Vĩnh Hằng Thánh Vương

Chương 934: Năm người đoàn tụ

Quần tu quá sợ hãi!
Khi nãy có người chỉ bởi vì một tiếng cười đã bị thị nữ của Diệp Thiên Thành trấn sát tại chỗ.
Ngay cả Thiên Hạc Môn đều không ra mặt, lựa chọn ngầm thừa nhận.
Không ngờ lúc này lại có người dám lên tiếng!
Hơn nữa lần này còn là chỉ mặt gọi tên chế giễu Diệp Thiên Thành, khiêu khích uy nghiêm của hắn ta!
Rất nhiều tu sĩ ý thức được lại có người sắp phải chết.
Nghe được giọng nói này, trong lòng Tô Tử Mặc lại hơi động, nhịn không được lộ ra vẻ mỉm cười.
Không ngờ hắn cũng tới!
Kỷ Thành Thiên nhìn quanh bốn phía, vẻ mặt vừa mừng vừa sợ.
Vẻ mặt Lãnh Nhu vốn bình tĩnh lạnh nhạt, nhưng nghe thấy giọng nói này, khuôn mặt cũng có chút động, vẻ lạnh lùng trong mắt đã giảm dần, thay vào đó là một tia ấm áp.
"Ừm ?"
Diệp Thiên Thành khẽ nheo hai mắt lại, nhìn quanh bốn phía.
Chín thị nữ vốn đứng bên người hắn ta cũng nhíu chặt lông mày, ánh mắt không ngừng dò xét trong đám người, nhưng lại chậm chạp không có động tác.
Giọng nói vang lên vừa rồi lơ lửng không cố định, phương hướng khó mà phân biệt, các nàng căn bản không xác định được!
"Ha ha, híp mắt nhìn cái gì đấy, nhìndáng vẻ ngốc nghếch của các ngươi kia!"
Giọng nói đầy vẻ trêu tức kia lại vang lên.
Lần này, ý khiêu khích đã càng nặng, trực tiếp công kích đến thân người.
Đừng nói là Diệp Thiên Thành đứng đầu dị tượng bảng, bây giờ có danh xưng là đệ nhất Chân Quân, cho dù là người bình thường bị khiêu khích như thế cũng đã sớm không chịu nổi!
Đằng một tiếng.
Diệp Thiên Thành đứng dậy, vẻ mặt đằng đằng sát khí, mi tâm lấp lóe, thần thức khổng lồ ầm ầm phóng thích, trực tiếp bao phủ cả tòa đình viện!
Qua một lúc lâu.
Diệp Thiên Thành vẫn không có động tác gì, sắc mặt vô cùng khó coi.
Không phát hiện ra!
Khi thần thức của hắn tràn ra, giọng nói kia tựa như biến mất giữa hư không vậy.
Đừng nói là hắn, Phản Hư Đạo Nhân ở đây cũng không tìm ra người nào đang nói chuyện!
Diệp Thiên Thành hít sâu một hơi, ánh mắt âm trầm, chậm rãi thu hồi thần thức, một lần nữa ngồi xuống.
"Ai nha, nhưng làm ta sợ muốn chết."
Diệp Thiên Thành vừa mới thu hồi thần thức, còn chưa kịp ngồi hẳn xuống bảo tọa thì giọng nói trêu tức kia đã lại vang lên:
"Không phải ta nói, tính tình của đám Hỗn Nguyên Tông các ngươi thật lớn, người ta mới cười một tiếng mà ngươi đã không chịu được. Hiện tại ngươi tìm không thấy ta, có phải đã tức đến mức phổi muốn nổ tung hay không?"
Tô Tử Mặc cười thầm.
Không nghĩ tới, trăm năm không gặp mà tiểu mập mạp lại càng thêm nghịch ngợm rồi.
Hơn nữa không thể không nói thủ đoạn ẩn nấp của tiểu mập mạp có trình độ rất cao, Tô Tử Mặc cũng chỉ dựa theo lục thức cường đại mới có thể mơ hồ tìm ra vị trí của tiểu mập mạp.
Tiểu mập mạp vẫn luôn không ngừng di động trong đám người.
Chỉ là dường như trên người hắn có bảo vật giúp ẩn tàng khí tức, người khác không thể phát hiện ra.
Hơn nữa tốc độ hắn di động rất chậm, cẩn thận từng li từng tí.
" Đám chuột nhắt ở phương nào, giấu đầu lộ đuôi!"
Sắc mặt Diệp Thiên Thành âm trầm, chậm rãi nói: "Có gan thì hiện thân gặp mặt!"
"Không được, lá gan ta nhỏ lắm."
Tiểu mập mạp nói: "Ngươi động một chút lại giết người, Thiên Hạc Môn cũng không quản, ai không sợ chứ."
Lời nói này không những mỉa mai Diệp Thiên Thành lạm sát kẻ vô tội, còn nói cả Thiên Hạc Môn một phen.
Rất nhiều Phản Hư Đạo Nhân của Thiên Hạc Môn đều đỏ mặt.
Diệp Thiên Thành nhắm hai mắt lại, đột nhiên ngậm miệng không nói, giống như đã bỏ đi tìm kiếm.
Một lát sau, tiểu mập mạp lại nói: "Ngươi đang làm gì vậy, ngủ thiếp đi rồi à?"
Đột nhiên!
Diệp Thiên Thành mở mắt ra, sát ý bắn ra mãnh liệt, thân hình lấp lóe, trong nháy mắt nhào vào trong đám người, lạnh giọng nói: "Cút ra đây cho ta!"
Quần tu ngạc nhiên, vội vàng tản ra.
Chỉ có một bóng người hất áo bào đen, đứng nguyên tại chỗ, giống như đã sợ đến mức choáng váng.
Oanh!
Nắm đấmcủa Diệp Thiên Thành ầm ầm đánh vào trên ngực người này.
Quần áo trên người người này vỡ vụn, bay ra ngoài, ở ngực đã bị đánh xuyên, nhưng quỷ dị là không có máu tươi nào chảy ra.
Ầm!
Người này ngã trên mặt đất, lăn vài vòng mới dừng lại.
Đám người ngưng thần nhìn lại.
Đây căn bản không phải là người, mà là một bộ khôi lỗi dùng Huyền Thiết Thép Tinh để luyện chế!
Cỗ khôi lỗi này nằm trên mặt đất, đưa lưng về phía đám người, trên lưng viết mấy chữ to —— đánh ta chính là ngớ ngẩn!
"Ha ha ha ha!"
Lần này, quần tu không thể nhịn được nữa, tất cả bộc phát ra tiếng cười vang.
Tô Tử Mặc cũng bật cười.
Hóa ra không chỉ là tiểu mập mạp.
Còn có Thạch Kiên ngây ngốc đã bái nhập vào Khôi Lỗi Tông!
Bọn hắn đều tới!
Thấy cảnh này, Lãnh Nhu im lặng, trong lòng lại chấn động.
Những người bạn cũ này biết nàng sắp phải thông gia với Diệp Thiên Thành, biết rõ có khả năng đây là một cái bẫy mà họ vẫn không chút sợ hãi chạy tới!
Kỷ Thành Thiên như vậy.
Tiểu mập mạp, Thạch Kiên cũng như thế!
Lãnh Nhu vốn không phải người tình cảm, nhưng thời khắc này, nàng lại cảm thấy cái mũi hơi chua xót, hốc mắt dần đỏ hồng.
Sắc mặt Diệp Thiên Thành đã âm trầm tới cực điểm!
Hắn ta thậm chí có một suy nghĩ, sẽ giết hết tất cả những tu sĩ vừa bật cười kia!
Nhưng hắn ta biết rõ chuyện này là không thể.
Mặc dù hắn ta là người đứng đầu Dị tượng bảng lần này, được xưng là đệ nhất Chân Quân, nhưng cũng không thể làm được việc này.
"Đừng làm rộn!"
Đúng lúc này, nơi xa truyền đến một tiếng quát nhẹ.
Ba bóng dáng yểu điệu đạp không mà đến, khí tức cường đại, tản ra uy áp tùy ý.
Ba vị Pháp Tướng Đạo Quân!
Ba nữ tu này nhìn có dáng vẻ trung niên, nhưng vẫn vô cùng xinh đẹp, toàn thân tản ra một loại hương vị thành thục mà thiếu nữ không có.
Nữ tu dẫn đầu chính là Tông chủ Thiên Hạc Môn-Lam Nguyệt Đạo Quân.
Đứng hai bên nàng đều là Trưởng lão của Thiên Hạc Môn.
Ánh mắt Lam Nguyệt Đạo Quân đảo vào trong đám người, nhàn nhạt nói ràng: "Hai người các ngươi nếu tới tham gia Thiên Hạc trà hội thì Thiên Hạc Môn ta rất hoan nghênh. Nhưng nếu là đến đây để quấy rối thì cũng đừng trách ta đánh các ngươi ra ngoài!"
Thủ đoạn của tiểu mập mạp và Thạch Kiên có cao hơn rõ nữa cũng không thể giấu giếm được thần thức của Pháp Tướng Đạo Quân.
Tiểu mập mạp cùng Thạch Kiên lặng lẽ chạy tới chỗ Thiên Hạc Môn rồi mới hiển lộ ra thân hình.
Hai người cũng làm mặt quỷ với Diệp Thiên Thành.
Lúc này, Tông chủ Thiên Hạc Môn đang có mặt.
Diệp Thiên Thành dù có cường thế hơn cũng không dám đại khai sát giới dưới mí mắt của Tông chủ Thiên Hạc Môn, !
"Tông chủ tỷ tỷ, ngài đừng đánh chúng ta ra ngoài."
Tiểu mập mạp cười hì hì hành lễ với Lam Nguyệt Đạo Quân.
Lam Nguyệt Đạo Quân mặc dù không tỏ vẻ gì, nhưng một tiếng Tông chủ tỷ tỷ này vẫn khiến bà ta mở cờ trong bụng.
Dáng vẻ bà ta nhìn mới trung niên, nhưng cũng đã sống mấy ngàn tuổi, nghe thấy một kẻ mới hơn một trăm tuổi gọi bà ta là tỷ tỷ, sao có thể không cao hứng chứ.
Tiểu mập mạp nói: "Tông chủ tỷ tỷ, ở trên địa bàn của ngài mà Diệp Thiên Thành kia cũng dám động thủ giết người, nếu ngài đánh chúng ta ra ngoài, khẳng định sẽ bị hắn ta giết chết."
Đưa tay không đánh người mặt cười, miệng tiểu mập mạp còn ngọt như thế.
Huống chi, tiểu mập mạp và Thạch Kiên là hai đại truyền nhân của Mộ Tông cùng Khôi Lỗi Tông, Lam Nguyệt Chân Quân tự nhiên cũng sẽ có chỗ cố kỵ.
Lam Nguyệt Chân Quân nói: "Các ngươi biết rõ là tốt, lấy danh khí các ngươi, có tư cách uống một chén Thông Huyền Trà."
Dừng một chút, Lam Nguyệt Chân Quân nhìn hai người giống như cảnh cáo một chút, gằn từng chữ: "Nhớ kỹ, không cần quấy rối nữa!"
Thạch Kiên vẫn chỉ ngây ngốc, không rên một tiếng.
Tiểu mập mạp lại cười ha hả, coi như vượt qua một cửa này rồi.
Ý cười trên mặt Lãnh Nhu nở rộ, vẫy tay gọi hai người, nói: "Các ngươi đến chỗ ta này."
"Gọi cả Kỷ huynh nữa!"
"Ha ha, chỉ chờ ngươi nói câu này đấy."
Kỷ Thành Thiên cười lớn một tiếng, từ trong đám người đi ra.
Trăm năm sau, bốn người rốt cụcđã đoàn tụ!
Chuẩn xác mà nói là năm người!
Tô Tử Mặc ngồi lẫn trong đám người Bách Luyện Môn, còn không có động tác, cũng không nhắc nhở bọn người Lãnh Nhu.
Thần thức truyền âm, sẽ có gợn sóng thần thức.
Lúc này nếu truyền âm qua, chắc chắn sẽ khiến người khác chú ý, tạm thời không nhất thiết phải thế.
Bạn cần đăng nhập để bình luận