Vĩnh Hằng Thánh Vương

Chương 1652: Lai lich của Đại Hoang

Nói xong những lời này, Nhân Hoàng ngẩng đầu nhìn trời xanh, thở dài nói: "Ta phải trở về rồi, ở một bên kia, còn có rất nhiều người ta muốn bảo vệ."
Nghe đến đó, trong lòng Tô Tử Mặc căng thẳng, vội vàng hỏi thêm một câu: "Tiền bối, ngài có từng nghe nói về Đại Hoang sao?"
"Đại Hoang ?"
Nhân Hoàng khẽ giật mình, sau đó gật gật đầu, nói: "Đại Hoang là một trong thượng giới, bên trong có các đại yêu thú hung tàn hoành hành, thực lực cực mạnh, xem như một trong các trung thiên thế giới cường đại nhất thượng giới!"
Trong mắt Tô Tử Mặc lộ ra sự cuồng hỉ.
Tu hành đến nay, hắn rốt cục đã đạt được một tin tức chính xác!
Đại Hoang, chính là một trong trung thiên thế giới.
Chỉ cần hắn có thể thuận lợi phi thăng thượng giới, thì có cơ hội nhìn thấy Điệp Nguyệt!
Mặc dù, khoảng cách giữa Tô Tử Mặc với Điệp Nguyệt vẫn là xa không thể chạm, nhưng giữa hai người đã càng ngày càng gần.
Nhân Hoàng lập tức muốn rời khỏi, Tô Tử Mặc hít sâu một hơi, rốt cục hỏi ra vấn đề chần chừ trong lòng thật lâu: "Nhân Hoàng tiền bối, ngài có từng nghe về Điệp Nguyệt sao?"
"Điệp Nguyệt ?"
Nhân Hoàng suy nghĩ một hồi rồi lắc lắc đầu.
Tô Tử Mặc thở dài, trong mắt lóe lên một tia thất vọng.
Nhưng rất nhanh hắn đã thoải mái.
Thượng giới quá lớn!
Có hơn một ngàn trung thiên thế giới, mà mỗi một trung thiên thế giới đều có thể chứa vô số đại lục Thiên Hoang.
Nhân Hoàng lại không ở Đại Hoang, chưa từng nghe về Điệp Nguyệt cũng là lẽ thường.
Mặc kệ như thế nào, lần này Tô Tử Mặc biết rõ về lai lịch Đại Hoang rồi.
Việc này khiến trong lòng hắn dâng lên động lực vô tận!
Nhân Hoàng khẽ vung tay ném, trả Nhân Hoàng bút trong tay cho người thủ điện, khẽ gật đầu nói: "Nhạc Hoa, ngươi rất tốt, những năm gần đây, thủ hộ Nhân Hoàng điện cũng khổ cực."
"Chuyện ở Thiên Hoang, tạm thời có một kết thúc, ngươi nên độ kiếp rồi. Lại kéo dài thêm nữa, chờ khí huyết của ngươi suy bại, xác xuất độ kiếp thành công sẽ giảm mạnh."
"Đa tạ chủ nhân."
Người thủ điện tiếp nhận Nhân Hoàng bút, rất cung kính hành lễ.
"Người thủ điện đời tiếp theo, đã có nhân tuyển chưa?"
Nhân Hoàng hỏi.
Nhân Hoàng rất rõ ràng, Nhạc Hoa từ đầu đến cuối vẫn chưa độ kiếp, còn có một nguyên nhân quan trọng khác chính là không tìm được truyền nhân thích hợp để thủ Nhân Hoàng điện.
"Còn chưa có."
Người thủ điện than nhẹ một tiếng, khẽ lắc đầu.
Người thừa kế Nhân Hoàng điện, không chỉ cần có thiên phú siêu quần, lực chiến đấu kinh khủng, quan trọng hơn chính là tâm tính.
Từ xưa đến nay, có rất nhiều Hoàng giả cường đại, nhưng nếu giống như đại đa số Hoàng giả một thế hệ này, chỉ lo chính mình tu hành, không quan tâm đến an nguy của Nhân tộc, dạng người này, cũng không xứng trở thành người thừa kế Nhân Hoàng điện
Tuy nói, đây là truyền nhân thủ hộ Nhân Hoàng điện.
Nhưng trên thực tế, cũng là thủ hộ đại lục Thiên Hoang, thủ hộ Nhân tộc!
"Ta đề cử một người cho ngươi."
Nhân Hoàng chuyển mắt, nhìn tới trên người ông lão thuyết thư cách đó không xa.
Có thể được Nhân Hoàng tán thành, đây là vinh quang lớn đến mức nào!
Trên mặt của ông lão thuyết thư nổi lên một tia đổ ứng, thân thể đột nhiên đứng thẳng lên, cả người nhìn rất phấn chấn, dường như đạt đến đỉnh phong!
Đông đảo cường giả ở đây khe khẽ thở dài.
Bọn hắn đều có thể nhìn ra được, ông lão thuyết thư đang ở trạng thái hồi quang phản chiếu.
Không bao lâu sau, ông lão thuyết thư sẽ bỏ mình nơi này!
"Hắn..."
Người thủ điện nói: "Tâm tính của hắn đúng là có thể kế thừa Nhân Hoàng điện, nhưng lực chiến đấu của hắn không đủ, mới lĩnh ngộ được ba đạo tuyệt thế thần thông."
"Quan trọng nhất chính là, thọ nguyên của hắn đã không còn nhiều lắm!"
Người thủ điện lộ vẻ mặt tiếc hận.
Lần này cưỡng ép triệu hoán Nhân Hoàng giáng lâm, ông lão thuyết thư phải trả giá đắt nhất, thảm thiết nhất, trực tiếp hao hết tất cả thọ nguyên của chính mình!
"Đa tạ Nhân Hoàng nâng đỡ."
Ông lão thuyết thư cười nói: "Nhưng ta có cảm giác thời gian của ta không nhiều, thực sự không thẻ kế thừa Nhân Hoàng điện. Trước khi chết, có thể được Nhân Hoàng coi trọng, kiếp này chết cũng không tiếc!"
"Sư tôn!"
Lâm Huyền Cơ đi tới trước người ông lão thuyết thư, quỳ xuống lạy.
Nhân tộc giải trừ nguy cơ, vốn là một chuyện đại hỉ, nhưng lúc này, trong lòng Lâm Huyền Cơ thật sự không thể cao hứng nổi.
Từ khi hắn bái sư, hắn cùng ông lão thuyết thư vẫn luôn cãi nhau ầm ĩ.
Ở trước mặt ông lão thuyết thư, cho tới bây giờ hắn luôn không để ý cấp bậc lễ nghĩa, tôn ti.
Nếu đổi lại tu sĩ khác có tính tình cứng nhắc, chỉ sợ sớm đã trục xuất Lâm Huyền Cơ rồi.
Nhưng ông lão thuyết thư lại mặc kệ.
Lâm Huyền Cơ chưa bao giờ biểu lộ ra loại tình cảm này ở trước mặt ông lão thuyết thư.
Nhưng giờ khắc này, hắn lại quỳ lạy trước người ông lão thuyết thư, nước mắt vẩy tuôn rơi.
"Không cần như thế."
Nhân Hoàng mỉm cười, nói: "Linh Lung biết ngươi phóng thích ra đạo bí thuật này, sẽ hao hết thọ nguyên, khi ta hàng lâm xuống đây, Linh Lung kín đáo đưa cho ta một hạt đan dược."
Vừa nói, Nhân Hoàng lại vẫy vẫy tay với vết nứt trên trời cao vẫn đang lóe ra hừng hực quang hoa kia.
Đến lúc này, mọi người mới chú ý tới, trên trời cao, còn có bình thuốc nhỏ màu xanh biếc nổi lơ lửng.
Bình thuốc này đã rơi ra ngoài khi nhục thân Nhân Hoàng vỡ vụn,.
Chỉ là một màn kia quá mức rung động, cũng không có người chú ý tới bình thuốc nhỏ tồn tại.
Trên bình thuốc nhỏ đã che kín vết rách, từ thượng giới đi xuyên xuống, không biết đã chiu trùng kích bao lớn.
"Còn tốt, bình thuốc nhỏ này vẫn được bảo vệ."
Nhân Hoàng lấy đan dược trong bình thuốc này ra, ngón tay nhẹ bắn, đưa đến trước mặt ông lão thuyết thư, có chút gật đầu nói: "Ăn viên đan dược này đi."
"Viên đan dược này, là Linh Lung dùng tiên thảo trên thượng giới để luyện chế mà thành, xem như tiên đan gia tăng thọ nguyên." Nhân Hoàng giải thích nói.
"A!"
Ông lão thuyết thư chấn động.
Tu luyện tới cảnh giới Hoàng giả này, trên đại lục Thiên Hoang, bất kỳ linh đan gia tăng thọ nguyên nào đều không có tác dụng đối với bọn hắn.
Không nghĩ tới, Nhân Hoàng hạ xuống, vậy mà mang theo một hạt tiên đan do Linh Lung tiên tử tự tay luyện chế!
Nhân Hoàng nói: "Đương nhiên, tiên đan này cũng không gia tăng được bao nhiêu thọ nguyên."
"Không sao, không quan hệ."
Ông lão thuyết thư kích động, vội vàng tiếp nhận tiên đan, rồi nuốt xuống.
Đối với người sắp vẫn lạc, dù có gia tăng thọ nguyên ít hơn nữa, cũng chí ít có thể sống sót!
Hơn nữa còn sống là còn có hi vọng.
Chí ít, ông lão thuyết thư có thể lựa chọn độ kiếp, mạo hiểm một lần!
Dừng lại một chút, Nhân Hoàng lại nói: "Đương nhiên, giúp ngươi gia tăng mấy vạn năm thọ nguyên vẫn được."
Ông lão thuyết thư sửng sốt.
Tê!
Trong đám người cũng lần lượt truyền đến từng tiếng hít khí!
Gia tăng vài vạn năm thọ nguyên!
Ý nghĩa là ông lão thuyết thư ăn xuống viên đan dược này, sẽ khôi phục đỉnh phong!
"Nhân Hoàng tiền bối nói chuyện chẳng dứt khoát gì!"
Tiểu mập mạp ở một bên nhỏ giọng thầm thì.
Thạch Kiên lộ ra vẻ khâm phục, nói: "Không hổ là vạn cổ Nhân Hoàng, gia tăng vài vạn năm thọ nguyên, ở trong mắt Nhân Hoàng, đều không tính được là gì."
Nuốt viên tiên đan này vào trong bụng, một luồng sinh cơ kinh khủng bộc phát, cấp tốc lan tràn trong cơ thể ông lão thuyết thư, huyết mạch, ngũ tạng lục phủ cùng Nguyên Thần!
Mái tóc trắng của ông lão thuyết thư lại dần rung hết, tóc dài đen nhánh một lần nữa mọc ra với tốc độ mắt trần có thể thấy.
Nếp nhăn trên mặt ông lão thuyết thư biến mất không thấy gì nữa, râu ria cũng bị mất, nhìn vẻ mặt ửng hồng, sinh cơ bừng bừng!
Lâm Huyền Cơ sửng sốt, hai mắt đẫm lệ, đã thấy choáng mắt.
Đây là chuyện gì?
Lão đầu tử này trong nháy mắt lại toả sáng mùa xuân, làm sao nhìn còn trẻ tuổi hơn cả hắn!
Chính mình khóc phí công?
"Đồ nhi ngoan, mau dậy đi."
Ông lão thuyết thư nhìn Lâm Huyền Cơ, cười híp mắt nói, trong mắt tràn đầy vẻ trêu tức.
"Xoạt!"
Lâm Huyền Cơ lập tức nhảy dựng lên từ trên mặt đất, quay đầu liền đi, nước mắt trên mặt đều biến mất, cắn răng nói: "Ngươi lão đầu tử này quá không thành thật, còn chế giễu ta!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận