Vĩnh Hằng Thánh Vương

Chương 1902: Uy lực của Ly Hỏa

Phong Viêm lợi dụng Di Hình Hoán Vị, trốn được một kiếp, đang muốn phóng thích ra Ẩn Thân thuật, lẫn vào trong đại quân, lại đột nhiên cảm thấy trái tim đập nhanh!
Một cảm giác nguy cơ càng mãnh liệt hơn bao phủ xuống!
"Ngươi trốn không thoát đâu."
m thanh của Tô Tử Mặc vang lên, ở ngay phía sau hắn, gần trong gang tấc!
Phong Viêm trừng lớn hai mắt, vẻ mặt đầy hoảng sợ, da đầu tê dại, chỉ cảm thấy một luồng hơi lạnh chạy dọc sống lưng, tay chân lạnh buốt.
Mặc dù hắn có được lực lượng cường đại, lúc này cũng không thả ra được nửa phần.
Làm sao có thể ?
Hắn vừa mới phóng thích ra Di Hình Hoán Ảnh, sao Tô Tử Mặc có thể trong nháy mắt truy sát tới phía sau của hắn ?
Ầm!
Phong Viêm đã không có cơ hội để suy nghĩ thông suốt chuyện này, trong đầu hắn truyền đến cảm giác đau nhức kịch liệt.
Hắn thậm chí nghe được rồi tiếng xương sọ của chính mình vỡ vụn!
Lực lượng khổng lồ, tràn vào thức hải, đánh nát nguyên thần của hắn!
Sau một khắc, Phong Viêm mất đi ý thức.
Trên chiến trường xuất hiện một thoáng đình trệ ngắn ngủi.
Phong Viêm là người trong cuộc nên không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng người ngoài cộc lại tỉnh táo nên thấy rõ hết thảy.
Dưới vô số ánh mắt nhìn chăm chú, thân hình Tô Tử Mặc liên tục dịch chuyển hai lần, đánh ra một chưởng vỗ nát thiên linh cái của Phong Viêm!
Đại đương gia của Ác Lang quân có tu vi Huyền Tiên bát giai đỉnh phong, ở Long Uyên tinh đã tung hoành nhiều năm, không biết đã trải qua bao nhiêu mưa máu gió tanh, cuối cùng đều thoát chết, sống đến bây giờ.
Nhưng đứng trước thân pháp đỉnh cấp khủng bố như Chân Long Cửu Thiểm thì vẫn không thể nào chạy trốn.
Đừng nói là Phong Viêm, dù có là sinh linh thiên kiêu yêu nghiệt bản địa ở thượng giới, đều chưa hẳn có thể tránh thoát được lần truy sát của Tô Tử Mặc!
Hai đại đương gia của Ác Lang quân, trong mấy hơi thở đã bỏ mình toàn bộ.
Mấy vạn tu sĩ Ác Lang quân, kẻ nào cũng có vẻ mặt kinh ngạc, ngẩn ngơ đứng tại chỗ, trong thời gian ngắn vẫn không thể phản ứng kịp.
Hai vị đại đương gia có tu vi Huyền Tiên bát giai lại chết như vậy rồi?
"Ha ha!"
Khấu Dũng vừa đại chiến cùng Đinh Dạ, vừa cười lớn: "Tốt, giết thật tốt!"
Vẻ mặt Thương Nhai nghiêm túc, đột nhiên cất giọng nói: "Chư vị cẩn thận, người này không phải Huyền Nguyên cảnh tầng sáu, hắn là Huyền Tiên thất giai!"
"Cái gì!"
"Sao có thể ? Ba mươi năm trước, hắn vẫn chỉ là Huyền Tiên lục giai!"
"Người này rốt cuộc có thiên phú thế nào, tu luyện loại công pháp nào, tốc độ tu luyện lại khủng bố như thế?"
Bầy tu động dung.
Mà đám người Đoạn Thiên Lương, Hạ Thanh Doanh của Phong Tuyết Lĩnh tiếp xúc với Tô Tử Mặc sớm nhất lại càng chấn động mạnh!
Khi Tô Tử Mặc vừa mới xuất hiện ở Long Uyên tinh mới chỉ là Huyền Tiên nhất giai.
Bây giờ, mới qua hơn một trăm năm, Tô Tử Mặc đã tu luyện tới Huyền Tiên thất giai!
Tốc độ tu luyện này, dù là một số cường giả đỉnh cao, hay truyền nhân của tông môn cường đại, có vô số tài nguyên tu luyện cùng công pháp cũng không thể đạt tới!
"Kẻ này chẳng lẽ là tiên nhân chuyển thế ?"
Ở thượng giới, có lưu truyền một chút truyền thuyết, tu vi đạt tới cảnh giới nhất định, chỉ cần có thể cam đoan một sợi hồn phách không tiêu tan, trốn vào luân hồi, là có thể chuyển thế trùng sinh.
Khi tiên nhân trùng sinh trở về, tu luyện tới cảnh giới nhất định, là có thể khôi phục trí nhớ kiếp trước.
Có tiên nhân chuyển thế trùng sinh, thậm chí sẽ có trưởng bối kiếp trước, hoặc là đạo lữ, chí thân, đến đây tiếp dẫn, trùng nhập tiên môn.
"Dù có là tiên nhân chuyển thế, cũng không có khả năng tu luyện nhanh như vậy?"
Thủ lĩnh của Thiên Hạt bang, Chấn Lôi đường đều chấn kinh.
