Vĩnh Hằng Thánh Vương

Chương 1950: Phong Tàn Thiên

Thập Tuyệt Ngục, Liệt Diễm Trận.
Tô Tử Mặc được Trấn Ngục đỉnh bảo hộ, không ngừng tiến lên, càng chạy càng xa.
Khi Trấn Ngục đỉnh cắn nuốt hỏa diễm càng ngày càng nhiều, khí tức của Chu Tước thánh hồn cũng ngày càng cường đại, càng khủng bố, khí cơ sinh mệnh lưu chuyển, bất cứ lúc nào cũng có thể thức tỉnh lại!
Mặc dù Trấn Ngục đỉnh có thể cắn nuốt hấp thu liệt diễm trong tiên trận này, nhưng nhiệt độ trong tiên trận vẫn cao đến mức vượt qua tưởng tượng!
Nếu không có Thanh Liên chân thân, khí huyết trong cơ thể hắn sớm đã bị thiêu đốt đến khô kiệt!
Trên người Tô Tử Mặc tản mát ra từng đợt sương mù, đôi môi cũng đã khô nẻ.
Trong cơ thể hắn thậm chí đã không có mồ hôi để chảy ra nữa.
Ánh mắt hắn đều biến thành có chút mơ hồ.
Dù vậy, Tô Tử Mặc vẫn không có ý lùi bước, hắn tiếp tục dùng ý chí cường đại cùng thần thức, khóa lại khí huyết trong cơ thể, tập trung tinh thần, ánh mắt kiên định, đi về phía trung tâm Thập Tuyệt Trận.
Cũng không biết đi trong bao lâu, Tô Tử Mặc bước ra một bước, nhiệt độ cao cực nóng chung quanh, đột nhiên biến mất không thấy gì nữa.
"Vượt qua sao ?"
Tô Tử Mặc quỳ rạp xuống mặt đất, thở dốc từng ngụm, cố gắng mở to hai mắt, nhìn về phía trước.
Tầm mắt vốn mơ hồ lại dần dần rõ ràng.
Chỉ thấy ở ngay phía trước là một cột đá cao lớn tráng kiện, có mười sợi xích to lớn, hoành không mà đến, một đầu chui vào bên trong mười toà tiên trận, một đầu khác thì quấn quanh trên cột đá cao lớn kia.
Nói đúng ra, mười sợi xích này trói một người một vào trên trụ đá!
Nhìn từ xa chỉ thấy thân hình người gầy gò, đầu tóc rất dài, hỗn loạn không chịu nổi, giống như một đống cỏ dại khô héo, che lại khuôn mặt.
Đây là Lôi hoàng sao?
Tô Tử Mặc chậm chậm đứng dậy, kinh ngạc nhìn bóng dáng trên trụ đá kia, trong lòng lướt qua một tia đau buồn.
Năm đó có một cường giả hăng hái, cái thế vô địch, vì chúng sinh hạ giới mà bị trấn áp ở chỗ này mấy chục vạn năm, không thấy ánh mặt trời!
Da thịt hắn héo úa, giống như vỏ cây thô ráp, sớm đã không còn vẻ sáng bóng.
Thân thể hắn gầy yếu, thậm chí có thể nhìn thấy rõ ràng khung xương bên trong.
Người này đã từng là vô thượng Chân Tiên, nhưng hiện giờ đã không có phong thái năm đó.
Đạo thân ảnh này cúi đầu, khí tức yếu ớt, thậm chí cũng không biết hắn còn sống hay chết.
Ai có thể tưởng tượng ra vị vô thượng Chân Tiên giành được đệ nhất hai bảng Thiên Địa, danh chấn Cửu Tiêu tiên vực lại rơi vào cảnh tượng thê thảm như thế!
Đây là mấy chục vạn năm thời gian a!
Không nói đến cô đơn trong những năm quá, chính là mỗi một lần hội đi săn tổ chức, hắn nhìn thấy sinh linh hạ giới chém giết lẫn nhau, loại dày vò cùng tra tấn nội tâm này cũng đủ để hoàn toàn phá hủy một người!
Trước lúc này, Tô Tử Mặc vẫn luôn ôm lấy một tia hi vọng.
Hắn hi vọng có lẽ sẽ có kỳ tích phát sinh,
Hắn hi vọng có lẽ Lôi hoàng có thể giãy khỏi gông xiềng, một lần nữa trở về, giáng lâm thế gian.
Nhưng một khắc khi nhìn thấy Lôi hoàng, Tô Tử Mặc ý thức được, có lẽ Lôi hoàng đã không có ở đây.
Người trước mắt này chỉ là một lão nhân đến tuổi xế chiều gầy như que củi, dầu hết đèn tắt.
Tô Tử Mặc hít sâu một hơi, nhấc chân đi về phía cây cột đá kia.
Mặc kệ như thế nào, chỉ cần Lôi hoàng còn có một hơi thở, dù Lôi hoàng là một phế nhân, hắn cũng phải dùng hết toàn lực cứu Lôi hoàng ra ngoài!
Đi tới trước cột đá, toàn thân Tô Tử Mặc chấn động, trừng lớn hai mắt.
Chỉ thấy ở trên lồng ngực Lôi hoàng, lại có một trường đao lóe ra hàn ý lạnh thấu xương, xuyên thủng thân thể hắn, gắt gao ghim hắn trên trụ đá, muốn động cũng không được!
Chung quanh vết thương trên lồng ngực, máu tươi sớm đã khô cạn, có thể nhìn thấy một chút cục máu đen kịt.
Lôi hoàng chẳng những bị mười sợi xích xích ở đây, còn bị chuôi trường đao này, cắm mấy chục vạn năm!
Lôi hoàng phải chịu đau đớn như thế nào, Tô Tử Mặc đã không thể tưởng tượng ra.
"Lôi hoàng tiền bối..."
Tô Tử Mặc nhẹ nhàng kêu một tiếng, trong giọng nói còn có vẻ run rẩy.
Một lúc lâu sau, dường như Lôi hoàng mới nghe được tiếng gọi của Tô Tử Mặc, đầu hơi hơi động đạy một chút, chậm chậm ngẩng đầu.
Giữa mái tóc dài lộn xộn khô héo kia, Lôi hoàng chậm chậm mở hai mắt ra.
Giống như một tia sáng phá vỡ màn đêm từ chốn thiên địa sơ khai!
Trong đôi mắt này lại có sấm sét thoáng hiện, điện mang cuồng bạo, giống như muốn phun trào mà ra!
Trong đôi mắt của Tô Tử Mặc có được Chúc Chiếu thạch và U Huỳnh thạch, nhưng trong nháy mắt khi hắn nhìn vào mắt Lôi hoàng, hắn chỉ cảm thấy trong đôi mắt truyền đến một hồi nhói nhói!
Tô Tử Mặc chấn động tâm thần.
Trong đôi mắt này dường như ẩn chứa lực lượng vô tận.
Đó là lôi đình chi nộ!
Trong lúc hoảng hốt, thậm chí Tô Tử Mặc sinh ra một loại ảo giác.
Dường như trong đôi mắt này tích chứa lực lượng có thể tuỳ tiện diệt sát hắn!
Chỉ là một đôi mắt đã có uy thế như thế, có thể thấy được năm đó Lôi hoàng phong độ tuyệt thế!
Thấy là Tô Tử Mặc, Lôi hoàng dường như cũng hơi kinh ngạc, sấm sét trong đôi mắt, dần dần bình ổn lại.
Dù vậy, đôi mắt này vẫn là ẩn chứa một loại lực lượng không giận tự uy, giống như bất cứ lúc nào cũng sẽ nổ ra.
"Là ngươi à?"
Lôi hoàng mở miệng: "Ngươi lại có thể xông qua rồi Thập Tuyệt Trận ?"
"Ta có bảo vật tương trợ, mới may mắn xông qua Liệt Diễm Trận."
Tô Tử Mặc thấy Lôi hoàng tỉnh lại, trong lòng mừng rỡ, vội vàng nói.
Lôi hoàng hơi hơi giương mắt, nhìn đỉnh đồng thau trên đỉnh đầu Tô Tử Mặc một chút rồi thu hồi ánh mắt.
Tô Tử Mặc cúi đầu thật sâu với Lôi hoàng, trầm giọng nói ràng: "Lôi hoàng tiền bối, tại hạ là Tô Tử Mặc, đa tạ ngươi truyền đạo Thái Hư Lôi quyết."
"Lôi hoàng, Lôi hoàng..."
Lôi hoàng lẩm bẩm hai tiếng, giống như lâm vào hồi ức, sau nửa ngày, hắn mới nói nói: "Thượng giới không có Lôi hoàng, ta tên là Phong Tàn Thiên."
Đến tận lúc này, Tô Tử Mặc mới biết rõ tên họ của Lôi hoàng.
Lôi hoàng nói: "Ta bị vây ở chỗ này, không chống đỡ được bao lâu, công pháp này có thể truyền cho ngươi, ta cũng không có gì tiếc nuối."
"Tiền bối, đạo quả của ngươi, thật sự đã..."
Tô Tử Mặc muốn nói lại thôi.
Hắn vừa rồi nhìn thấy trong đôi mắt Lôi hoàng lấp lóe sấm sét, trong lòng lại dấy lên một tia hi vọng.
Có lẽ đạo quả của Lôi hoàng vẫn còn ở đó.
"Nát."
Lôi hoàng bình tĩnh nói, thần thức khẽ động, lộ ra một đấm mảnh vỡ đạo quả ra khỏi thức hải.
Thấy một màn như vậy, Tô Tử Mặc mới hoàn toàn hết hy vọng.
Năm đó, Điệp Nguyệt đã từng đưa cho hắn một đạo quả hoàn chỉnh của Vân U Vương phân thân.
Chỉ là đạo quả kia ở trên người Võ Đạo bản tôn.
Càng huống chi, cho dù có đạo quả hoàn chỉnh, cũng không khả năng trợ giúp Lôi hoàng khôi phục tu vi.
Đạo quả là tinh hoa tu vi đạo hạnh cả đời của tu sĩ.
Có thể hấp thu luyện hóa, nhưng hai đạo quả hoàn toàn khác biệt lại không có khả năng thay thế lẫn nhau.
Tô Tử Mặc trầm giọng nói: "Tiền bối, ngươi không có đạo quả cũng không quan hệ, ta có thể đến nơi này, tự nhiên cũng có thể mang theo ngươi rời đi!"
Lôi hoàng hơi lắc đầu, nói: "Trên người của ta, quấn quanh thập tuyệt xiềng xích. Càng huống chi, chuôi đao này cắm trên người ta, ta không đi nổi."
Chuôi trường đao này, hiển nhiên không phải vật phàm, qua mấy chục vạn năm rồi mà trên thân đao vẫn tỏa ra hàn quang lạnh thấu xương, phong mang bức người!
Lôi hoàng nói thập tuyệt xiềng xích có lẽ chính là mười sợi xích lớn trên người hắn.
"Tiền bối, ngươi chịu đựng chút, ta tới giúp ngươi rút trường đao này ra!"
Tô Tử Mặc hít sâu một hơi, tiến lên một bước, hai tay chạm vào chuôi đao kia.
"Đừng đụng vào chuôi đao!"
Vẻ mặt Lôi hoàng biến đổi, vội vàng lên tiếng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận