Vĩnh Hằng Thánh Vương

Chương 2287: Trùng hợp

"Ha ha ha ha!"
Đúng lúc này, sau lưng tông chủ thư viện truyền đến tiếng cười to chói tai.
Tông chủ thư viện không quay đầu, cũng cũng chẳng suy nghĩ gì nữa.
Hắn bày ra chướng nhãn kia, trong thư viện có thể nhìn ra sơ hở không vượt qua mười người, trong đó có vị sau lưng này.
Huyền lão đứng cách đó không nơi xa, ôm cánh tay, vẻ mặt cười trên nỗi đau của người khác, trêu tức nói ràng: "Không ngờ ngươi cũng có hôm nay, hắc hắc!"
"Trùng hợp như vậy ?"
Tông chủ thư viện xoay người lại, nhìn Huyền lão cách đó không xa, trên mặt đầy ý cười khẽ hỏi.
"Ha ha, đây cũng không phải là trùng hợp."
Huyền lão bĩu môi, nói: "Ta ở gần đây chờ ngươi cả một năm rồi! Người khác không biết rõ ngươi, ta còn không hiểu rõ ngươi ?"
"Với tính nết của ngươi, nếu nhìn thấy có người khác có thể ngưng tụ ra bậc thứ mười trên bậc Trí Tuệ của ngươi, ngươi khẳng định sẽ không nhịn được."
"Chỉ là ta không ngờ tiểu tử ngươi lại có thể nhịn được một năm, tới giờ mới len lén chạy tới. Nếu ngươi còn không đến, ta cũng sắp rút lui rồi."
Bị người khác nhìn thấu tâm sự, tông chủ thư viện cũng không hề bối rối, chỉ lắc đầu cười cười, nói: "Ngươi đúng là quá nhàn."
"Hắc hắc!"
Huyền lão lại cười một tiếng, nói: "Ngươi vụng trộm chạy tới, còn cố ý bố trí chướng nhãn pháp, sợ người khác biết rõ à."
"Ngươi làm thế này rõ ràng là trong lòng không chắc, biết rõ chính mình không vượt qua được bậc thứ mười!"
Huyền lão kết bạn cùng tông chủ thư viện nhiều năm, nhưng trí tuệ của tông chủ vô song, tâm tư kín đáo, ông còn chưa bao giờ thấy tông chủ thư viện kinh ngạc.
Bây giờ, thật vất vả mới bắt được một lần tông chủ thư viện chịu thiệt, Huyền lão cảm thấy rất hưng phấn.
"Đừng nói ta, ngươi có muốn đi lên thử một chút hay không?"
Tông chủ thư viện cười hỏi.
"Ta mới không thử!"
Huyền lão liếc mắt, bĩu môi nói: "Nhỡ may ngay cả bậc Trí Tuệ của ngươi mà ta cũng không qua được, chẳng phải là rất mất mặt ? Muốn bắt được bím tóc nhỏ của ta à, không có cửa đâu!"
Tông chủ thư viện mỉm cười.
"Nhưng nói đi cũng phải nói lại."
Huyền lão đột nhiên nghiêm mặt hỏi: "Trên bậc thứ mười kia, kẻ này lưu lại đạo tâm ý chí rốt cuộc là cái gì ?"
"Không rõ nữa."
Tông chủ thư viện lắc đầu nói: "Loại ý chí này, cực kỳ dũng mãnh cường hãn, có kiếm đạo phong mang, có bất khuất chống lại, có không sợ hãi, cũng có tiêu dao khoái ý..."
"Ta đã thấy ngàn vạn đạo tâm, nhưng chưa từng thấy đạo tâm nào như vậy."
"Mặc kệ nó đi."
Huyền lão khoát tay áo, nói: "Dù sao đó cũng là một mầm mống tốt, chờ hắn bước vào Chân Tiên, hai ta đều dựa vào bản lĩnh, xem ai có thể thu hắn vào môn hạ."
"Không có vấn đề."
Tông chủ thư viện gật đầu mỉm cười, nhẹ phẩy ống tay áo, chuẩn bị rời đi.
"Thế nào, chỉ mơi thất bại một lần, không muốn thử tiếp à?"
Huyền lão nhíu mi, giật dây hỏi.
"Nhỡ may lại thử một lần mà vẫn thất bại, chẳng phải là lại bị ngươi chế giễu ?"
Giọng nói của tông chủ thư viện truyền đến nhưng thân hình của hắn đã biến mất không thấy gì nữa.
Cùng lúc đó, chướng nhãn pháp quanh Đạo Tâm Bậc Thang cũng lặng yên biến mất, không lưu lại một chút dấu vết gì.
Gió nhẹ lướt qua, bên cạnh Đạo Tâm Bậc Thang không có một ai.
Không biết từ khi nào, Huyền lão cũng đã rời đi.
Nơi này lại khôi phục bình tĩnh.
...
Trong một tòa động phủ nội môn, một Thiên Tiên cửu giai vừa điều khí xong, chậm chậm mở hai mắt ra, từ bên trên bồ đoàn bay xuống, chính là nội môn đệ tử Dương Nhược Hư trong thư viện.
Cách đó không xa, có một đồng tử tuổi không lớn lắm đứng đấy.
"Công tử, lần bế quan này ngắn như vậy ?"
Đồng tử ở một bên lưu loát ngâm một bình trà xanh, đưa đến trước mặt Dương Nhược Hư.
"Tu vi gặp phải bình cảnh, chỉ bế quan khổ tu thì rất tinh tiến."
Dương Nhược Hư hơi hơi lắc đầu, tiếp nhận chén trà, ngửi một hơi thật sâu, sau đó mặc kệ nước trà nóng hổi, uống một hơi cạn sạch.
Tu vi của hắn đạt tới Thiên Tiên cửu giai đã có một đoạn thời gian.
Nhưng muốn đột phá màn chắn giữa Thiên Tiên cùng Chân Tiên, thật sự là khó như lên trời!
Chênh lệch giữa Thiên Tiên cùng Chân Tiên giống như rãnh trời, dù gộp chung Huyền Nguyên cảnh, Địa Nguyên cảnh, Thiên Nguyên cảnh vào cùng một chỗ, đều không thể so sánh cùng nhau.
Đệ tử nội môn của thư viện có mấy trăm ngàn người.
Nhiều đệ tử nội môn như vậy, có rất nhiều đều kẹt ở bước Thiên Tiên cửu giai.
Thậm chí có một số Thiên Tiên cửu giai, cuối cùng cả đời đều không thể thành Chân Tiên, bước vào cánh cửa Chân Nhất cảnh.
Mà một bộ phận Thiên Tiên cửu giai này, theo tuổi tác dần dần tăng lên, mắt thấy vô vọng đột phá, cũng ở lại nội môn giữ lấ chức trưởng lão nhàn tản.
Có thể bái vào Càn Khôn thư viện, đều là thiên chi kiêu tử trải qua ngàn chọn vạn tuyển.
Nhưng dù vậy, vẫn có rất nhiều người không thể bước vào Chân Nhất cảnh, có thể thấy được độ khó trong đó!
Nên biết rõ, chân truyền đệ tử trong thư viện, chỉ có mấy trăm vị mà thôi.
Dương Nhược Hư cũng không sốt ruột, bình ổn tâm cảnh.
Tuổi của hắn vốn không lớn, vẫn chưa tới mười vạn tuổi, thời gian còn đủ.
Chỉ cần có thể gặp được cơ duyên, hoặc là thời cơ khó có được, là hắn có khả năng bước vào Chân Nhất cảnh!
"Trong một năm này, thư viện có chuyện gì xảy ra không ?"
Dương Nhược Hư thuận miệng hỏi
Đồng tử nói: "Không có gì, đã qua một năm, trong thư viện thảo luận nhiều nhất vẫn là sự kiện Tô công tử thông qua Đạo Tâm Bậc Thang, ngưng tụ ra bậc thứ mười kia."
"A."
Dương Nhược Hư lạnh nhạt đáp một tiếng, nói: "Chuyện này có ảnh hưởng rất lớn, một đoạn thời gian trong tương lai, có khả năng đều sẽ trở thành tiêu điểm để người trong thư viện đàm luận."
"Công tử, ta nghe nói ngươi và Tô công tử có giao tình không cạn, vì sao lần này không ra gặp mặt hắn ?"
Đồng tử có chút hiếu kỳ, khẽ nhíu mày nói: "Công tử ở nội môn độc lai độc vãng, không có tri kỷ nào, chúng đi tạo quan hệ với Tô công tử một chút không tốt sao ?"
Một năm trước, khi Tô Tử Mặc thông qua thí luyện Đạo Tâm Bậc Thang, ngưng tụ ra bậc thứ mười, Dương Nhược Hư cũng lập tức nhận được tin tức.
Nhưng hắn cũng không tiến tới Đạo Tâm Bậc Thang, lựa chọn gặp mặt chúc mừng cùng Tô Tử Mặc.
Đồng tử chỉ thấy hôm đó Dương Nhược Hư có chút vui vẻ, cố ý mở một vò rượu, đứng ở trước động phủ, chúc mừng Tô Tử Mặc từ xa xa.
Trong lòng đồng tử không hiểu.
Dương Nhược Hư nói: "Ta ở thư viện gây thù hằn rất nhiều, đi lại cùng hắn, sẽ chỉ mang đến cho hắn phiền phức."
"Không phải đâu."
Đồng tử nói: "Có chút hiềm khích cùng công tử, đơn giản chính là những người Phương Thanh Vân kia. Nghe nói Tô công tử đã được tông chủ thu làm đệ tử, nếu công tử có thể đi lại cùng hắn, khẳng định đám người Phương Thanh Vân cũng không dám tìm công tử phiền phức."
Dương Nhược Hư trầm mặc không nói chuyện, chỉ lắc lắc đầu.
Hắn biết rõ, Tô Tử Mặc được tông chủ thư viện thu làm ký danh đệ tử.
Nhưng ký danh đệ tử và đệ tử chân chính vẫn khác rất xa.
Càng huống chi, cho dù là chân chính môn hạ đệ tử, Tô Tử Mặc cũng phải xếp sau Nguyệt Hoa kiếm tiên.
Dù là thân phận, hay là tu vi cảnh giới, Tô Tử Mặc đều kém hơn Nguyệt Hoa kiếm tiên.
Hắn có trực giác rằng người chân chính muốn đối phó với hắn cũng không phải bọn người Phương Thanh Vân, mà là Nguyệt Hoa kiếm tiên ở chân truyền chi địa, là thân truyền đệ tử của tông chủ thư viện!
Bắt nguồn của địch ý này cũng là bởi vì lần tiên tông đại tuyển hơn một ngàn năm trước kia.
Lần đó bởi vì Họa Tiên Mặc Khuynh xuất hiện, hắn mới có thể may mắn thoát khỏi.
Mà một năm trước, thư viện ngoại môn lại xảy ra một lần biến cố.
Một lần kia cũng không biết sao, ngay khi hắn gặp phải nguy cơ, Họa Tiên Mặc Khuynh lại xuất hiện, cứu hắn lại!
Lẽ nào chuyện này chỉ là trùng hợp sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận