười của Phương Thanh Vân cứng ở trên mặt, thần sắc xấu hổ.
Đến tận lúc này, hắn mới ý thức tới, việc trèo lên đỉnh Đạo Tâm Bậc Thang ở Càn Khôn thư viện có lực ảnh hưởng lớn hơn so với hắn tưởng tượng!
Phương Thanh Vân hơi cúi đầu, giấu đi đôi mắt âm trầm của mình.
Nếu Tô Tử Mặc thật sự bái làm môn hạ của chín đại trưởng lão, trở thành chân truyền đệ tử, vậy thân phận địa vị của Tô Tử Mặc ở trong thư viện đã ở bên trên hắn!
Lúc đầu vốn nghĩ rằng dù lần này thất bại, hắn cũng có rất nhiều thủ đoạn tới đối phó với Tô Tử Mặc.
Nhưng nếu Tô Tử Mặc là chân truyền đệ tử, hắn cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ rồi!
...
Trên Đạo Tâm Bậc Thang, Tô Tử Mặc đang chịu đạo tâm thí luyện sau cùng, tự nhiên là không cảm giác được những chuyện xả ra ở bên ngoài.
Không biết bên ngoài đã bởi vì hành động của hắn mà náo động!
Ý chí trên bậc Trí Tuệ này trùng kích tới đạo tâm của Tô Tử Mặc cũng không hung mãnh ác liệt như ở bậc Giết Chóc hay bậc Kiếm Đạo.
Nhưng trí tuệ ý chí trên thềm đá này lại bao hàm toàn diện, mênh mông rộng lớn, không chỗ không liên quan.
Thiên văn, lịch pháp, bí thuật, tinh chiêm, chiếm đợi, bói thệ, mệnh lý, ý tưởng, phong thuỷ, phù chú, chọn ngày lành tháng tốt, tạp chiêm, trường sinh thuật...
Trí tuệ ý chí trên thềm đá này chứa đựng vô cùng vô tận tin tức, vô cùng vô tận huyền bí, nhìn rõ thiên địa, tìm kiếm hạo vũ, không thể nào ước đoán.
Những đồ vật này dường như hóa thành vô số phù văn kỳ quái lạ lẫm, chứa đựng thiên cơ huyền diệu, không ngừng tràn vào thức hải của hắn.
Những phù văn này lít nha lít nhít, phô thiên cái địa, không có điểm cuối.
Võ đạo chi tâm, dấy lên lửa cháy hừng hực, không ngừng luyện hóa kỳ quái phù văn từ trong trí tuệ ý chí chen chúc kéo đến này.
Ý chí trên bậc Trí Tuệ cũng không thể rung chuyển võ đạo chi tâm.
Chiến hỏa của Võ đạo chi tâm càng ngày càng thịnh, chiến ý càng ngày càng mạnh!
Nhưng bậc thứ chín dường như không chỉ khảo nghiệm đối với đạo tâm.
Vô số kỳ quái phù văn vẫn đang đánh thẳng vào trong óc Tô Tử Mặc!
Tô Tử Mặc đang ở trong bầu trời sao u ám vô cùng vô tận, chung quanh tràn ngập vô tận phù văn kỳ quái, giống như muốn dìm ngập hắn, đầu hắn đã sắp nổ tung!
Mặc dù hắn không nhận biết những phù văn này, nhưng bên trong mỗi phù văn, đều chứa đựng vô thượng trí tuệ của tông chủ.
Lấy tu vi cảnh giới bây giờ của hắn, thức hải của hắn căn bản không thể tiếp nhận vô tận phù văn mênh mông như vậy.
Trên thềm đá thứ chín, thân hình Tô Tử Mặc, hơi rung nhẹ, giống như muốn rơi xuống từ phía trên.
Trong thức hải của hắn, Thanh Liên nguyên thần huy động Tam Bảo Ngọc Như Ý, muốn ngăn cản chung quanh vô tận phù văn kỳ quái.
Nhưng lấy vĩ lực của Tam Bảo Ngọc Như Ý, cũng không thể đánh rơi những phù văn này.
Đúng lúc này, Thái Ất phất trần trong tay Thanh Liên nguyên thần lại tự động bay khỏi lòng bàn tay, nhẹ nhẹ phẩy mấy lần bên trong thức hải.
Nhắc tới cũng kỳ, Thái Ất phất trần chuôi ngọc tơ trắng bên trong thức hải phất mấy lần, những phù văn tràn vào kia, lại đột nhiên an tĩnh lại, ngay ngắn trật tự.
Ba ngàn bụi tia, chải vuốt thiên cơ!
Những phù văn này được Thái Ất phất trần chải vuốt đã dần dần rời khỏi đầu óc Tô Tử Mặc.
"Kỳ quái."
Tô Tử Mặc rõ ràng có thể cảm giác được, trên Thái Ất phất trần dường như có lực lượng nào đó tương tự với những phù văn kỳ quái này, có cùng căn nguyên.
Thái Ất phất trần bị những phù văn kỳ quái này kích thích, tia sáng trên ngọc chuôi màu xanh biếc lưu chuyển, giống như có vật gì bị phong cấm sắp mở ra.
Cùng lúc đó, một đoạn truyền thừa trí nhớ tràn vào trong óc Tô Tử Mặc!
Bạn cần đăng nhập để bình luận