Vĩnh Hằng Thánh Vương

Chương 1837: Nơi đầu sóng ngọn gió

"Là ngươi tự mình lên sân đấu sao?"
Tô Tử Mặc chuyển động ánh mắt, nhìn về phía Đinh Úc cách đó không xa.
Đinh Úc hơi ngẩng đầu, ngạo nghễ nói: "Đương nhiên, ta sẽ đích thân lấy lại vật thuộc về ta, đưa cho tiểu Ly!"
Tô Tử Mặc gật gật đầu, không do dự, nói: "Được."
Đám người Nhạc Hạo đều im lặng không nói gì.
Bọn hắn từng tận mắt nhìn thấy thủ đoạn của Tô Tử Mặc, cho dù chính diện tranh đấu, Đinh Úc cũng chưa hẳn là đối thủ của Tô Tử Mặc.
Đinh Úc cực kỳ tự tin, cũng không thèm để ý đến Tô Tử Mặc.
Trong suy nghĩ của hắn, Tô Tử Mặc đồng ý dứt khoát như vậy cũng là bởi vì có Lưu thống lĩnh tạo áp lực, Tô Tử Mặc không có lựa chọn thứ hai!
Lưu thống lĩnh hơi gật đầu, rất hài lòng.
Trong mắt hắn, dù Đinh Úc hay Tô Tử Mặc cũng chỉ là hai tên hạ nhân mà thôi.
Chỉ là tên hạ nhân Đinh Úc này có chút thức thời hơn mà thôi.
Tu hành vốn buồn tẻ, đặc biệt là ở Long Uyên tinh cách xa Thanh Vân quận này, dù bọn hắn vốn là quân coi giữ của Đại Tấn tiên quốc, cũng không có quá nhiều trò giải trí.
Có thể quan sát đám hạ nhân này chém giết lẫn nhau, là một trong những trò vui hiếm hoi của bọn hắn.
"Tu sĩ mặc áo xanh kia nhìn có vẻ quen mắt nhỉ? !"
Đúng lúc này, trong đám người vang lên một giọng nó.
Ngay sau đó, lại có một người khác nói: "Người này hình như là người mà Ác Lang quân treo giải thưởng truy giết, tên là Tô Tử Mặc!"
"Đúng là có chút giống."
"Chính là hắn!"
Trong đám người truyền đến tiếng nghị luận.
Trong chớp mắ, không biết rõ có bao nhiêu ánh mắt đều rơi vào trên người Tô Tử Mặc, có ánh mắt đầy nóng bỏng, lại có ánh mắt hiện lên đầy địch ý, có ánh mắt tham lam, có sát ý, cũng có đồng tình.
Treo giải thưởng mười vạn hạt Ngưng Nguyên đan, bất kỳ Huyền Tiên nào cũng sẽ động tâm!
Càng ngày càng có nhiều tu sĩ tụ tập ở nơi này.
Bị nhiều người nhìn chăm chú như vậy, đám người Nhạc Hạo đứng bên cạnh Tô Tử Mặc đều cảm thấy áp lực, trong lòng hốt hoảng.
Khó có thể tưởng tượng ra, Tô Tử Mặc đứng trên đầu sóng ngọn gió thì phải thừa nhận áp lực như thế nào!
Mấy người theo bản năng nhìn về phía Tô Tử Mặc, trong lòng chấn động.
Trong tình huống này, Tô Tử Mặc vẫn bình tĩnh như thường, giống như không cảm giác được ánh mắt đầy địch ý của đám người xung quanh, vẫn thản nhiên tự đắc, khí định thần nhàn.
"Người này cùng thật dũng cảm, đúng là khó có được."
Trong đám người, một vị nữ tử mặc váy vàng khẽ gật đầu, nhẹ giọng nói.
Bên cạnh nữ tử mặc váy vàng còn có mười mấy vị tu sĩ vây quanh, có xu hướng bảo vệ nữ tử này vào giữa.
Ở sau lưng nữ tử mặc váy vàng này còn có một vị đại hán trung niên thân hình khôi vĩ, nhìn cường tráng mạnh mẽ, ánh mắt sáng ngời có thần.
"Tiểu thư nói không sai, người này đúng là không giống bình thường."
Đại hán trung niên thấp giọng nói.
Cách áo vàng nữ tử không xa, còn có một đám người.
Ở giữa đám người này cũng là một vị nữ tử mỹ mạo, nhìn có vẻ cũng có địa vị khong nhỏ, được đám người bảo vệ, trên người mặc mà váy dài lam nhạt, trong đôi mắt mơ hồ lấp lóe điện quang.
Nữ tử mặc váy lam dường như được lời nói vừa rồi của nữ tử mặc áo vàng, đột nhiên cười cười, nói: "Từ tỷ tỷ nói không sai, chỉ tiếc là tu vi cảnh giới của người này hơi thấp, bây giờ lại đắc tội với Đinh Úc, lại bị Ác Lang quân treo giải thưởng truy sát, thực sự không đáng để kết giao."
Nữ tử mặc váy vàng cười cười, không tranh luận, hỏi ngược lại: "Viên muội muội lần này cũng đến vì rồi vật kia ?"
"Đương nhiên."
Nữ tử mặc váy lam cười nói: "Người của tám thế lực lớn cùng xuất hiện ở Long Uyên thành trong thời gian này, không phải đều là vì nó à."
Nữ tử mặc váy vàng nói: "Cũng không phải, theo ta được biế thì người của Huyết Dương cốc không đến."
"Từ tỷ tỷ, gặp ở Ám Dạ phường, hi vọng đến lúc đó ngươi có thể thủ hạ lưu tình."
Nữ tử mặc váy lam nói một tiếng rồi quay người rời đi.
Tiếng nói chuyện giữa hai người bị tiếng ồn ào của đám người hỗn loạn che giấu, căn bản không thể phân biệt.
Nhưng Tô Tử Mặc có được Thanh Liên chân thân, thính lực khủng bố, trong hoàn cảnh tiếng hò hét ầm ĩ này mà vẫn nghe được rõ ràng đối thoại giữa hai người!
Đối thoại của hai người kia mặc dù ngắn, nhưng lại để lộ ra không ít tin tức.
Lần này dường như có bảo vật gì xuất thế, muốn đấu giá ở Ám Dạ phường, cho nên thu hút người của tám thế lực lớn trên Long Uyên tinh tề tụ tới đây!
Nhìn tư thế này, tám thế lực lớn có vẻ rất coi trọng món bảo vật kia.
Điều động người tới đây, cũng đều là người hết sức quan trọng của các thế lực lớn.
Giống như Đinh Úc, Khương Ly trước mắt, còn có Trần Huyền Dương bị Tô Tử Mặc vặn đứt một tay, đều là thiếu chủ, thiên kim của các thế lực lớn!
"Hóa ra là ngươi ?"
Đinh Úc nghe được tiếng nghị luận chung quanh, nhịn không được cười lớn một tiếng, nói: "Xem mười vạn hạt Ngưng Nguyên đan kia sẽ thuộc về Đinh Úc ta! Ha ha ha ha!"
Trong suy nghĩ của Đinh Úc thì Tô Tử Mặc đã là một người chết.
"Ngươi tốt nhất đừng ra khỏi thành nha."
Đinh Úc cười híp mắt nhìn Tô Tử Mặc, nói: "Hiện tại không biết rõ có bao nhiêu ánh mắt đều đang nhìn chằm chẳm vào ngươi, một khi xuất thủ, ta dám cam đoan, ngươi sẽ bị đông đảo tu sĩ xé thành mảnh nhỏ!"
"Chỉ có đánh với ta một trận ở Ám Dạ phường, ngươi mới có một chút hi vọng sống."
Nói xong câu đó, Đinh Úc cười lớn một tiếng, đắc ý rời đi.
Đúng như hắn chỗ nói, hắn căn bản không lo lắng Tô Tử Mặc rời khỏi Long Uyên Thành.
Bây giờ, Tô Tử Mặc đã bại lộ thân phận, có không biết bao nhiêu người đang vì mười vạn hạt Ngưng Nguyên đan mà Ác Lang quân treo giải thưởng mà muốn ra tay đối với Tô Tử Mặc.
Ở trong Long Uyên Thành, đám người không thể xuất thủ.
Chỉ khi nào rời đi Long Uyên Thành, cho dù là ở cửa thành cũng có thể tùy ý giết chóc!
Sau khi Đinh Úc rời đi, đám người cũng dần dần tản ra.
Nhưng trên thực tế, vẫn có không ít tu sĩ bồi hồi gần đây, theo dõi Tô Tử Mặc.
Đám người Nhạc Hạo đều có vẻ mặt nghiêm túc.
Thế cục lúc này cực kỳ bất lợi đối với bọn hắn.
Dù có thể tránh được một kiếp ở Ám Dạ phường kia, nhưng khi rời đi Long Uyên Thành, sợ là cũng sẽ bị đông đảo tu sĩ truy sát.
"Tô đạo hữu."
Đúng lúc này, sau lưng Tô Tử Mặc truyền đến một tiếng than nhẹ.
Tô Tử Mặc quay người nhìn lại.
Chỉ thấy cách đó không xa có một đám tu sĩ đi tới, người dẫn đầu thân mặc váy sam màu vàng, trên mặt nở nụ cười nhàn nhạt, đứng từ xa chắp tay với Tô Tử Mặc.
Nhạc Hạo nhìn hoa văn trên ống tay áo của đám tu sĩ này, ánh mắt ngưng lại, thấp giọng nói: "Những người này là người của Song Long giáo."
Song Long giáo là một trong tám thế lực lớn.
Song Long giáo chính là do hai vị Huyền Tiên bát giai cùng sáng lập, nghe nói hai người chính là huynh đệ kết bái, trong cơ thể có một tia huyết mạch của rồng, thực lực cường đại!
Các thế lực lớn trên Long Uyên tinh, thường có ký hiệu đặc biệt trên trang phục và lệnh bài.
Trên ống tay áo của Song Long giáo có hoa văn là một đầu Thần Long.
"Đây là có chuyện gì, sao các thế lực lớn trên Long Uyên tinh đều đi vào trong thành ở thời điểm này?" Trầm Phi nhỏ giọng thầm thì.
Nữ tử mặc váy vàng đi tới gần, mỉm cười nói: "Tại hạ là Từ Uyển, đến từ Song Long giáo."
Cố Văn Quân dùng thần thức truyền âm nói: "Ta nghe nói, một vị giáo chủ của Song Long giáo có họ Từ."
"Tại hạ Tô Tử Mặc."
Tô Tử Mặc cũng chắp tay đáp lễ, trong mắt lộ ra ý hỏi thăm.
Từ Uyển mỉm cười, hỏi: "Một trận chiến đêm nay của Tô đạo hữu có nắm chắc không?"
"Tạm được."
Tô Tử Mặc nói một câu lập lờ nước đôi.
Từ Uyển truyền âm nói: "Nếu đạo hữu tin được ta, ta có thể âm thầm tiễn đạo hữu ra khỏi thành, tránh đi một trận chiến này."
Tô Tử Mặc nhìn Từ Uyển một chút.
Ánh mắt Từ Uyển chân thành, không có vẻ trốn tránh.
Như thế làm Tô Tử Mặc hơi có kinh ngạc.
Tình cảnh lúc này, có không biết bao nhiêu người muốn lấy tính mệnh của hắn, để đổi lấy giải thưởng mà Ác Lang quân treo.
Không nghĩ tới, lại còn có người chịu đứng ra chủ động giúp hắn!
Bạn cần đăng nhập để bình luận