Vĩnh Hằng Thánh Vương

Chương 1832: Chuyện cũ năm đó

"n công, khí lực của ngươi thật lớn."
Nhạc Hạo khẽ giật mình, nói: "Ta vốn chính là tu sĩ luyện thể, tu vi cảnh giới còn cao hơn hai cấp, vậy mà vẫn không chống lại nổi."
Tô Tử Mặc cười cười không có giải thích, khẽ vung ống tay áo, cũng đỡ thanh niên mặc áo đen cùng nữ tử mặc áo đỏ dậy.
Thanh niên mặc áo đen ôm quyền với Tô Tử Mặc, nói: "n công, ta xin thu lại những lời nói lúc ban đầu, bản lĩnh này của người đủ để đến Long Uyên Thành!"
"Ta tên là Tô Tử Mặc, giữa chúng ta cứ xưng hô là đạo hữu đi."
Tô Tử Mặc nói: "Còn chưa thỉnh giáo xưng hô ba vị như thế nào ?"
"Ta tên là Nhạc Hạo."
Đại hán tóc ngắn chỉ vào thanh niên mặc áo đen bên cạnh, nói: "Đây là Trầm Phi, còn muội ấy là Cố Văn Quân, ba người chúng ta là huynh muội kết bái."
Nữ tử mặc áo đỏ tên là 'Cố Văn Quân' hơi cúi đầu, nhíu mày trầm tư, nhẹ giọng nói: "Tô Tử Mặc, cái tên này nghe có chút quen tai, hình như đã từng nghe thấy ở đâu rồi."
Trầm Phi nói: "Nhắc tới cũng kỳ, lần đầu tiên chúng ta nhìn thấy Tô đạo hữu, cũng cảm giác quen mắt."
"Ồ?"
Tô Tử nhíu mày.
Hắn đi tới Long Uyên tinh mới chỉ tầm mười năm, trừ một năm ở Phong Tuyết Lĩnh thì sau đó chỉ ở trong man hoang, tuyệt đối chưa từng gặp ba người trước mắt này.
"A!"
Đúng lúc này, Cố Văn Quân thở nhẹ một tiếng, nói: "Ta biết rồi!"
Nàng ngẩng đầu lên, trong mắt nhìn Tô Tử Mặc lộ ra vẻ chấn kinh.
"Đạo hữu nghĩ ra cái gì ?"
Tô Tử Mặc hỏi.
Cố Văn Quân hít sâu một hơi, nói: "Tô đạo hữu chắc là không biết mười năm này, ngươi đã bị Ác Lang quân treo giải thưởng ra lệnh truy sát!"
"Chỉ là tin tức về ngươi đã đáng giá một vạn hạt Ngưng Nguyên đan!"
"Còn tính mạng của ngươi đã cao tới mười vạn hạt Ngưng Nguyên đan!"
Nhạc Hạo cùng Trầm Phi cũng lộ ra giật mình, cả hai cùng nhớ lại xem chính mình là gặp Tô Tử Mặc ở nơi nào.
Ở Long Uyên Thành, ba huynh muội bọn hắn từng thấy bức họa vẽ chân dung Tô Tử Mặc.
Đương nhiên, bức họa chân dung kia cũng chỉ tương tự thôi, hoàn toàn không miêu tả được một phần vạn khí thế chân nhân, ba người mới không thể lập tức nhớ tới.
Năm đó Ác Lang quân đã bị diệt toàn quân.
Có thể cung cấp bức họa chân dung này cũng chỉ có Huyết Dương cốc!
"Sao Tô đạo hữu lại trở mặt cùng Ác Lang quân?"
Trầm Phi hiếu kỳ hỏi.
Tô Tử Mặc trầm ngâm một chút, sau đó mới kể lại chuyện mười năm trước đám Ác Lang quan cản đường giết người cướp đồ của đám người Phong Tuyết lĩnh.
Hơn nữa hắn cũng nói ra chuyện Trần Huyền Dương của Huyết Dương cốc âm thầm cấu kết cùng Ác Lang quân mà mình nghe được.
"Hừ!"
Nhạc Hạo khẽ nắm quyền, nói: "Tô đạo hữu, kỳ thật không chỉ là Trần Huyền Dương, toàn bộ Huyết Dương cốc đều cấu kết với Ác Lang quân cùng nhau làm việc xấu!"
Ngay sau đó, Nhạc Hạo kể ra một đoạn chuyện xưa.
Kỳ thật, chuyện này Tô Tử Mặc đã từng nghe Hạ Thanh Doanh kể qua.
Năm đó, trên Long Uyên tinh từng có ba thế lực lớn nghĩ muốn liên thủ tiêu diệt Ác Lang quân.
Ba thế lực lớn này theo thứ tự là Kình Thiên trại, Phong Vân bang cùng Tụ Nghĩa sơn trang.
Chỉ là về sau tin tức này bị lộ ra ngoài, mặc dù Ác Lang quân bị đánh bại, nhưng đại đương gia của Ác Lang quân lại trốn được thoát chết!
Tên đại đương gia kia trải qua kiếp nạn này, tu vi tăng mạnh.
Cũng không lâu sau, tên đại đương gia kia đã ngóc đầu trở lại, Ác Lang quân cũng tro tàn lại cháy!
Sau đó, Ác Lang quân bắt đầu điên cuồng trả thù ba thế lực lớn kia!
Lúc đó, thế lực thứ hai trong bốn thế lực giặc cỏ là Thương Ưng bang cũng liên thủ cùng Ác Lang quân.
Bình thường, dù có hai thế lực giặc cỏ liên thủ, cũng khó có thể tiêu diệt được ba thế lực lớn.
Ai ngờ lúc đó đại hộ pháp của Kình Thiên trại lại làm phản, đánh lén giết chết trại chủ Kình Thiên trại, sau đó, giả truyền lệnh của trại chủ Kình Thiên trại, mời bang chủ Phong Vân bang cùng trang chủ Tụ Nghĩa sơn trang tới, bày quân mai phục.
Bang chủ Phong Vân bang cùng trang chủ Tụ Nghĩa sơn trang cũng bỏ mình trong trận chiến này.
Đầu lĩnh của ba thế lực lớn liên tiếp bỏ mình, ba thế lực lớn rơi vào đại loạn, như rắn mất đầu.
Trong tình huống này, đại hộ pháp của Kình Thiên trại cùng Ác Lang quân, Thương Ưng bang nội ứng ngoại hợp, rất nhanh đã tiêu diệt ba thế lực lớn kia!
Trận chiến kia, máu chảy thành sông, hỏa quang nổi lên bốn phía, tiếng kêu rên khắp nơi, không biết có bao nhiêu tu sĩ mất mạng!
Không biết có bao nhiêu nữ tử bị Ác Lang quân cùng Thương Ưng bang bắt đi, rơi vào kết cục thê thảm!
Nhắc tới chuyện cũ này, giọng nói của Nhạc Hạo biến thành vô cùng ra nặng nề.
Đôi mắt của Trầm Phi cùng Cố Văn Quân cũng đỏ bừng, trong mắt lộ ra hận ý thật sâu!
Mấy trăm vị tu sĩ dưới trướng ba người tụ lại một bên, dường như cũng nhớ tới chuyện gì, vẻ mặt chất chứa bi phẫn.
Tô Tử Mặc im lặng.
Đoạn Thiên Lương hỏi nói: "Sau đó thì sao ?"
Trầm Phi cười với vẻ giễu cợt, nói tiếp đi: "Về sau, vị đại hộ pháp của Kình Thiên trại kia thành lập ra một cái thế lực mới ngay trên mảnh phế tích kia, chính là Huyết Dương cốc bây giờ!"
"Tên đại hộ pháp phản chủ phụ nghĩa kia chính là cốc chủ Huyết Dương cốc ngày nay!"
Không ít tu sĩ Huyết Dương cốc lần đầu tiên nghe được việc này, đều lộ vẻ kinh nghi.
