Vĩnh Hằng Thánh Vương

Chương 3140: Tiên nhân xoa đầu ta

Thủ vệ của Phong Tuyết Lĩnh, không có bất kỳ cảnh báo gì.
Đám người bên ngoài này, giống như là đột ngột xuất hiện ở trên không bên trên Phong Tuyết Lĩnh, truyền ra một tràng tiếng trò chuyện!
Mặc dù trong đó có một giọng nói nghe hơi quen tai, nhưng bởi vì bọn Nhạc Hạo, Hạ Thanh Doanh bị kinh hãi, cũng không kịp suy nghĩ nhiều, đồng loạt đứng dậy, đi ra ngoài đại điện.
Chỉ thấy vài chục bóng người đang đạp không mà đứng, đang nhìn khắp bốn phía.
Trong nhóm người này có nam nữ già trẻ, đủ loại màu sắc hình dạng, có nữ tử với nhan sắc xinh đẹp, đẹp đến mức không gì sánh được, giống như là tiên nữ không nhiễm hồng trần.
Có cường giả tỏa ra yêu khí mạnh mẽ, mọc ra đầu hổ, căn bản là cũng không phải là Nhân tộc!
Điểm giống nhau duy nhất, chính là tu vi của đám người này rất cao!
Cao đến mức đám người của Phong Tuyết Lĩnh hoàn toàn không dò xét ra được.
Phía trước nhất của đám người này có ba bóng người đang đứng, giọng nói của người bên trái kia vang như sấm, trong lúc nói cười, thoải mái hào phóng, ánh mắt trong lúc chuyển động, lại có tia điện lấp lóe, không thể nhìn gần!
Vị bên phải nhất kia có thân hình khôi ngô cao lớn, khí độ trầm ổn, giơ tay nhấc chân đều có một loại uy nghiêm do ngồi trên vị trí cao lâu dài, nhìn tướng mạo có chút quen mắt, giống như là đã gặp qua ở nơi nào rồi.
Người ở giữa kia mặc áo bào màu xanh tóc đen, mi thanh mục tú, mặt mỉm cười, nhìn giống như là một vị thư sinh nho nhã.
"Tô, Tô, Tô lão đại?"
Đoạn Thiên Lương giống như là phát hiện ra chuyện gì, bên trong giọng nói mang theo vẻ run rẩy và kích động.
Nhạc Hạo cũng trừng to hai mắt, nhìn vị tu sĩ mặc áo bào màu xanh trong số ba người cầm đầu kia, vừa mừng vừa sợ, không nhịn được nói: "Thanh Doanh, ngươi mau nhìn, người kia giống như là. . ."
Giờ phút này, Hạ Thanh Doanh cũng kinh ngạc nhìn bóng người kia, trong đôi mắt đẹp toát ra vẻ không thể tin được.
Mấy người bọn Thẩm Phi, Cố Văn Quân cũng chú ý tới nam tử mặc áo xanh kia, trong lúc nhất thời đều ngẩn ra tại chỗ, trợn mắt há miệng!
Coi như đám người đã nhận ra người quen, nhưng nhìn thấy người tới đứng chung một chỗ với một đám thượng tiên xung quanh, nói nói cười cười, đám người cũng không dám tùy tiện nhận quen.
Loại cảm giác này, giống như là hai người bạn chơi với nhau từ lúc còn nhỏ, nhiều năm sau ở thời điểm trùng phùng, phát hiện ra đối phương đã phong hầu bái tướng, quyền cao chức trọng.
Loại cảm giác có khoảng cách này, khó nói lên lời.
Nhưng ngay lúc này, vị tu sĩ mặc áo bào màu xanh kia xoay đầu lại, cũng nhìn thấy đám người của Phong Tuyết Lĩnh, hạ xuống, đi đến trước mặt đám người, hơi chắp tay, cười nói: "Chư vị, từ khi chia tay đến giờ không có vấn đề gì chứ."
"Tô huynh. . . Tô thượng tiên, thật sự là ngài?"
Nhạc Hạo nói hai chữ, sau đó ý thức được chuyện gì, vội vàng đổi giọng, thận trọng hỏi.
Tô Tử Mặc khoát khoát tay, cười nói: "Nào có thượng tiên, hạ tiên gì, giữa chúng ta, không có những quy củ vớ vẩn này."
Nghe được giọng điệu quen thuộc này, Đoạn Thiên Lương mới chính thức xác định được, hưng phấn kêu to: "Tô lão đại, thật là ngươi! Ngươi, ngươi đi ra ngoài hơn một vạn năm, giờ phát đạt rồi a!"
Bọn Lâm Chiến, Phong Tàn Thiên, Dạ Linh, Lão Hổ, Niệm Kỳ, Tiểu Ngưng, Cơ Yêu Tinh cũng đồng loạt hạ xuống, nghe thấy lời này, tất cả mọi người không nhịn được đều cười rộ lên.
"Xem như thế đi."
Tô Tử Mặc cũng khẽ cười một tiếng.
Bọn Thẩm Phi, Cố Văn Quân cũng vội vàng tiến lên lên tiếng chào hỏi.
Chỉ là, lại một lần nữa trùng phùng, sau khi đám người Phong Tuyết Lĩnh hưng phấn kích động xong, tâm trạng đều có chút khẩn trương.
"Mẹ, đó là ai thế?"
Đứa bé rúc ở bên cạnh Hạ Thanh Doanh kia, nháy đôi mắt linh động, tò mò nhìn Tô Tử Mặc, lặng lẽ hỏi.
"Hắn à."
Hốc mắt của Hạ Thanh Doanh ửng đỏ, nhỏ giọng nói: "Hắn chính là Tô thúc thúc mà ta từng đề cập với con, là vị từng trợ giúp Phong Tuyết Lĩnh chúng ta vượt qua rất nhiều hoạn nạn."
"A."
Trong miệng đứa bé phát ra một tiếng hô kinh hãi, hai mắt nhìn Tô Tử Mặc sáng lấp lánh, lóe ra tia sáng.
Hạ Thanh Doanh nhìn Tô Tử Mặc, trong lòng có cảm khái vô tận dâng lên, ánh mắt phức tạp.
Hơn một vạn năm trước, nàng đã biết, người trước mắt này giống như là một con thần long, chỉ là gặp một chút chuyện ngoài ý muốn, mới ẩn núp ở trên Long Uyên Tinh.
Cuối cùng sẽ có một ngày, người này sẽ rời đi.
Nàng thậm chí còn không nghĩ tới, giữa bọn họ, còn có thể gặp lại.
Hơn một vạn năm, đối với mọi người của Phong Tuyết Lĩnh, chỉ thoáng chốc đã trôi qua, biến hóa cũng không lớn.
Nhưng tới tận lúc nhìn thấy Tô Tử Mặc, trong lòng của mọi người mới sinh ra một loại cảm giác hoảng hốt, thì ra chỉ trong hơn một vạn năm, người kia ở trên con đường tu hành, đã đi được xa như vậy. . .
Ánh mắt của Tô Tử Mặc rơi lên trên người đứa bé kia, cười cười vẫy vẫy tay.
Cho dù là một ít cố nhân ở Phong Tuyết Lĩnh, ở trước mặt Tô Tử Mặc, đều sẽ trở nên hơi câu nệ.
Đứa bé này lại không hề e sợ, nhìn thấy Tô Tử Mặc ngoắc, lại cực kì hưng phấn chạy tới, ngẩng khuôn mặt nhỏ lên, nhìn Tô Tử Mặc.
"Ngươi tên là gì?"
Tô Tử Mặc cười hỏi.
"Nhất Minh, Nhạc Nhất Minh!"
Hai mắt đứa bé sáng tỏ, giòn tan đáp.
Tô Tử Mặc cười cười, xòe bàn tay ra, nhẹ nhàng vuốt vuốt đỉnh đầu đứa bé.
Hài đồng nháy mắt mấy cái.
Đây vốn là một động tác rất bình thường.
Phụ thân mẫu thân và những thúc thúc bá bá khác, cũng thường xuyên làm như vậy với hắn.
Nhưng chẳng biết tại sao, bàn tay của vị Tô thúc thúc này rơi lên trên đỉnh đầu của hắn, hắn giống như là cảm nhận được một dòng nước ấm tràn vào trong cơ thể, chảy ra toàn thân.
Hắn có cảm giác thân thể mình ấm áp, cực kỳ dễ chịu, lỗ chân lông trên người, giống như là đều mở ra.
Đứa bé cảm nhận được một trận buồn ngủ, mí mắt dần dần nặng nề, mơ mơ màng màng, không khỏi nhớ lại một câu thơ mà mẫu thân thường xuyên đọc cho hắn nghe: "Tiên nhân xoa đầu ta, kết tóc được trường sinh. . ."
"Hắn chỉ ngủ thiếp đi, hai vị không cần phải lo lắng."
Tô Tử Mặc vừa cười vừa nói.
Chỉ là một đứa bé năm sáu tuổi, thân thể đột nhiên có thay đổi to lớn như vậy, có chút không chịu nổi, mới ngủ thiếp đi, chậm rãi tiêu hóa loại thay đổi này.
Nhạc Hạo, Hạ Thanh Doanh vốn còn hơi lo lắng, nhưng rất nhanh, hai người đã trừng to hai mắt.
Chỉ thấy con của bọn họ ở trong giấc mộng, cảnh giới đang lặng yên không một tiếng động đột phá. . .
Liên tục đột phá ba tầng, đã đi tới Huyền Tiên cấp bốn!
Hai người Nhạc Hạo, Hạ Thanh Doanh vừa mừng vừa sợ.
Tô Tử Mặc rõ ràng là đã đưa cho con bọn họ một phen cơ duyên, chỉ trong nháy mắt, đã đột phá 3 cảnh giới!
Ở trên Long Uyên Tinh, muốn đột phá một tầng cảnh giới, khó như lên trời.
Tô Tử Mặc bây giờ để lộ ra loại thủ đoạn này, đốivới hai người, đơn giản giống như là thần tích!
Trên thực tế, cơ duyên mà Tô Tử Mặc đưa cho đứa bé này, lấy tu vi cảnh giới của Nhạc Hạo và Hạ Thanh Doanh, căn bản là không thể nhìn ra.
Đột phá ba tầng cảnh giới, chỉ là thể hiện bề ngoài.
Cơ duyên lớn nhất mà Tô Tử Mặc đưa cho đứa bé này, là mượn nhờ lực lượng Tạo Hóa Thanh Liên, thay hắn dịch cân phạt tủy, thoát thai hoán cốt, rút đi thân thể phàm thai, khiến cho thân thể huyết mạch đạt được thay đổi, đánh xuống căn cơ tu hành!
Đứa bé này ở trên con đường tu hành trong tương lai, sẽ làm ít công to.
Ánh mắt của Tô Tử Mặc xoay chuyển, rơi lên trên một cái vòng ngọc trên cổ tay đứa bé.
Hắn đâm rách đầu ngón tay của mình, nặn ra một giọt máu tươi, nhỏ lên bên trên vòng ngọc này, lấy thần thức tiến hành tế luyện, dung nhập giọt máu tươi này vào trong vòng ngọc, ở phía trên hình thành từng đường vân màu máu cực kỳ tươi đẹp!
Đám người Phong Tuyết Lĩnh tự nhiên là không nhìn ra manh mối gì.
Nhưng bọn Lâm Chiến, Phong Tàn Thiên đều rõ ràng, đừng nhìn đó chỉ là một giọt máu, đây chính là tinh huyết của Tạo Hóa Thanh Liên cấp mười hai!
Dù đứa bé này có thể tu luyện tới Chân Nhất Cảnh, cái vòng ngọc vân máu này, đều có thể đưa đến tác dụng cực lớn cho hắn!
Bạn cần đăng nhập để bình luận