Vĩnh Hằng Thánh Vương

Chương 1907: Minh tranh ám đấu

"Ngươi muốn trấn áp ai ?"
Đúng lúc này, một giọng nói lạnh lẽo vang lên.
Cách đó không xa có một nam tử trung niên đi tới, khuôn mặt lạnh lùng, hai con ngươi sáng ngời, hai đầu lông mày mang theo một tia uy nghiêm.
"Bái kiến thành chủ!"
Đông đảo thủ vệ Long Uyên Thành nhìn thấy người này, lập tức vội vàng khom người hành lễ.
"Cha!"
Từ Tiểu Thiên nhìn thấy người này, vẻ mặt mừng rỡ, kêu lên một tiếng.
Thành chủ Long Uyên Thành-Từ Thạch!
Ánh mắt Tô Tử Mặc chuyển động trên người Từ Thạch cùng Lưu Đồng một vòng, âm thầm so sánh một phen.
Hai người này mặc dù đều là Huyền Tiên cửu giai, nhưng khí thế của Từ Thạch rõ ràng mạnh hơn Lưu Đồng rất nhiều!
Lưu Đồng dường như không địch lại ánh mắt Từ Thạch, hơi hơi cúi đầu, giấu đi thần sắc u ám, chắp tay nói: "Thuộc hạ nhất thời nóng ruột, nghĩ muốn chém giết ác đồ nên lỡ lời, mong thành chủ thứ lỗi."
Đôi mắt đen láy của Từ Tiểu Thiên chuyển động một vòng, vội vàng dùng thần thức truyền âm với Từ Thạch: "Cha, hắn chính là Tô Tử Mặc, năm đó ở trong vực sâu kia đã cứu xuống con."
Vẻ mặt Từ Thạch không thay đổi, không nhìn Tô Tử Mặc một chút nào, chỉ đưa mắt nhìn Lưu Đồng rồi hỏi: "Lưu thống lĩnh, ác đồ trong miệng ngươi là ai ?"
"Chính là hắn!"
Lưu Đồng đưa tay chỉ Tô Tử Mặc, trầm giọng nói: "Mặc dù lúc trước thuộc hạ và người này có chút ân oán riêng, nhưng cũng sẽ không công báo tư thù. Nhưng vừa rồi người này lại dám giết phủ binh thủ vệ ở trong phủ thành chủ, thuộc hạ tận mắt nhìn thấy!"
Bên cạnh có thủ vệ cũng gật đầu phụ họa: "Chúng ta cũng đều nhìn thấy."
Từ Thạch nhìn thoáng qua thi thể vẫn lạc, không nói gì, vẻ mặt không biểu tình.
"Tiểu Thiên mới vừa nói, người này đã cứu hắn. Nhưng mặc dù như thế, người này giết người ở trong phủ thành chủ, vẫn khó thoát tội chết!"
Thần sắc Lưu Đồng xúc động phẫn nộ, lớn tiếng nói: "Sát hại tiên binh của Đại Tấn tiên quốc ta, chính là đang gây hấn với uy nghiêm Đại Tấn, tội không thể tha!"
"Không sai!"
"Đúng... Đúng là nên như thế!"
Lưu Đồng nói lời này âm vang mạnh mẽ, nói năng có khí phách, lập tức có không ít thủ vệ Long Uyên Thành ứng lời.
Trong mắt Lưu Đồng lướt qua một tia đắc ý không dễ dàng phát hiện, sau đó lại lần nữa chắp tay, thâm ý nhìn lấy Từ Thạch, mỉm cười hỏi: "Việc này không thể coi thường, thuộc hạ tin tưởng thành chủ ngài sẽ không làm việc thiên tư a?"
Tô Tử Mặc nhíu nhíu mày.
Mặc dù Lưu Đồng nói câu cuối cùng này với vẻ cung kính, nhưng lại có ý đi quá giới hạn, còn lộ ra một tia hùng hổ dọa người!
Từ Thạch vẫn không tỏ thái độ, không nhìn ra hỉ nộ.
Tô Tử Mặc đảo mắt nhìn Từ Thạch cùng Lưu Đồng, như có điều suy nghĩ.
Phủ thành chủ lâm vào trầm mặc, bầu không khí biến thành có chút nặng nề.
Tô Tử Mặc nhìn lại có vẻ mặt nhẹ nhõm, giống như chuyện trước mắt chẳng có liên quan gì tới hắn cả.
"Cha, ta tin tưởng ở trong chuyện này khẳng định có hiểu lầm."
Từ Tiểu Thiên thấy tình thế không đúng, vội vàng lên tiếng.
"Có hiểu lầm gì?"
Từ Thạch rốt cục mở miệng, hỏi ngược lại một câu.
"Việc này..."
Từ Tiểu Thiên nghẹn lời.
Từ Thạch chuyển động ánh mắt, nhìn về phía Tô Tử Mặc cách đó không xa, chậm chậm nói ràng: "Nếu ngươi vô duyên vô cớ sát hại phủ binh ta, đúng là tội đáng chết vạn lần!"
Trong lòng Tô Tử Mặc hơi động, nghe được ý trong lời nói của Từ Thạch, ôm quyền nói: "Tại hạ ra tay đả thương người đúng là vì bị buộc bất đắc dĩ."
Sau đó, Tô Tử Mặc thuật lại một màn vừa phát sinh.
Đây đều là sự thật, hắn cũng không cần thiết giấu diếm.
Lưu Đồng nghe mà nhíu chặt lông mày.
"Cha, người nhìn kia, con đã nói không trách Tô đại ca mà!"
Từ Tiểu Thiên cười nói.
Nói xong, hắn còn cố ý nhấc chân đá thi thể tên thủ vệ cao gầy dưới đất, quát lớn nói: "Thật sự khiến Long Uyên Thành chúng ta mất mặt, khiến Đại Tấn tiên quốc mất mặt!"
Lưu Đồng tự nhiên không chịu từ bỏ, trầm giọng nói: "Dù phủ binh Đại Tấn tiên quốc ta đoạt Nguyên Linh Thạch của hắn thì sao ? Cũng tội không đáng chết! Hắn chỉ là một tên hạ nhân hèn mọn..."
"Ừm ?"
Từ Thạch quét ngang mắt, hai mắt nhắm lại, ngữ khí lạnh lẽo nói: "Lưu thống lĩnh, ta cũng từ hạ giới phi thăng đi lên. Hẳn là trong mắt ngươi, ta cũng là một hạ nhân hèn mọn ?"
"Thuộc hạ không dám."
Lưu Đồng hơi cúi đầu, nói một tiếng.
Trong miệng hắn nói là không dám, nhưng vẻ mặt không có nữa điểm sợ hãi, ngược lại có chút ngạo mạn.
Tô Tử Mặc nhìn một màn này, rơi vào trầm tư.
Mặc dù giao phong giữa Từ Thạch cùng Lưu Đồng ngắn ngủi nhưng lại để lộ ra không ít tin tức.
Thành chủ Long Uyên Thành cũng là người từ hạ giới phi thăng đi lên.
Mà Lưu Đồng rõ ràng biết rõ một điểm này, vừa rồi hắn nói lời kia, mặc dù là nhằm vào Tô Tử Mặc, nhưng cúng có thể là đang chỉ gà mắng chó!
Từ Thạch đã hiểu, cho nên mới mở miệng phản kích.
Nhưng quỷ dị chính là Lưu Đồng nhiều lần mạo phạm như thế mà Từ Thạch cũng không có hành động nào trừng phạt.
Tô Tử Mặc mơ hồ cảm giác được, khi Lưu Đồng tấn thăng làm Huyền Tiên cửu giai, rất có thể sẽ khiêu chiến chức thành chủ của Từ Thạch!
Giữa hai người có lẽ đã ngầm hiểu lẫn nhau, ngầm đấu sức ở trong tối.
Chỉ là bởi vì chuyện hôm nay, hắn trong lúc vô tình xâm nhập, hai người mới xảy ra xung đột chính diện.
Từ Thạch nhìn quanh bốn phía, chậm chậm nói ràng: "Thân là phủ binh Đại Tấn tiên quốc, lại ở trong Long Uyên Thành mà ngang nhiên cướp đoạt Nguyên Linh Thạch của người ngoài, hành động lần này có khác gì đám giặc cỏ bên ngoài kia!"
"Nếu ta biết rõ việc này, cũng sẽ tự mình chém giết hắn để răn đe!"
Câu nói này được nhấn mạnh, ý bóng gió cũng chính là tên hộ vệ cao gầy kia chết chưa hết tội.
"Tản đi đi."
Từ Thạch nhẹ nhàng phất tay, quay người rời đi.
Từ Tiểu Thiên vụng trộm giật ống tay áo của Tô Tử Mặc, truyền âm nói: "Tô đại ca, đi theo ta."
Nói xong, Từ Tiểu Thiên mang theo Tô Tử Mặc, đi theo Từ Thạch.
Sắc mặt Lưu Đồng âm trầm, không nói lời nào.
Mấy trăm tên thủ vệ chung quanh liếc mắt nhìn nhau, cũng đều không ngăn cản.
Những hộ vệ này cũng đều có thể cảm nhận được biến hóa vi diệu giữa Lưu Đồng cùng Từ Thạch.
Nhưng mặc kệ như thế nào, hiện tại thành chủ vẫn là Từ Thạch!
Không có ai là người ngu cả, sẽ không xông lên làm chim đầu đàn.
Lưu Đồng chỉ có thể trơ mắt nhìn Tô Tử Mặc bước từng bước đi, biến mất trong tầm mắt của mình.
Nhưng rất nhanh, dường như Lưu Đồng nghĩ đến cái gì, cười lạnh một tiếng.
Một bên khác.
Tô Tử Mặc cùng Từ Tiểu Thiên đi theo sau lưng Từ Thạch, nhỏ giọng trò chuyện với nhau.
Cũng không lâu lắm, phía trước xuất hiện một tòa đại đường, đá xanh đắp lên, uy nghiêm trang nghiêm.
Từ Thạch đi thẳng vào, ngồi ở vị trí thành chủ chính giữa đại đường, từ trên cao nhìn chằm chằm Tô Tử Mặc vừa tiến vào trong hành lang.
Vừa rồi Từ Thạch hiện thân đều không nhìn Tô Tử Mặc.
Đến tận lúc này, hắn mới bắt đầu xem kĩ Tô Tử Mặc, ánh mắt có chút doạ người, giống như muốn nhìn thấu người sau!
Từ Thạch nhìn chằm chằm vào Tô Tử Mặc nửa ngày, phát hiện với kiến thức cùng lịch luyện của hắn, cũng hoàn toàn không nhìn thấu thư sinh nhìn như nho nhã yếu ớt trước mắt này.
Càng như vậy, hắn lại càng hoài nghi!
Những năm gần đây, trên Long Uyên tinh có một số thiên tài hoành không xuất thế, hắn tự nhiên cũng có nghe thấy.
Mà người này còn từng cứu Tiểu Thiên, ở trong chuyện này có thể có âm mưu gì hay không.
Trên thân người này có bí mật gì ?
Người này có ý đồ gì khác hay không?
Nếu không có phần chú ý cẩn thận này, Từ Thạch không biết đã chết bao nhiêu lần rồi, cũng không khả năng trổ hết tài năng, từng bước một leo lên chức thành chủ Long Uyên Thành từ đông đảo người từ hạ giới phi thăng lên.
Mặc dù là thành chủ ở một ngôi sao xa xôi, nhưng lấy thân phận người từ hạ giới phi thăng lại có thể đi đến vị trí này, toàn bộ Thanh Vân quận, thậm chí Đại Tấn tiên quốc, chỉ sợ cũng tìm không ra người thứ hai!
Bạn cần đăng nhập để bình luận