Vĩnh Hằng Thánh Vương

Chương 3323: Cố nhân cũ

Năm tháng trôi qua vội vàng, khoảng cách Tô Tử Mặc đi tới Huyền Tẫn Sơn, đã có hơn ba vạn năm.
Định cư với Điệp Nguyệt ở đây, hai người mỗi ngày mặt trời mọc thì làm, mặt trời lặn thì nghỉ, đào giếng mà uống, cày ruộng mà ăn, giống như là một đôi nam nữ bình thường bên trong thế tục hồng trần, rời xa ồn ào náo động, tị thế không ra, hưởng thụ thời gian bình tĩnh ấm áp.
Kể từ khi Tô Tử Mặc bước vào tu hành đến nay, trải qua vô số hung hiểm, bồi hồi ở bên bờ sống chết, từng bước đều tràn đầy nguy hiểm, lập đạo ở trên Thiên Hoang, bình định loạn Hung tộc, Huyết Ma hạo kiếp.
Sau khi phi thăng lên Trung Thiên Thế Giới, lại dẫn đầu vạn tộc sinh linh đánh vỡ Cửu Thiên, đạp nát Thiên Đình, sau đó mới phi thăng.
Kiếp trước của Điệp Nguyệt, vì bảo vệ Đại Hoang, bảo hộ Hồ Điệp tộc, cũng phải chịu đựng áp lực cực lớn.
Mấy năm ở trong Bình Dương Trấn kia, là mấy năm để cho nàng cảm thấy thoải mái nhất.
Cũng chính vì vậy, sau khi chuyển thế trùng sinh, nàng dường như là quên mất trí nhớ kiếp trước, trong cõi tối tăm vẫn còn nhớ kỹ một vài thứ, mới ở chỗ này gieo xuống vài gốc cây đào.
Hai người một đường chinh chiến, ở sâu trong lòng đều có chút mệt mỏi.
Trước đó, thời gian mà hai người chân chính ở cùng một chỗ, có thể đếm được trên đầu ngón tay, hơn nữa còn từ đầu đến cuối phải chịu đủ loại sầu lo và áp lực.
Cho tới giờ phút này, rốt cục hai người mới đạt được một chút thời gian thuộc về bọn họ, vô cùng trân quý.
Hai người có thể mỗi ngày ở cùng một chỗ, không cần phải để ý tới vận mệnh của tộc đàn, không cần lo lắng tới tương lai, cứ như vậy dễ dàng trải qua cuộc sống bình thường.
Một ngày này.
Mấy đứa nhỏ đi tới dưới cây đào, hái được mấy quả đào chín muồi, tùy tiện lau mấy lần, lập tức đưa lên miệng cắn, miệng đầy nước, trong miệng còn đang nghị luận gì đó, mặt mày từng đứa đều hớn hở.
"Thiên Đình thật là xấu, phong tỏa Trung Thiên Thế Giới, không để cho người ta phi thăng, may mắn là có Hoang Võ Đại Đế và Huyết Điệp Đại Đế."
"Hoang Võ lập đạo, bố võ thương sinh, đây là khí phách lớn cỡ nào, sau này ta muốn tu luyện Võ Đạo!"
"Không biết sau này có cơ hội nhìn thấy Hoang Võ Đại Đế hay không, cảm giác hắn còn lợi hại hơn cả cha ta."
"Ta thích Huyết Điệp Đại Đế, chỉ tiếc, bị Phạm Thiên Quỷ Mẫu hại chết, không biết là Hoang Võ Đại Đế thương tâm tới mức nào."
Mấy đứa nhỏ líu ríu vừa nói, vừa ăn quả đào.
Tô Tử Mặc và Điệp Nguyệt ở trong phòng nghe tiếng trò chuyện bên ngoài, đều có chút ngoài ý muốn.
Theo lý mà nói, những việc xảy ra ở trên Trung Thiên Thế Giới này, đám trẻ phía ngoài hẳn là không có cơ hội biết.
Hai người đi ra ngoài cửa.
Mấy đứa nhỏ nhìn thấy Tô Tử Mặc và Điệp Nguyệt, đồng loạt đong đưa cánh tay, giơ lên chào hỏi.
"Tô ca ca, Điệp tỷ tỷ, đầu thôn có một người kể chuyện, đang kể chuyện ở Trung Thiên Thế Giới, nghe rất đặc sắc, các ngươi không đi nghe một chút sao?"
Một đứa trẻ hỏi.
Người kể chuyện?
Tô Tử Mặc và Điệp Nguyệt liếc nhau.
Lâm Huyền Cơ!
Tô Tử Mặc không nhịn được cười một tiếng.
Không nghĩ tới, sau khi Lâm Huyền Cơ phi thăng, thế mà chạy đến Huyền Tẫn Sơn kể truyện.
"Đi thôi, đi gặp vị cố nhân này đi."
Tô Tử Mặc nắm tay của Điệp Nguyệt, đi theo một đám trẻ con, bước về phía cửa thôn.
Một chỗ thôn xóm ở Huyền Tẫn Sơn.
Chỗ cổng có một đám trẻ con đang tụ tập, xung quanh còn có không ít người lớn vừa mới kết thúc canh tác, đang có chút hăng hái nghe cái gì đó.
Trong đám người, một vị đạo sĩ mặc trường bào màu xám, thân hình có chút mập, mặt trắng không râu, trước mặt bày biện một cái bàn nhỏ.
Một tay của đạo sĩ mặc áo bào màu xám cầm thước gõ, một tay đong đưa quạt xếp, đang miệng lưỡi lưu loát, thao thao bất tuyệt, nước bọt bay loạn, đám trẻ xung quanh cũng tập trung, từng đứa nghe đến mê mẩn.
Đạo sĩ mặc áo bào màu xám buông thước gõ xuống, bưng nước trà lên, uống một ngụm lớn, nói: "Không phải là ta khoác lác, Hoang Võ Đại Đế thực sự lợi hại chứ? Kỳ thật ta cũng không yếu hơn hắn, hai người chúng ta, xem như là thiên tài chói mắt nhất đương đại!"
Một đứa trẻ bĩu môi, nói: "Ngươi đang khoác lác, Hoang Võ Đại Đế là phong thái cỡ nào, ngươi vừa mới kể cái gì mà loạn Hung tộc, Huyết Ma hạo kiếp, đại chiến phạt thiên, cũng không thấy bóng dáng của ngươi ở đâu cả."
"Xoạt!"
Con mắt của đạo sĩ mặc áo bào màu xám trừng một cái, nói: "Thằng nhóc ngươi không che đậy miệng, lại nói mò. Ta vốn làm người khiêm tốn, ẩn dật, ta không thích đánh nhau với người khác."
"Nếu như ta ra tay, đâu cần tiểu tử Hoang Võ kia làm gì nữa."
"Xùy!"
Bên trong đám người xung quanh, truyền đến một tràng tiếng hừ mũi khinh thường.
Đám trẻ con cười toe toét, người lớn xung quanh cũng cười không nói.
Đạo sĩ mặc áo bào màu xám thấy đám người không tin, mới thần thần bí bí, hạ giọng nói: "Không dối gạt các ngươi nói, năm đó ta còn từng cứu mạng của Hoang Võ nữa!"
"Không tin!"
"Khoác lác!"
Đám trẻ con đồng loạt ồn ào.
Đạo sĩ mặc áo bào màu xám cũng không đỏ mặt, đắc ý nói: "Những việc này đều xem như là việc nhỏ không đáng kể, chuyện vặt vãnh liên quan tới Hoang Võ, không nói cũng được."
"Nói đi, nói đi mà!"
Thấy đạo sĩ mặc áo bào màu xám bắt đầu úp mở, đám trẻ đều bị khơi gợi lên hào hứng, miệng kêu la.
Đạo sĩ mặc áo bào màu xám thản nhiên nói: "Hắc hắc, lúc trước khi mà tu vi của tiểu tử Hoang Võ này còn thấp, từng lén lén lút lút chạy đến một chỗ cấm địa, đi ăn vụng trứng rồng, bị ta bắt được!"
"Mấy ngày ở chung, các ngươi cũng đều có thể nhìn ra cách làm người của ta, ta tuyệt đối là một người chân thực nhiệt tình, hiệp nghĩa can đảm, lúc trông thấy cảnh này, ta rống to một tiếng. . ."
Đạo sĩ mặc áo bào màu xám đang kể hưng khởi, khóe mắt liếc qua thoáng nhìn, nhìn thấy phía ngoài đoàn người có một nam một nữ đang đứng, đang giống như cười mà không phải cười nhìn hắn.
Đạo sĩ mặc áo bào màu xám nhìn thấy hai người này, cả kinh tới mức toàn thân khẽ run rẩy.
Hắn đang khoe khoang, nào nghĩ đến lại bị chính chủ gặp được, trong lúc chột dạ, một câu đều không nói tiếp được nữa.
"Sau đó thì sao?"
"Ngươi nói cái gì?"
Đám trẻ con nào chịu buông tha cho hắn, không buông tha truy hỏi.
Đạo sĩ mặc áo bào màu xám ho nhẹ một tiếng, vẻ mặt bình tĩnh, nói: "Lúc ấy ta rống to một tiếng —— chừa một chút cho ta!"
"Dừng!"
Đám trẻ con cười vang một tiếng.
Đạo sĩ mặc áo bào màu xám chính là Lâm Huyền Cơ, đứng dậy đẩy đám người ra, chạy tới chỗ Tô Tử Mặc và Điệp Nguyệt, mặt mũi tràn đầy vui mừng, có chút kích động, xoa tay cười nói: "Ngươi nói xem đây có phải là quá tình cờ hay không, ha ha!"
Nhìn thấy cố nhân, trong lòng Tô Tử Mặc cũng cảm thấy vui sướng, tiến lên ôm Lâm Huyền Cơ một cái.
"Kể chuyện, ngươi biết Tô ca ca và Điệp tỷ tỷ à?"
Có đứa nhỏ tò mò hỏi.
Con ngươi của Lâm Huyền Cơ xoay trón, lập tức đoán được, người nơi này, đều không biết Tô Tử Mặc và Điệp Nguyệt, chính là Hoang Võ Đại Đế và Huyết Điệp Đại Đế bên trong câu chuyện hắn kể.
"Người quen cũ."
Lâm Huyền Cơ cười một tiếng, thuận miệng ứng phó.
"Đạo hữu không chết?"
Lâm Huyền Cơ nhìn Điệp Nguyệt một cái, lại nhìn về phía Tô Tử Mặc.
Tô Tử Mặc mỉm cười, nói: "Việc này nói ra rất dài dòng, đến chỗ chúng ta ngồi một chút đi, chậm rãi trò chuyện."
Hai người bọn Tô Tử Mặc dẫn theo Lâm Huyền Cơ, bước về phía dưới chân Huyền Tẫn Sơn.
"Ngươi phi thăng lúc nào? Những cố nhân ở trên Trung Thiên Thế Giới vẫn khỏe chứ?"
Tô Tử Mặc hỏi.
Nhìn thấy Lâm Huyền Cơ, Tô Tử Mặc không khỏi nhớ tới một ít cố nhân ở Trung Thiên Thế Giới.
Lúc hắn phi thăng lên Đại Thiên Thế Giới, bọn Lâm Huyền Cơ, Cơ Yêu Tinh, Tiêu Dao, Niệm Kỳ, Đào Yêu, Lão Hổ, có vài người còn chưa bước vào Đế Cảnh, không có cách nào phi thăng.
Không biết là những năm qua, bọn họ đã phi thăng lên Đại Thiên Thế Giới chưa.
"Yên tâm đi."
Lâm Huyền Cơ nói: "Tất cả mọi người đều rất tốt, Trung Thiên Thế Giới có vị đại đệ tử kia của ngươi trấn thủ, Địa Phủ cũng coi như bình tĩnh, không xảy ra loạn gì."
Bạn cần đăng nhập để bình luận