Chuyện này hoàn toàn khác những gì bọn hắn biết!
Cố Văn Quân nói: "Những năm qua, trừ những người chạy thoát năm đó thì đã không có bao nhiêu người nhớ được trận huyết chiến kia, cũng không có bao nhiêu người biết rõ chân tướng năm đó rồi."
Tô Tử Mặc nói: "Ba người các ngươi chính là hậu nhân của đầu lĩnh ba thế lực lớn là Kình Thiên trại, Phong Vân bang, Tụ Nghĩa sơn trang kia a?"
"Không phải."
Nhạc Hạo lắc lắc đầu, nói: "Ta đúng là người Kình Thiên trại, nhị đệ đến từ Phong Vân bang, tiểu muội từng là người ở Tụ Nghĩa sơn trang."
"Nhưng chúng ta không phải hậu nhân của ba vị đầu lĩnh. Trong trận chiến ấy, hậu nhân huyết mạch của ba vị đầu lĩnh đã bị đám người Ác Lang quân, Thương Ưng bang, cốc chủ Huyết Dương cốc giết hết rồi!"
"Chúng ta chỉ là người của ba thế lực lớn kia may mắn còn sống sót, muốn để cốc chủ Huyết Dương cốc, muốn để đám Ác Lang quân, Thương Ưng bang nợ máu trả bằng máu!"
Đoạn Thiên Lương nói: "Khó trách các ngươi lại muốn mai phục Huyết Dương cốc, hóa ra là vì có thù hận sâu như vậy."
Nhạc Hạo nói: "Tô đạo hữu, mặc dù chúng ta xem như giặc cỏ, nhưng chưa từng cướp bóc gì của các tu sĩ hay thế lực khác."
"Chúng ta chỉ là đối địch cùng Huyết Dương cốc, Ác Lang quân cùng Thương Ưng bang!"
Tô Tử Mặc gật gật đầu.
Từ việc lúc đầu những người này không động thủ với hắn là có thể nhìn ra điểm này.
Hơn nữa dù Nhạc Hạo hoài nghi Tô Tử Mặc, bọn hắn cũng không lập tức ra tay chém giết, mà chỉ bắt giam Tô Tử Mặc lại.
Sau khi đại chiến bộc phát, mắt thấy thế cục không đúng, thậm chí Cố Văn Quân còn thả bọn hắn đi, để bọn hắn chạy nhanh đào mệnh.
Rất nhiều dấu hiệu đều thể hiện ra rằng những người này hoàn toàn không giống đám người Ác Lang quân, Huyết Dương cốc!
Tô Tử Mặc hỏi: "Các ngươi chỉ có những người này sao ?"
"Dĩ nhiên không phải."
Nhạc Hạo nói: "Chúng ta còn có một cái trại, gọi là Diệt Dương trại. Hơn một nửa người đều ở trong trại trồng trọt tiên thảo. Nhưng cứ một trăm năm là chúng ta sẽ di chuyển một lần, phòng ngừa bị đám Ác Lang quân để mắt tới."
Trầm Phi nói: "Tô đạo hữu, có lẽ ngươi không biết rõ, những năm gần đây, Huyết Dương cốc vẫn luôn hợp tác cùng Ác Lang quân. Bọn hắn tiến về Long Uyên Thành, Ác Lang quân sẽ không xuất thủ đối với bọn hắn, hai nhà sẽ chia đều số Ngưng Nguyên đan đổi được."
"Chỉ cần không phải thương đội của Huyết Dương cốc, Ác Lang quân sẽ điên cuồng đồ giết cướp sạch! Căn bản không có người nào có thể còn sống đến Long Uyên Thành! Kể từ đó, thế lực ở gần Huyết Dương cốc chỉ có thể đi Huyết Dương cốc để đổi lấy Ngưng Nguyên đan."
Tô Tử Mặc gật gật đầu.
Phong Tuyết Lĩnh chính là một trong những thế lực này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận