Vĩnh Hằng Thánh Vương

Chương 2569: Bồ đề ngộ đạo

"Không hổ là Kỳ Tiên."
Vân Trúc khẽ cười một tiếng.
Quân Du si mê cờ đạo, vậy mà kéo cả Tô Tử Mặc vào trong phòng đánh cờ một ngày một đêm.
Loại chuyện này, người bình thường tuyệt đối không làm được.
Mặc Khuynh nhìn trên bàn cờ Tinh La, có chút hiếu kỳ, hỏi: "Tô sư đệ cũng tinh thôngcờ đạo, có thể đánh cờ cùng đạo hữu?"
Ánh mắt Quân Du phức tạp, nói: "Thiên phú của Tô đạo hữu trên cờ đạo thực sự là... Ờ, một lời khó hết."
Chỉ xét về tài đánh cờ, bố cục cờ đạo, trận pháp, chiến cơ, luận bàn, chiến đấu, kế hoạch thì Tô Tử Mặc không bằng nàng.
Dù sao Tô Tử Mặc mới vừa hiểu được quy tắc đánh cờ, chỉ có thể coi là người mới học.
Nhưng trong khi đánh cờ, Tô Tử Mặc thể hiện ra đến thiên phú, ngộ tính, tâm lý, phát huy, tinh thần, ý chí lại không phân cao thấp với nàng!
Thậm chí ở một số phương diện, có lẽ còn cao hơn nàng.
Mà Tô Tử Mặc thường xuyên có thể nghĩ ra nước cờ kinh thiên, cầu sống trong chỗ chết, trong hoàn cảnh khốn khó mà tìm được lối thoát!
Vân Trúc cũng cảm thấy rất ngạc nhiên.
Nàng cũng có lướt qua về cờ đạo trên, tài đánh cờ không thấp, nhưng khi đó nàng đánh cờ cùng Quân Du lại không ngừng bại trận.
Tô Tử Mặc ở cờ đạo lại có thể được Quân Du đánh giá cao như vậy?
"Bàn cờ này nhìn có vẻ..."
Quân Du chỉ thoáng liếc qua bàn cờ Tinh La, nhìn thấy từng nước cờ ở trên đó đã nhíu chặt lông mày, muốn nói lại thôi.
Lấy tài đánh cờ của nàng, nếu để nàng đánh cầm cờ đen, tuyệt đối không thể đánh tiếp được!
Hoặc là nói bàn cờ này vốn chính là một bàn cờ thua!
Quân Du cũng không có giấu Vân Trúc và Mặc Khuynh, nói: "Ta chuẩn bị chín bàn cờ đều là tàn cục, Tô đạo hữu đã liên tục phá được sáu bàn, bây giờ hai vị nhìn thấy chính là ván thứ bảy."
Ván cờ Linh Lung thâm ảo vô cùng, biến ảo khó lường.
Ngay cả Vân Trúc cùng Mặc Khuynh đứng một bên quan sát cũng không nhìn ra kết quả gì.
Mặc Khuynh không có hứng thú với cờ đạo, chỉ tìm một bồ đoàn cách Tô Tử Mặc không xa rồi khoanh chân ngồi xuống.
Vân Trúc lại đứng ở một bên, nhìn chằm chằm vào ván cờ tàn cục này, muốn tìm kiếm phương pháp phá giải.
Nhưng nhìn cả nửa ngày, từ đầu đến cuối Tô Tử Mặc vẫn không hạ cờ, Vân Trúc cũng không có đầu mối.
Không chỉ như vậy, nàng nhìn chằm chằm vào ván cờ Linh Lung cả nửa ngày, tâm thần tinh lực tiêu hao cực lớn, quả thực còn mệt mỏi hơn là phải ác chiến nửa ngày!
Vân Trúc hơi lắc đầu, nhắm hai mắt lại, dần dần bình phục tâm thần.
"Đạo hữu phá giải bàn cờ tàn cục này, cần dùng bao nhiêu thời gian ?"
Nghỉ ngơi một lúc, Vân Trúc mới mở mắt ra, nhìn Quân Du rồi hỏi.
Quân Du đã bày ra bàn cờ này, khẳng định là có phương pháp phá giải.
"Gần năm trăm năm."
Quân Du cũng không giấu diếm, nói ra một con số.
Vân Trúc âm thầm líu lưỡi.
Với tài đánh cờ của Quân Du, và sự lý giải của nàng đối vơi cờ đạo, thế mà muốn phá giải cục này còn cần năm trăm năm.
Nàng đã không có dự định tiếp tục nếm thử nữa.
Với tài đánh cờ của nàng, chỉ sợ dùng năm ngàn năm, năm vạn năm đều chưa hẳn có thể phá giải được.
Trong lòng Vân Trúc hơi động, đột nhiên hỏi nói: "Đạo hữu phá giải ván thứ sáu, dùng bao lâu ?"
Quân Du hơi trầm mặc, mới nói: "Hơn một trăm năm."
Khóe miệng Vân Trúc hơi cong lên, trong mắt lướt qua ý cười, không tiếp tục truy vấn nữa.
Quân Du vừa mới nói qua, trong một ngày một đêm mà Tô Tử Mặc đã liên tục phá được sáu ván tàn cục.
Chuyện này mang ý nghĩa là thời gian mà Tô Tử Mặc dùng để phá giải cục thứ sáu còn chưa tới một ngày một đêm.
Chí ít ở phương diện này, Quân Du đã thu Tô Tử Mặc!
Vân Trúc phát hiện ra chuyện này, trong lòng cảm thấy rất thú vị.
Nhưng nàng không vạch trần việc này, coi như lo lắng đến thể diện của Quân Du.
Bàn cờ Linh Lung thứ bảy này, Vân Trúc nhìn mà đau đầu, nàng cũng không có ý định tiếp tục thử phá giải, mà lại trực tiếp từ bỏ, tùy tiện tìm bồ đoàn rồi ngồi xuống.
Vân Trúc đọc nhiều sách vở nên kiến thức uyên bác, tầm mắt khoáng đạt, tâm tính thoải mái.
Theo ý nàng thì thế gian này vốn là có rất nhiều chuyện, dù có sốc sức lực cả đời, cũng không thể đạt thành.
Nếu đã như vậy thì cần gì phải miễn cưỡng, khiến chính mình khó xử ?
Đúng lúc từ bỏ, chưa chắc đã không phải là một loại trí tuệ.
Có một số việc, có lẽ có người làm được, nhưng như thế thì sao ?
Trong thiên hạ này, người với người vốn không giống nhau.
Quân Du ở cờ đạo đúng là thắng nàng một nước.
Nhưng nàng hiểu rõ về các đại giới, lịch sử xưa và nay của thượng giới, quá khứ của vô số cường giả, Kỳ Tiên lại không sánh bằng nàng.
Tô Tử Mặc nhắm hai mắt, không ngừng nhớ lại cảnh tượng lúc trước nữ tử quần áo đen phóng thích Cửu Cung Vi Bộ, so sánh cùng bàn cờ Linh Lung thứ bảy cờ trước mắt này.
Sáu bàn cờ Linh Lung trước, hắn có thể phá giải trong một ngày một đêm là vì hắn đều dựa vào phương pháp này.
Chỉ là càng về sau, ván cờ Linh Lung lại càng phức tạp, chứa đựng vô số loại khả năng.
Bước đi cần tính toán, khả năng khống chế đối với thế cục đã vượt xa khỏi tưởng tượng của Tô Tử Mặc.
Thôi diễn cả nửa ngày mà vẫn không thể phá cục, đầu óc hắn đã không chịu nổi, vô cùng hỗn độn.
Tô Tử Mặc trầm ngâm một chút, đột nhiên lấy từ trong túi trữ vật ra một hạt giống, nắm trong lòng bàn tay.
Trong nháy mắt nắm chặt hạt giống này, đầu óc hắn rất nhanh đã khôi phục tỉnh táo, đầu mối suy nghĩ phức tạp rườm rà lại dần dần được chải vuốt rõ ràng.
Hạt giống này chính là hạt Bồ Đề mà hắn cướp được ở Ngọc Tiêu tiên vực!
Hạt Bồ Đề có ích lợi rất lớn đối với tu hành.
Tăng lên tốc độ tu luyện chỉ là phụ.
Quan trọng nhất chính là trong tay cầm hạt Bồ Đề, có thể gia tăng ngộ tính của tu sĩ, từ đầu tới cuối giúp tu sĩ duy trì linh đài tỉnh táo, tư duy nhạy bén!
Hạt Bồ Đề có nguồn gốc từ Bồ Đề Thụ- Một trong tam đại thánh thụ Phật môn.
Mà trong truyền thuyết ở thượng giới, ban đầu Phật tổ chính là tĩnh tọa bảy ngày bảy đêm dưới Bồ Đề Thụ, chống lại được dụ hoặc của vô số tà ma, khi sắc trời tảng sáng đã đại triệt đại ngộ, chứng đạo phật đà!
Phật môn có tam đại thánh thụ, đều có lai lịch, đều có liên quan cùng Phật tổ.
Truyền thuyết kể rằng, Phật tổ sinh ra dưới Vô Ưu thụ, đắc đạo dưới Bồ Đề Thụ, và niết bàn dưới Sa La thụ.
Ba loại cây này vậy bởi vậy mà được Phật tổ truyền pháp, cuối cùng trở thành tam đại thánh thụ bảo vệ Cực Lạc Tịnh Thổ!
Trong tay Tô Tử Mặc cầm hạt Bồ Đề, lại lần nữa nhớ lại quá trình nữ tử quần áo đen phóng thích Cửu Cung Vi Bộ, không buông tha mỗi một chi tiết nhỏ, so sánh với nhau.
Bất tri bất giác, mặt trời lặn xuống, màn đêm dần buông.
Một tay Tô Tử Mặc nắm lấy hạt Bồ Đề, một tay nắm quân cờ màu đen, vẻ mặt chăm chú, từ đầu tới cuối duy trì tư thế này, vẫn không nhúc nhích.
Cuối cùng, khi ánh sáng mặt trời vừa ló rạng, trong phòng vang lên một tiếng vang nhỏ, Tô Tử Mặc cầm cờ đen hạ xuống!
"Cuối cùng đã hạ cờ rồi!"
Vân Trúc mừng rỡ, vội vàng nhìn qua.
Nhìn đến nước cờ này, hai mắt Quân Du tỏa sáng.
Bước này chính là điểm mấu chốt để phá giải bàn cờ Linh Lung thứ bảy này!
Nhưng muốn hoàn toàn phá giải bàn cờ Linh Lung này, chỉ hạ nước đầu tiên thì còn chưa đủ.
Sau đó, ít nhất Tô Tử Mặc còn phải đi sáu bước nữa, mỗi một bước cũng không thể có một chút sai lầm, mới có thể phá giải cục này!
Quân Du không nói một lời, chăm chú hạ cờ trắng.
Tô Tử Mặc hạ bước thứ hai cực nhanh, gần như không cần nghĩ kế sách, dường như tất cả đã sớm hiện ra!
Quân Du không hề biến sắc.
Tô Tử Mặc hạ bước thứ hai cũng không sai.
Nàng tiếp tục hạ cờ.
Tô Tử Mặc nhanh chóng đáp lại, lần thứ ba hạ cờ.
Hai người đánh cờ, trong vòng mấy lần hít thở đã liên tục hạ được bảy bước, Vân Trúc ngồi một bên nhìn mà hoa cả mắt, thậm chí cảm giác không theo kịp tư duy của hai người!
Nhưng chờ hai người hạ cờ xong, nàng lại quan sát bố cục của ván cờ trước mắt, lại phát hiện cờ đen đã hoàn toàn thoát khỏi vòng vây đánh đuổi giết của cờ trắng.
Từ đó thiên địa bao la, rất có khả năng!
Bạn cần đăng nhập để bình luận