Vĩnh Hằng Thánh Vương

Chương 633: Nhất tiễn định càn khôn

Ngói gạch trên đại điện đột nhiên vỡ tan!
Một tia sáng đen bắn nhanh tới giáng lâm, tốc độ cực nhanh, trong chớp mắt đã bắn đến trong đám người.
Lúc này, trên đại điện đang rơi vào tình trạng giương cung bạt kiếm.
Tia sáng đen này xuất hiện đột ngột, tu sĩ trong đại điện tuy có nhiều, còn có đông đảo Nguyên Anh Chân Quân ở đây nhưng lại không ai kịp phản ứng!
“Cẩn thận!”
“Người nào!”
Đám người ầm ầm tản ra.
Phù một tiếng!
Tia sáng đen đã ghim trên mặt đất, đúng là một mũi tên.
Lực lượng lớn, mũi tên cắm trong lòng đất hơn một nửa, đuôi tên vẫn đang khẽ run bần bật!
Đám người ngưng thần xem xét.
Trên thân Ô Kim Tiễn khắc hoạ Linh Văn, lại có sáu vòng nhiều!
“Là Tiên Thiên Linh Khí!”
“Chẳng trách tốc độ lại nhanh như vậy!”
Trong đại điện có rất nhiều Nguyên Anh Chân Quân vẫn còng đang hoảng sợ.
Trong tình cảnh khi nãy, nếu một tiễn này bắn về phía một người trong bọn họ, bọn hắn cũng khó có thể tránh đi, sẽ bỏ mình tại chỗ!
Bên trong đại điện hỗn loạn tưng bừng, chỉ có một người không hề động đậy.
Đại hoàng tử!
Đại hoàng tử không nhúc nhích gì, trong đám người lộ ra vẻ cực kỳ đột ngột.
Ánh mắt của mọi người rơi vào trên người Đại hoàng tử, toàn thân không khỏi run lên, hai mắt trừng lớn, toát ra vẻ không thể tin được.
Trên đầu đại hoàng tử hiện ra một lỗ máu, nhìn thấy mà giật mình!
Đại hoàng tử chết rồi!
Bị một mũi tên bắn thủng đầu!
“Chuyện này...”
Bên trong đại điện, bầu không khí lập tức rơi vào khoảng lặng.
Ngay sau đó, hai người Cảnh Sơn Chân Quân, Vĩnh Ngôn Chân Quân đều giận tím mặt, trong mắt bắn ra sát ý, lạnh giọng nói: “Tặc tử từ đâu tới, lại dám đả thương tính mệnh của Hoàng tử Đại Chu!”
Ầm!
Cảnh Sơn Chân Quân phất tay áo một cái.
Nóc đại điện trực tiếp bị đánh xuyên tạo ra một lỗ thủng to lớn.
Không có một ai.
Người xuất thủ đã rời đi.
“Chư quân nghe ta hiệu lệnh!”
Cảnh Sơn Chân Quân tỉnh táo lại, trầm giọng nói: “Người này dùng binh khí là Linh khí, tu vi cao nhất chỉ là Kim Đan, lúc này tất nhiên còn không chạy ra khỏi thành Thương Lang!”
“Tam quân nghe lệnh, đuổi bắt toàn thành cho ta!”
“Báo”
Chính lúc này, bên ngoài đại điện có một tiếng hô dồn dập vang lên.
Một tu sĩ mặc quân phục chạy nhanh tới, toàn thân đầm đìa mồ hôi, thở hồng hộc, thần sắc cực kỳ phấn khởi, nhưng sâu trong đôi mắt lại xuất hiện ra từng tia sợ hãi.
“Báo! Báo...”
Tu sĩ mặc quân phục này trực tiếp chạy vào bên trong đại điện, thở không ra hơi, liên tiếp la lên.
Vĩnh Ngôn Chân Quân quát lớn một tiếng: “Có chuyện gì, đều đặt sang một bên cho ta!”
“Quân tình phía trước báo lại, khẩn cấp... Hô, hô... Quân tình khẩn cấp!”
Tu sĩ mặc quân phục kia thở hổn hển, đứt quãng nói.
Sắc mặt của đám người trong đại điện biến đổi.
“Chẳng lẽ đêm qua liên quân ba triều không nghỉ ngơi, lựa chọn vượt qua Thương Lang sơn mạch”
“A!”
“Nếu tính ra như thế thìliên quân ba triều cũng đã đến thành Thương Lang rồi!”
Trong đám người, tiếng ồn ào nổi lên bốn phía, có chút hỗn loạn.
“Yên lặng một chút!”
Đúng lúc này, Cơ Dao Tuyết lên tiếng, lộ ra uy nghiêm Thiên Tử để trấn át đám người đang ồn ào náo động kia.
Cơ Dao Tuyết trầm giọng hỏi: “Nói đi, xảy ra chuyện gì rồi?”
Tu sĩ mặc quân phục hít thở một hơi dài rồi, nói: “Đêm qua, liên quân ba triều không xây dựng cơ sở tạm thời mà lựa chọn đi ngang qua Thương Lang sơn mạch!”
Nghe đến đó, trong lòng đám người ở đại điện dần dần chìm vào đáy cốc.
Tu sĩ mặc quân phục dừng lại một chút, sau đó lại nói tiếp: “Nhưng trong Thương Lang sơn mạch lại bạo phát thú triều!”
“Cái gì?”
“Thú triều?”
“Làm sao có thể”
Trong đám người vang lên từng đợt kinh hô.
Vẻ mặt Minh Trạch Chân Quân tỉnh táo, trầm giọng nói: “Theo ta được biết, trong Thương Lang sơn mạch không có Yêu ma, cho dù bạo phát thú triều, chỉ sợ cũng không thể rung chuyển liên quân ba triều.”
Tu sĩ mặc quân phục nuốt nước miếng, tiếp tục nói ra: “Liên quân ba triều gần như là bị diệt toàn quân, mấy trăm vạn đại quân chỉ còn mười mấy vạn người chạy ra ngoài, quân lính tan rã!”
“Ba vị Hoàng tử bỏ mình, liên quân ba triều đại bại, đã lui binh!”
Bên trong đại điện, đã lặng ngắt như tờ.
Toàn quân bị diệt!
Ba vị Hoàng tử bỏ mình!
Những tin tức thực sự quá rung động, đám người thậm chí đã quên đi Hoàng tử Đại Chu vừa rồi từng bị người khác bắn chết.
“Trời giúp Đại Chu ta!”
Có không ít tướng quân, thống lĩnh quỳ lạy trên mặt đất, lớn tiếng la lên, thần tình kích động.
Cơ Dao Tuyết khẽ nhíu mày, như có điều suy nghĩ.
Tu sĩ mặc quân phục kia tựa như còn muốn nói điều gì nhưng lại thôi.
Minh Trạch Chân Quân nhíu chặt lông mày, mặc dù việc này là việc tốt, nhưng vẫn có rất nhiều điểm đáng ngờ.
“Trong liên quân ba triều có hơn một trăm Nguyên Anh Chân Quân đi theo, những Nguyên Anh Chân Quân này ở đâu?” Minh Trạch Chân Quân lại hỏi lần nữa.
Trong mắt tu sĩ mặc quân phục kia lóe lên một vòng sợ hãi, run giọng nói: “Đều, đều đã chết.”
“Đều đã chết?”
Minh Trạch Chân Quân run lên, truy vấn: “Trong Thương Lang sơn mạch lại sinh ra Yêu ma lợi hại như thế?”
“Không có yêu ma.”
Tu sĩ mặc quân phục lắc đầu, nói: “Trong Thương Lang sơn mạch xảy ra thú triều là do một người phát động. Về sau, hơn một trăm Nguyên Anh Chân Quân truy sát người này, đi vào trong một trấn nhỏ.”
“Trong tiểu trấn đột nhiên dâng lên sương mù dày đặc, đợi đến khi sương tan hết thì những Nguyên Anh Chân Quân này đã ngã xuống hết, không một người nào may mắn thoát khỏi!”
Bên trong đại điện lần thứ hai yên tĩnh trở lại.
Đám người kinh ngạc, thần sắc mê hoặc.
Một người có thể hiệu lệnh vạn yêu, phát động thú triều kinh khủng như vậy, nuốt hết liên quân ba triều?
Hơn nữa đó là một hung thú hình người?
Hung thú hình người này vì sao sau đó lại chạy đến trên thị trấn?
Trên thị trấn, còn có sương mù?
Sau đó, hơn một trăm Nguyên Anh Chân Quân lại toàn bộ bỏ mình?
Những chuyện này nghe tràn ngập điểm kỳ lạ.
Minh Trạch Chân Quân trầm ngâm một chút, hỏi: “Người này vì sao lại ngăn cản liên quân ba triều?”
Tu sĩ mặc quân phục nói: “Hắn nói là người thân nhất đã mất đi, đúng lúc liên quân ba triều xâm phạm nên người này oán giận đã đại khai sát giới, phát động thú triều, cũng tuyên bố muốn có người chôn cùng!”
Nghe đến đó, Cơ Dao Tuyết giống như nghĩ đến cái gì, thân thể mềm mại run lên, không để ý thân thể bị thương, trực tiếp chạy ra khỏi đại điện, nhìn về nơi xa.
Ánh mắt Minh Trạch Chân Quân sắc bén, lại hỏi lần nữa: “Người này tên là gì?”
“Hình như là... Tô Tử Mặc!”
Tê!
Cái tên này vừa nói ra, đám người trong đại điện đều hít sâu một hơi, hoảng sợ biến sắc!
Tô Tử Mặc, vạn cổ yêu nghiệt từ hai mươi năm trước!
Ở trong phế tích Đại Càn, giết hết các thiên kiêu Bắc Vực, một trận đại hỏa, đốt cháy Nguyên Anh, thiêu đỏ nửa bầu trời!
Hai mươi năm trôi qua, cái tên này gần như đã bị người ta quên lãng.
Không nghĩ tới hôm nay lại bị nhấc lên!
“Không có khả năng!”
Cảnh Sơn Chân Quân quả quyết nói: “Tô Tử Mặc đã nhảy xuống Táng Long cốc, thế nhân đều biết, làm sao có thể còn sống?”
Minh Trạch Chân Quân cũng không thể tin được.
Nhưng trong lòng hắn lại rõ ràng, trên thế gian này, nếu có một người có thể làm ra những việc này, chỉ sợ chỉ có Tô Tử Mặc!
“Nghe nói, hai mươi năm trước, trong đại chiến của những thiên kiêu Bắc Vực kia, Tô Tử Mặc đã sử dụng tới loại Ô Kim Tiễn cấp bậc Tiên Thiên Linh Khí này?” Trong đám người, một vị tu sĩ nhỏ giọng nói ra.
Quan hệ giữa Cơ Dao Tuyết cùng Tô Tử Mặc ở trong vương triều Đại Chu, từng có một chút truyền ngôn.
Trong lòng mọi người giật mình.
Nếu như những truyền ngôn đó là thật, một tiễn bắn giết Đại hoàng tử này, chính là đang lập uy!
Không cho ngươi cơ hội giải thích.
Trực tiếp tru sát!
Liên quân ba triều bại lui, Đại hoàng tử bỏ mình, ai dám lại đi có ý đồ với Cơ Dao Tuyết
Nguyên Anh Chân Quân bên trong đại điện, bao gồm cả Cảnh Sơn, Vĩnh Ngôn là hai vị Nguyên Anh Chân Quân bên người Đại hoàng tử cũng không dám đi gây sự với Tô Tử Mặc.
Tam đại vương triều có hơn một trăm Nguyên Anh Chân Quân đều vẫn lạc, ai dám đi trêu chọc
Trong đầu Minh Trạch Chân Quân chỉ có năm chữ.
Nhất tiễn định càn khôn!
Không nghĩ tới, hai mươi năm trôi qua, thủ đoạn của người tuổi trẻ kia càng đáng sợ!
Bạn cần đăng nhập để bình luận