Vĩnh Hằng Thánh Vương

Chương 904: Phật môn Đạo Hỏa

"Ôi móa..."
Đôi môi Nam Cung Lăng run rẩy, suýt nữa đã cắn trúng vào đầu lưỡi của chính mình.
Quà gặp mặt thế này cũng quá xa xỉ rồi!
Pháp khí hoàn mỹ cũng là vật cực kỳ hiếm có.
Mặc dù bọn hắn là đệ tử của tông môn luyện khí lớn nhất trên đại lục Thiên Hoang, có kiến thức rộng rãi nhưng cũng chưa từng thấy người nào tiện tay đã tặng người khác pháp khí hoàn mỹ như thế cả.
Dáng vẻ và thái độ giống như chỉ tiện tay ném đi một nhánh rau cải trắng bên đường vậy!
Như Huyên phản ứng còn kịch liệt hơn, trực tiếp nhảy dựng lên khỏi chỗ, giống như một làn khói chạy đến bên cạnh Tô Tử Mặc.
Không chờ Tô Tử Mặc kịp phản ứng, Như Huyên đã kéo ống tay áo của hắn, miệng ngọt ngào hô: "Tiểu sư thúc, tiểu sư thúc, tiểu sư thúc..."
Dáng vẻ giống như đang nói Tô Tử Mặc không lấy ra lễ vật thì nàng quyết sẽ không buông tay cũng không dừng lại.
Tô Tử Mặc lật tay một cái, lắc lắc trước mặt Như Huyên.
Đôi mắt của Như Huyên lập tức trợn tròn lên.
Đây là một hạt châu màu đỏ, phía trên có hình như đám mây nổi lơ lửng, vô cùng thần kỳ.
Hạt châu này mặc dù không phải pháp khí, nhưng Nam Cung Lăng và Liễu Hàm Yên nhìn thấy đều toát ra vẻ hâm mộ.
Đây là Hỏa Vân Châu, tu sĩ tu luyện công pháp hỏa hệ mang ở trên người thì làm ít mà công to.
Hỏa Vân Châu cực kỳ hiếm có, mà còn là vật phẩm tiêu hao, nếu mua ở phòng đấu giá thì giá cả sẽ không thấp hơn một kiện Chân Quân pháp khí hoàn mỹ.
"Đa tạ tiểu sư thúc."
Như Huyên lập tức nhanh chóng nhận lấy Hỏa Vân Châu, yêu thích không buông tay, vui mừng hô một tiếng.
Như Huyên đã nghĩ thông suốt.
Dù sao sớm muộn đều phải nhận người này là sư thúc, kêu một tiếng sư thúc cũng không chết người.
Quan trọng nhất chính là còn có bảo bối để cầm!
Hơn nữa vị sư thúc này nhìn có vẻ rất là xa xỉ, đần độn, về sau lại lừa mấy lần, không chừng có thể kiếm thêm được mấy bảo bối nữa!
Nàng nào biết rằng Tô Tử Mặc đưa ra hai món đồ này thật sự không chút đau lòng.
Trên người hắn có rất nhiều bảo vật, Chân Quân pháp khí hoàn mỹ còn có mấy món nữa.
Quan trọng nhất là mấy bảo vật này đã không lọt nổi vào mắt xanh của hắn!
Hoàn mỹ Chân Quân pháp khí mặc dù hiếm có, nhưng nếu Tô Tử Mặc tế ra Tạo Hóa Thanh Liên thì có thể dễ như trở bàn tay đánh nát chúng!
Hiện tại uy lực của Tạo Hóa Thanh Liên đã có thể sánh ngang với Tiên Thiên Đạo Nhân pháp khí!
Thấy Liễu Hàm Yên và Như Huyên đều đã cầm được bảo vật, hốc mắt Nam Cung Lăng đều đỏ lên, cũng không chịu được rồi.
Bọn hắn mới vừa bước vào Nguyên Anh cảnh, trên người thật sự không có Chân Quân pháp khí hoàn mỹ.
Hơn nữa loại bảo vật này tự nhiên là càng nhiều càng tốt.
Có thêm một Chân Quân pháp khí hoàn mỹ, lực chiến đấu sẽ tăng lên một tầng!
Nam Cung Lăng hơi nhăn nhó, bất đắc dĩ đi tới trước mặt Tô Tử Mặc, quay đầu sang chỗ khác, nhỏ giọng gọi: "Tiểu sư thúc."
Tô Tử Mặc giả bộ như không nghe rõ, giống như cười mà không phải cười mà hỏi: "Ngươi nói cái gì ?"
Trong lòng Nam Cung Lăng tức chết, hận đến mức nghiến răng nghiến lợi.
Như Huyên đứng bên cạnh chỉ sợ thiên hạ không loạn, không ngừng cười trên nỗi đau của người khác.
"Đại trượng phu co được dãn được! Ta nhẫn!"
Nam Cung Lăng thầm nghĩ nói: "Về sau chờ tu vi của ta vượt qua ngươi, thực lực vượt qua ngươi, ta xem ngươi còn làm làm sư thúc ta thế nào nữa!"
Nghĩ đến đây, Nam Cung Lăng lộ ra vẻ hiên ngang không sơ gì hô lớn: "Tại hạ Nam Cung Lăng, bái kiến tiểu sư thúc! Cầu tiểu sư thúc ban thưởng lễ vật!"
Nam Cung Lăng nghĩ là dù sao cũng mất mặt rồi, hắn dứt khoát không cần mặt mũi nữa, cứ trắng trợn đòi lễ vật đi!
Hơn nữa hắn còn cất giấu suy nghĩ riêng.
Gọi Tô Tử Mặc là 'Tiểu sư thúc ', chính là đang nhắc nhở Tô Tử Mặc có tuổi nhỏ, tư cách cũng không đủ!
Tô Tử Mặc dùng ánh mắt đầy thâm ý nhìn Nam Cung Lăng một cái, giống như có thể nhìn thấu suy nghĩ trong đầu của hắn.
Tô Tử Mặc mỉm cười gật đầu, nói: "Sư chất, thật ngoan."
"..."
Nam Cung Lăng tức đến mức suýt nữa đã phun ra một ngụm máu!
Tô Tử Mặc vừa nói, vừa lấy từ trong túi trữ vật ra vật đen sì đưa cho Nam Cung Lăng.
Nam Cung Lăng tập trung nhìn vật kia, trong mắt tràn đầy thất vọng, trong lòng tức giận không thôi.
Vật đen sì này lại là tấm chắn màu đen vừa rồi Ô Uyên sử dụng để ngăn cản một kích cuối cùng của Tô Tử Mặc.
Nam Cung Lăng tận mắt nhìn thấy tấm chắn màu đen này bị Tô Tử Mặc dùng tay không đập bay rồi, Ô Uyên bị chấn đến gần chết.
Bởi vậy có thể thấy được tấm chắn màu đen này không dùng được, chỉ là đồ rác rưởi.
"Hừ, còn là sư thúc đâu, chỉ biết rõ lừa gạt người."
Nam Cung Lăng nhận lấy tấm chắn màu đen, có chút không cam lòng, trong miệng thầm lẩm bẩm.
Tô Tử Mặc lạnh nhạt nói: "Nếu ngươi chướng mắt thì ta đổi cho ngươi một cái khác."
"Không cần."
Nghe thấy Tô Tử Mặc nói như vậy, Nam Cung Lăng vội vàng lắc đầu.
Đổi một cái khác, không chừng còn không bằng cả tấm chắn màu đen này ấy chứ.
Nam Cung Lăng lại nhìn tấm chắn màu đen một chút, khẽ ô một tiếng, dần dần phát hiện ra điểm cổ quái.
Tấm chắn này cũng không phải là pháp khí được luyện chế, mà là xương cốt của một loại yêu thú nào đó cho nên không có pháp văn.
Nam Cung Lăng lại gõ gõ đập đập một phen, trong mắt dần hiện ra vui vẻ.
Nếu không có bất ngờ gì thì có lẽ tấm chắn màu đen này dùng xương cốt của một yêu ma trung cấp để luyện chế thành!
Lực phòng ngự tuyệt đối có thể so sánh với Chân Quân pháp khí hoàn mỹ!
Lần này kiếm được rồi!
Trong lòng Nam Cung Lăng mừng rỡ, vội vàng thu lại tấm chắn màu đen này.
Trên thực tế, Nam Cung Lăng không biết uy lực một quyền kia của Tô Tử Mặc.
Mặc dù Tô Tử Mặc không dùng toàn lực, nhưng có thể đỡ được một quyền của hắn mà không nát chứng tỏ tấm chắn này cũng là một bảo vật!
Ba người đều chiếm được bảo vật, trong lòng tự nhiên đều hoan hỉ.
Như Huyên nhanh nhảu: "Tiểu sư thúc, chúng ta về tông môn đi, ta mang ngươi đi dạo."
"Được."
Tô Tử Mặc gật gật đầu.
Như Huyên đi phía trước dẫn đường, Tô Tử Mặc theo ở phía sau.
Liễu Hàm Yên tượng trưng đi sau nửa bước, Nam Cung Lăng lại đứng bên cạnh Liễu Hàm Yên.
"Hàm Yên, đều do tên Ô Uyên kia tế ra đại trận."
Nam Cung Lăng lặng lẽ truyền âm, nói: "Nếu không có đại trận kia hạn chế, ta nhất định có thể mang theo các ngươi giết ra ngoài!"
"Như Yên, tiểu sư thúc cũng vì có tu vi cảnh giới cao hơn. Chờ ta tu luyện tới Nguyên Anh hậu kỳ, khẳng định sẽ lợi hại hơn hắn!"
Trên đường đi, Nam Cung Lăng quấn lấy Liễu Hàm Yên, cố gắng giải thích cho chính mình.
Liễu Hàm Yên cười mà không nói.
Mà đổi thành một bên, tất cả sự chú ý của Như Huyên đều đặt trên thân Tô Tử Mặc!
"Tiểu sư thúc, ngươi là người ở đâu ?"
"Trung Châu nhân sĩ."
"Tiểu sư thúc gạt người, lúc này ngươi rõ ràng đã nói chính mình đến từ ngoại vực!"
"A, thật sao ? Vậy chính là nhân sĩ ngoại vực..."
"Tiểu sư thúc, ngươi đừng trả lời qua loa như thế!"
Như Huyên tỏ vẻ vô cùng hiếu kỳ đối với Tô Tử Mặc, hận không thể hỏi tường tận tổ tông mười tám đời của hắn ra.
Tô Tử Mặc lại không quá quan tâm, chỉ tùy ý ứng phó.
"Tiểu sư thúc, ngươi vừa mới ngưng tụ ra ngọn lửa màu vàng óng kia, là chuyện gì xảy ra thế?"
Như Huyên nhịn không được hỏi: "Chúng ta đều tu luyện « Xích Diễm Tâm Kinh », sao ngươi tu luyện hỏa diễm là màu vàng kim, mà uy lực lại mạnh như thế!"
Lần này, ngay cả Nam Cung Lăng và Liễu Hàm Yên đều xoay đầu lại, ngưng thần lắng nghe.
Vừa rồi, trong nháy mắt khi Tô Tử Mặc tế ra một đoàn hỏa diễm kim sắc kia thực sự quá rung động.
Chỉ lớn chứng nắm đấm mà lại có thể trấn áp được Minh Hỏa hừng hực trong nháy mắt!
Mà ngọn lửa màu vàng óng này rất khác khí tức đạo hỏa do bọn hắn tu luyện.
Lúc này Tô Tử Mặc cũng lâm vào trầm tư, nhớ lại tình hình giao thủ vừa rồi.
Sở dĩ, kim sắc hỏa diễm khác với hỏa diễm do ba người Nam Cung Lăng tu luyện cũng là bởi vì kim sắc hỏa diễm chính là một trong Tam Muội Đạo Hỏa mà hắn tu luyện ra —— Phật Môn Đạo Hỏa!
Bạn cần đăng nhập để bình luận