Vĩnh Hằng Thánh Vương

Chương 709: Phản sát

Từ Thành bỏ chạy, Tô Tử Mặc cũng thu hồi Huyền Vũ dị tượng.
Không ngừng duy trì Kim Đan dị tượng, linh lực bị tiêu hao rất nhiều, bây giờ thế cục đã định, Tô Tử Mặc cũng không cần thiết tiếp tục duy trì Kim Đan dị tượng nuẫ.
Nhưng ngay trong nháy mắt khi hắn thu hồi Huyền Vũ dị tượng, hắn cảm giác được nguy cơ mãnh liệt ở gần trong gang tấc!
Tô Tử Mặc không kịp nhìn.
Người xuất thủ chọn thời cơ vô cùng tốt, đúng thời điểm hắn phòng ngự yếu kém nhất, cũng là thời khắc tâm thần buông lỏng nhất!
Hắn đại chiến cùng với Từ Thành, trong vòng mười trượng xung quanh hai người đã là không còn một ai.
Tô Tử Mặc căn bản không ngờ được lại có người có thể lặng yên không tiếng động lẻn đến bên cạnh hắn, lúc này lại đột nhiên xuất thủ mà không có điềm báo trước gì!
Sát ý lạnh thấu xương trong nháy mắt bao phủ xuống!
Nếu không tu luyện bí điển Đại Hoang Yêu Vương, không có tu luyện ra linh giác khiến quỷ thần khó lường, chỉ sợ Tô Tử Mặc đã không kịp phản ứng, lúc này sẽ bỏ mình tại chỗ!
Đây là một lần ám sát có thể xưng là hoàn mỹ!
Mặc dù không nhìn, nhưng ở trong đầu Tô Tử Mặc lại hiện ra một bóng người, quần áo mơ hồ, dung mạo không ngừng thay đổi, lúc là nữ tử, thỉnh thoảng là trẻ nhỏ, khi lại trở thành một lão giả...
Ẩn Sát môn-Thiên Diện Thích Khách!
Cũng chỉ có chân truyền đệ tử của Ẩn Sát môn mới có nhãn lực như thế, có thể bộc phát ra một trận ám sát kinh khủng như vậy!
Năm đó ở sâu trong lòng đất, Tô Tử Mặc từng giao thủ với Thiên Diện Thích Khách ở cảnh giới Trúc Cơ.
Bởi vì có cấm linh cổ trận nên Thiên Diện Thích Khách đó đã thất bại trong tay Tô Tử Mặc, suýt nữa đã mất mạng.
Không nghĩ tới, ở bên trong chiến trường Thượng Cổ này, Thiên Diện Thích Khách Kim Đan cảnh lại dám tìm tới cửa, chỉ vừa ra tay đã muốn lấy mạng của Tô Tử Mặc!
“A!”
Trong đám người vang lên từng tiếng kinh hô.
“Công tử...”
“Đại ca!”
“Tô huynh đệ, cẩn thận!”
Đám người tiểu hồ ly, Linh Hổ căn bản không kịp xuất thủ, chỉ có thể la lên.
Lâm Huyền Cơ mới vừa bước được nửa bước đã ngừng lại.
Đã không kịp rồi.
Không ai có thể cứu Tô Tử Mặc.
Kiếm của Thiên Diện Thích Khách chỉ cách Tô Tử Mặc một gang tấc!
Trong mắt Lâm Huyền Cơ lóe lên một vòng thật sâu kiêng kị, chỗ đáng sợ của chân truyền đệ tử Ẩn Sát môn chính là ở đây!
Lần ám sát này nếu là hắn thế chỗ với Tô Tử Mặc thì chỉ sợ đã lành ít dữ nhiều!
Chọc một người tu chân bình thường có lẽ sẽ không sao.
Nhưng nếu chọc phải một thích khách, trừ phi giữa ngươi và hắn có một người thật sự chết đi, nếu không trong tương lai, ngươi đều sẽ không được an bình!
Ngươi không biết hắn sẽ xuất hiện lúc nào, thời thời khắc khắc đều phải phòng bị.
Có lẽ hắn không ở gần, cũng có thể chính là ở bên cạnh ngươi, hắn như một u linh trong bóng tối, chờ đợi thời cơ để đánh ra một kích trí mạng!
Loại tra tấn tinh thần này cực kỳ đáng sợ, tuyệt đại đa số tu sĩ đều không đỡ được.
“Ông!”
Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, chỉ nghe thấy Tô Tử Mặc hét lớn một tiếng, miệng phun ra Phạn âm, lực âm thanh cường hãn bắn ra giống như tiếng sấm nổ vang, quanh quẩn không dứt!
m sát thuật gần như là lực lượng thuấn phát.
Trong thời khắc sinh tử này, chỉ có âm sát thuật mới có thể cứu Tô Tử Mặc!
Nghe thấy đạo Phạn âm này, thân hình Thiên Diện Thích Khách run lên.
Tu sĩ trong Ẩn Sát môn, cho dù là chân truyền đệ tử thì lực chiến đấu chính diện cũng tuyệt đối không xuất chúng, tiếng Phạn âm này bắn ra hơi vội vàng, nếu đối diện là Từ Thành thì có lẽ sẽ không có ảnh hưởng gì.
Nhưng đối với Thiên Diện Thích Khách thì lại có ảnh hưởng cực lớn!
Trường kiếm trong tay Thiên Diện Thích Khách dừng lại một chút!
Nhưng ngay sau đó, Thiên Diện Thích Khách vận chuyển bí thuật của Ẩn Sát môn, trong nháy mắt đã đè xuống khí huyết sôi trào trong cơ thể, mũi kiếm đâm thẳng tới sau lưng Tô Tử Mặc!
Thời gian dừng lại này còn chưa tới nửa hơi thở.
Đối với đa số tu sĩ thì thời gian này căn bản không kịp phản ứng.
Nhưng Tô Tử Mặc vốn có linh giác cảnh báo, bây giờ lại có cơ hội chớp mắt là qua này thìlàm sao có thể bỏ lỡ!
Rầm rầm!
Khí huyết bành trướng.
Thân thể Tô Tử Mặc trong nháy mắt nở lớn hơn một trượng, quần áo trên người hắn bị nứt ra từng mảnh vụn, lộ ra huyết nhục giống như nước thép đổ!
Loại thay đổi này nhìn như không có tác dụng gì, nhưng trên thực tế, bởi vì thân thể Tô Tử Mặc kéo lên nên vị trí trái tim đã chệch hướng!
Xì x!
Trên tế kiếm trong tay Thiên Diện Thích Khách lóe ra sáu vòng Linh Văn, chính là Tiên Thiên Linh Khí, tế kiếm sắc bén đến cực điểm!
Nhưng khi chuôi tế kiếm này đâm vào bên trong huyết nhục của Tô Tử Mặc, lại gặp phải lực cản rất lớn, làm phát ra tiếng vang quái dị.
Tế kiếm đâm vào được gần một nửa nhưng lại không đâm trúng điểm yếu hại.
Hơn nữa, Thiên Diện Thích Khách muốn rút kiếm lại phát hiện thanh trường kiếm trong tay hắn gần như đã bị huyết nhục của Tô Tử Mặc kẹp chặt!
Sau một khắc, chỉ thấy một bàn tay lớn như quạt hương bồ từ trên trời giáng xuống, một bóng đen che khuất bầu trời đánh xuống!
“Ngươi thật can đảm!”
Tô Tử Mặc hét lớn một tiếng, không để ý đến thương thế trên người, ngang nhiên phản kích!
Lần ám sát này đã làm hắn thật sự nổi giận!
May mắn là sau khi chiến đấu với Từ Thành mà hắn vẫn còn dư lực.
Nếu thật sự đối đầu với đối thủ như Đế Dận, mà lại có Thiên Diện Thích Khách nấp ở bên cạnh thân thì quá trí mạng!
Nhất định phải đánh chết người này!
Nhưng vào thời khắc này!
Thiên Diện Thích Khách quyết định thật nhanh, trong đôi mắt không có một chút bối rối nào, hắn lập tức bỏ qua tế kiếm của mình, quyết đoán xoay người bỏ chạy, chân không chạm đất, vội vọt tới nơi xa.
Thân pháp của Thiên Diện Thích Khách giống như quỷ mị, chỉ cần không chú ý một chút là hắn sẽ biến mất trong tầm mắt!
“Còn muốn chạy trốn?”
Tô Tử Mặc trở tay rút ra trường kiếm trên người, tiện tay nhét vào trong túi trữ vật.
Một cột máu phun ra ngoài mà Tô Tử Mặc làm như không hề hay biết.
Nhục thể thể phách của hắn quá mạnh, thương thế như vậy không bao lâu nữa sẽ có thể tự lành, ảnh hưởng sẽ không quá lớn.
Thân hình Tô Tử Mặc khẽ động, nhanh chóng đuổi theo Thiên Diện Thích Khách.
“Ông! Ma! Ni! Bái! Mễ! Hồng!”
Tô Tử Mặc mở miệng, tiếng quát như sấm mùa xuân, sáu âm trong Đại Minh Chú trong nháy mắt vang lên!
Một chữ Phạn âm đã đủ để ảnh hưởng đến Thiên Diện Thích Khách.
Bây giờ, sáu chữ Đại Minh Chú lại toàn bộ bộc phát, trong hư không lập tức hình thành một lực lượng cực kỳ kinh khủng!
Phật quang thoáng hiện, Phạn âm quanh quẩn bên tai không dứt!
“Phốc!”
Bị lực lượng từ Phạn âm công kích, Thiên Diện Thích Khách phun ra búng máu tươi lớn, thân hình bị ép lộ ra.
Tô Tử Mặc đã đuổi tới sau lưng, bàn tay nhô ra, nắm chắc thành quyền, nặng nề đánh lên trên lưng Thiên Diện Thích Khách!
Răng rắc!
Lực lượng khổng lồ gần như đánh xuyên qua thân thể Thiên Diện Thích Khách, xương ngực của hắn nhô lên cao cao, nhìn thấy mà giật mình!
Một quyền này đã triệt để đánh nát tất cả sức sóng trong cơ thể Thiên Diện Thích Khách!
Bịch!
Thiên Diện Thích Khách ngã xuống.
Tô Tử Mặc đi tới bên cạnh hắn, trước tiên lấy túi trữ vật của Thiên Diện Thích Khách bỏ vào trong túi, sau đó mới duỗi mũi chân ra, lật thi thể của Thiên Diện Thích Khách lên.
Thiên Diện Thích Khách vẫn lạc, không thể tiếp tục bí thuật của Ẩn Sát môn, tự nhiên sẽ lộ ra chân dung.
Chung quanh có vô số tu sĩ đều đang nhìn, trong mắt lóe lên vẻ hiếu kỳ.
Thiên Diện Thích Khách có dáng dấp ra sao, luôn là bí mật.
Mà bây giờ, đám người nhìn thấy chân dung của hắn lại có chút hơi thất vọng.
Một người rất bình thường.
Bình thường đến mức không thể bình thường hơn.
Loại người này ném vào trong đám người, ngươi căn bản cũng sẽ không chú ý tới hắn.
Tô Tử Mặc vừa mới nhìn qua dung mạo của người này, nhưng chỉ cần nhắm hai mắt lại, trong đầu của hắn sẽ không có bất cứ dấu vết gì về dung mạo người này!
Dạng người này mới là thích khách trời sinh!
Chỉ tiếc, hắn chọn sai con mồi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận