Vĩnh Hằng Thánh Vương

Chương 1692: Chém Ẩn hoàng

Tô Tử Mặc nhìn chằm chằm vào Đế Vũ, một đường phi nhanh.
Tốc độ của Đế Vũ nhanh lắm cũng chỉ tương đương với Tô Tử Mặc, nhưng hắn lại không có sức bên bằng Tô Tử Mặc được.
Nói đúng ra, Hoàng giả có được Sinh Sôi Không Ngừng thì lực lượng gần như là vô cùng vô tận.
Trừ phi Đế Vũ có thể nghiền ép Tô Tử Mặc, hoặc là lấy lực lượng tuyệt đối, đánh trọng thương hắn, nếu không một khi hình thành cục diện giằng co, Đế Vũ nhất định sẽ bại!
Đừng nói là Đế Vũ, cho dù là Long hoàng chân thân, cũng không thể bền bỉ được bằng Thanh Liên chân thân hiện nay!
Hai người một trước một sau, một đường chạy vội, xuyên qua gần nửa Chiến trường Thượng Cổ, trên đường gặp qua không ít Đại Thừa Lão Tổ.
Đông đảo Lão Tổ trông thấy một màn này, đều sinh lòng cảm khái.
"Ai có thể ngờ được mấy trăm năm trước, Hoang Võ còn bị Đế Vũ truy sát, nhưng hôm nay, Hoang Võ phong hoàng, tình cảnh hai người lại nghịch chuyển trong nháy mắt."
"Võ Hoàng quật khởi quá nhanh rồi, dù là vạn cổ Nhân Hoàng năm đó, chỉ sợ cũng không thể so kịp."
"Ta nghe nói Võ Hoàng vốn chỉ là một phàm nhân trong hồng trần ở đại lục Thiên Hoang, ngay cả linh căn đều không có, là bởi vì một cường giả bí ẩn giúp hắn nghịch thiên cải mệnh, hắn mới có thể đi đến hôm nay."
" Cường giả thần bí gì mà lại có thủ đoạn như vậy ?"
"Chuyện này thì ta cũng không biết."
Đông đảo Lão Tổ vừa nghị luận, vừa đuổi theo phía sau Tô Tử Mặc.
Tốc độ của Đế Vũ càng ngày càng chậm.
Vận chuyển thần thông trong thời gian dài chạy trốn khiến khí huyết và Nguyên Thần của hắn bị tiêu hao rất nhiều.
Mà vẻ mặt Tô Tử Mặc vẫn như thường.
Sau khi Nguyên Thần và khí huyết của Tô Tử Mặc bị khô kiệt thì sẽ trực tiếp phóng thích ra Sinh Sôi Không Ngừng!
Khi đạo tuyệt thế thần thông này bộc phát, Tô Tử Mặc sẽ được phiến thiên địa này liên tục không ngừng bổ sung sinh cơ, khiến khí huyết Nguyên Thần khôi phục như lúc ban đầu!
Khoảng cách giữa hai người đã càng ngày càng gần!
Ở phía trước cách đó không xa có có một khu rừng rậm.
Đế Vũ lao vào bên trong.
Ánh mắt Tô Tử Mặc lóe lên, sau đó cũng không chần chờ, đuổi theo sát phía sau, xông vào trong rừng rậm.
Nhìn bóng lưng Đế Vũ ở phía trước, Tô Tử Mặc khép hai ngón lại, vận chuyển « Thiên Sát Kiếm quyết » rồi chém về phía trước!
Xoẹt xoẹt xoẹt!
Đầu ngón tay hắn đột nhiên bắn ra mười vạn tám ngàn đạo kiếm khí, vô số kiếm khí che khuất bầu trời!
Nhưng nhiều kiếm khí như vậy, trong nháy mắt lại ngưng tụ cùng một chỗ, hình thành một thanh trường kiếm lóe ra quang mang hừng hực!
Lực thần thông kinh khủng bộc phát!
Vạn Kiếm Quy Nhất!
Đây là một đạo đại thần thông mà Tô Tử Mặc lĩnh ngộ được thông qua « Thiên Sát Kiếm quyết »!
Ngưng tụ mười vạn tám ngàn đạo kiếm khí cùng một chỗ, lực lượng tăng lên không chỉ gấp đôi!
Ông!
Thân kiếm run rẩy.
Chuôi trường kiếm này tỏa ra sát ý lạnh thấu xương hóa thành một tia sáng trắng, đâm tới sau lưng Đế Vũ, chớp mắt đã áp sát!
Một kiếm này bộc phát ra lực lượng khiến Đế Vũ đều cảm thấy trái tim đập nhanh!
"U Minh Huyết thuẫn!"
Đế Vũ đột nhiên quay người, vận chuyển Nguyên Thần, huyết khí trong cơ thể tràn ngập, lực thần thông mãnh liệt tràn ra, trước người nhanh chóng ngưng tụ một tấm chắn màu máu lớn!
Đối mặt với một kiếm này, Đế Vũ không dám khinh thường, trực tiếp bộc phát một đạo tuyệt thế thần thông để ngăn cản!
Đây là tuyệt thế thần thông mà hắn lĩnh ngộ được khi tu luyện « Luyện Huyết Ma Kinh ».
Coong!
Chuôi trường kiếm lóe ra hàn quang lạnh thấu xương kia đâm vào U Minh Huyết thuẫn!
Trên Huyết thuẫn nổi lên một gợn sóng, suýt nữa đã bị một kiếm đâm xuyên!
Trong nháy mắt khi Tô Tử Mặc xuất thủ, một khối tảng đá bên người đột nhiên động đậy!
Một người từ bên trong đi ra!
Nói đúng ra thì không phải người này từ trong tảng đá bay ra, mà là tảng đá này do một người huyễn hóa ra!
Thân hình người này bình thường, hình dạng bình thường, đôi mắt vô thần, trong tay nắm một thanh trường kiếm đen kịt, đâm tới sau ót Tô Tử Mặc!
Toàn bộ quá trình lặng yên không một tiếng động.
Ngay cả khi người xuất thủ cũng không phát ra tiếng vang động gì.
Trường kiếm của hắn đen nhánh, không có quang mang phản xạ, người cùng kiếm dường như đã hòa làm một thể cùng hoàn cảnh chung quanh, không có điểm nào khác biệt.
Ẩn hoàng xuất thủ!
Lúc này, cho dù có người mở mắt ra xem, thậm chí dùng thần thức cảm ứng, đều không nhìn thấy bất luận cảnh tượng gì.
Ẩn hoàng dùng tuyệt thế thần thông là thuật thiên biến vạn hóa, biến thành một tảng đá, lại dùng một đạo tuyệt thế thần thông khác là Man Thiên Quá Hải để che đậy ngũ giác thần thức của tu sĩ.
Hai đạo tuyệt thế thần thông hoàn mỹ dung hợp, mới có thể tạo thành ảo giác như vậy!
Ngay cả Đế Vũ đối diện với Ẩn hoàng, đều không nhìn thấy Ẩn hoàng xuất thủ!
Chuôi trường kiếm đen nhánh này đột ngột đâm về phía trước, gần như sắp đâm trúng ót của Tô Tử Mặc.
Một kiếm đã đâm tới, dù trường kiếm của hắn chưa hẳn có thể đâm xuyên đầu lâu của Hoang Võ, nhưng lực lượng chưa trong trường kiếm cũng đủ để xuyên thủng thức hải của Hoang Võ, chém giết Nguyên Thần tại chỗ!
Mắt thấy Hoang Võ sẽ chết dưới kiếm của mình, trong đôi mắt Ẩn hoàng vẫn giống như là đầm nước đọng, không có chút gợn sóng nào.
Hắn biết rõ lúc này chỉ cần lộ ra một chút gợn sóng, cho dù là trong lòng hay trong đôi mắt, đều sẽ đánh vỡ ý cảnh này, khiến đối phương cảnh giác.
Nếu không có thủ đoạn như vậy, Ẩn hoàng cũng không thể tu luyện đến cảnh giới này!
Ngay khi trường kiếm đen nhánh đâm tới sau ót Tô Tử Mặc, trước mũi kiếm của hắn, đột nhiên có một đài sen màu xanh biếc!
Tạo hóa đài sen!
Coong!
Trường kiếm đâm trúng vào tạo hóa đài sen, truyền đến một tiếng vang giòn, tia lửa tung tóe!
Toàn thân Ẩn hoàng chấn động mạnh, bàn tay hơi tê dại.
Đương nhiên, chấn động trên thân thể không thể sánh bằng rung động mãnh liệt trong lòng hắn!
Hoang Võ có đề phòng!
Sao có thể!
Hắn dùng tới hai đạo tuyệt thế thần thông, đủ để lừa trời giấu đất.
Năm đó, hắn mượn loại thủ đoạn này, thậm chí đã giết được một Hoàng giả đã lĩnh ngộ ba đạo tuyệt thế thần thông!
Bây giờ, hắn lại không thể giết được một Hoàng giả mới lĩnh ngộ một đạo tuyệt thế thần thông!
Tô Tử Mặc đưa lưng về phía Ẩn hoàng, trong mắt lóe lên một tia đùa cợt.
Hắn thậm chí không thèm quay đầu.
Bởi vì hắn rõ ràng, dù hiện tại hắn quay đầu nhìn lại, cũng không nhìn thấy bóng dáng cùng hành tích của Ẩn hoàng!
Lấy thủ đoạn của Ẩn hoàng, đủ để lừa trời giấu đất, mê hoặc tất cả cảm giác của hắn!
Nhưng Ẩn hoàng không biết, Tô Tử Mặc tu luyện một bộ yêu điển, có một loại linh giác quỷ thần khó lường.
Ẩn hoàng không ra tay thì thôi.
Một khi xuất thủ, Tô Tử Mặc sẽ cảm ứng được sát cơ!
Ẩn hoàng đâm một kích không trúng, thân hình lập tức biến mất, lắc mình biến hoá, lại biến thành một mảnh lá xanh trên cổ thụ bên cạnh.
Thiên biến vạn hóa.
Thiên địa vạn vật, mọi loại biến hóa, đều nằm trong một ý niệm của Ẩn hoàng.
"Ngươi rốt cục đã xuất hiện rồi!"
Tô Tử Mặc mỉm cười, nói: "Nếu ngươi không xuất thủ, ta căn bản không có biện pháp tìm ra ngươi, nhưng nếu ngươi đã hiện thân, thì cũng đừng nghĩ rời đi!"
Tô Tử Mặc duỗi ngón tay ra, nhẹ điểm vào mi tâm, rút ra một trường tiên lấp lóe lôi quang, đánh tới lá cây bên cạnh!
"Ngươi..."
Ẩn hoàng bất đắc dĩ, chỉ có thể xuất thủ.
Hắn mặc dù tu luyện ra hai đạo tuyệt thế thần thông, nhưng đối mặt với Nguyên Thần bí thuật cũng không có biện pháp, chỉ có thể vận chuyển Nguyên Thần chống lại.
Ầm!
Hai đạo Nguyên Thần bí thuật va chạm, toàn thân Ẩn hoàng chấn động mạnh, rốt cuộc không thể tiếp tục vận chuyển hai loại thần thông Thiên Biến Vạn Hóa cùng Man Thiên Quá Hải nữa, thân hình lộ ra ngoài.
Diệt Thần Tiên mặc dù đã tán đi, nhưng sát chiêu của Tô Tử Mặc còn không kết thúc!
Sưu! Sưu! Sưu!
Trên tạo hóa đài sen, bắn ra ánh sáng màu xanh.
Bảy mươi hai hạt sen xanh nhanh chóng ngưng tụ, trở thành một thanh trường kiếm màu xanh, chém xuống Ẩn hoàng!
Ẩn hoàng cũng vận chuyển đạo Nguyên Thần bí thuật thứ hai, đối kháng lại Thanh Liên kiếm.
Nhưng trong nháy mắt va chạm đã bị Thanh Liên kiếm chém chết!
Kiếm quang lấp lóe, chui vào thức hải Ẩn hoàng!
Thân hình Ẩn hoàng lắc lư một chút, đôi mắt ảm đạm xuống, khí tức sinh mệnh trong cơ thể trôi qua, vô lực ngã xuống.
Hai đạo Nguyên Thần bí thuật liên tiếp bộc phát ra, Ẩn hoàng, vẫn!
Bạn cần đăng nhập để bình luận