"Thương Ưng quân nghe hiệu lệnh của ta!"
Thương Nhai trầm giọng nói: "Tiếp tục lên không, kéo dài khoảng cách cùng kẻ này lại ra tay!"
Đây là chỗ dựa lớn nhất của hắn.
Mấy trăm tu sĩ khống chế Thương Ưng, xoay quanh ở trên không trung, từ trên cao nhìn xuống, gần như vô địch, hoàn toàn không có ai có thể uy hiếp được bọn hắn.
Mấy trăm Thương Ưng quân không dám khinh thường, vội vàng bay lên không.
Tô Tử Mặc ngửa đầu nhìn lại, cười lạnh một tiếng: "Thương Nhai, ngươi cho rằng, đôi cánh chim màu vàng đằng sau lưng ta là để bài trí sao?"
Tiếng nói vừa dứt, Tô Tử Mặc đã nhẹ vỗ cánh chim màu vàng, cất cánh bay lên!
Hô!
Một ánh vàng bắn lên trời, gần như chỉ trong chớp mắt, Tô Tử Mặc đã bay lên mấy chục trượng trên không trung, thậm chí còn bay cao hơn mấy trăm con Thương Ưng!
Đây là cánh chim của Kim Sí Đại Bằng.
Trong các chủng tộc loài chim, Kim Sí Đại Bằng chính là vương giả tuyệt đối!
"Rút lui! Rút lui!"
Sắc mặt Thương Nhai đại biến, lớn tiếng la lên.
Tô Tử Mặc từ trên trời giáng xuống, xông vào trong đại quân Thương Ưng, gần như là mạnh mẽ đâm tới, không ai có thể ngăn trở đường đi của hắn!
Giết chóc đã bắt đầu.
"Trốn đi!"
Rất nhiều Thương Ưng quân gào thét, chạy trốn tứ tán.
Nhưng tốc độ của Thương Ưng có nhanh hơn cũng không sánh bằng tốc độ của Kim Sí Đại Bằng, chẳng mấy chốc đã bị Tô Tử Mặc đuổi kịp, chém giết tại chỗ!
"Nam Minh Ly Hỏa!"
Tô Tử Mặc thôi động nguyên thần, vận chuyển pháp quyết, ở trong lòng bàn tay của hắn đột nhiên hiện lên ra hai ngọn lửa yêu dị khủng bố, tản ra sóng khí khủng bố!
Lần này hắn không để Nam Minh Ly Hỏa dung hợp với ba môn đạo hỏa.
Dù sao cũng là bí thuật ghi lại trên đỉnh đồng bốn chân màu xanh, hắn muốn thử uy lực của Nam Minh Ly Hỏa một chút.
"Đốt!"
Tô Tử Mặc khẽ động thần thức, hai ngọn lửa bay ra ngoài, ở giữa không trung tản mát, hình thành một tường lửa to lớn, chặn lại mấy trăm con Thương Ưng quân!
Rất nhiều Thương Ưng quân bộc phát thần thông, vận chuyển bí pháp, tế ra pháp bảo, xé nát phù lục, phóng thích ra rất nhiều át chủ bài, nghĩ muốn phá vỡ tường lửa kia.
Phốc! Phốc! Phốc!
Chỉ tiếc là dù dùng thần thông hay pháp bảo, sau khi rơi vào Nam Minh Ly Hỏa, đều bị tan chảy!
Có một số Thương Ưng đâm vào phía trên, rất nhanh đã bị thiêu thành tro tàn!
Cho dù chỉ nhiễm một đốm lửa, trong cơ thể Thương Ưng quân cũng sẽ dấy lên lửa lớn rừng rực, cuối cùng quét sạch toàn thân!
Cái này giống như là một lồng giam bằng lửa, giam mấy trăm con Thương Ưng quân ở trong đó, ai cũng không trốn thoát được!
Ngay cả Phó bang chủ của Thương Ưng bang là một Huyền Tiên bát giai đều không thể chống lại Nam Minh Ly Hỏa, rơi xuống từ giữa không trung, không chờ hắn rơi trên mặt đất đã tan tành mây khói.
"Đã sớm nghe nói Tô Tử Mặc có sở trường về hỏa diễm đạo pháp, không nghĩ tới, hỏa diễm này vậy lại đáng sợ như thế!"
"Uy lực của đạo hỏa diễm này có lẽ còn chưa tới cực hạn. Ở dưới Long Uyên Thành, Tô Tử Mặc từng phóng thích ra một loại bí pháp hỏa diễm, dung hợp mấy loại hỏa diễm có màu sắc khác nhau, uy lực tăng vọt mấy lần!"
"Một đạo hỏa diễm, đều có uy lực như thế, nếu lại dung hợp mấy loại hỏa diễm..."
Thủ lĩnh rất nhiều thế lực đã không dám nghĩ tới rồi.
Loại hỏa diễm kia, tuyệt đối có thể tuỳ tiện giết bọn họ!
Giữa không trung.
Dưới sự chiếu rọi của ánh lửa, khuôn mặt Thương Nhai đã tái nhợt, trong đôi mắt tràn ngập kinh hãi, sợ hãi, hối hận...
"Thủ đoạn của Tô đạo hữu thật cao, ta chịu thua."
Thương Nhai hít sâu khẩu khí, cắn răng nói: "Không biết thượng tiên có thể cho ta một cơ hội hay không, ta nguyện ra sức trâu ngựa, đi theo thượng tiên!"
Thương Nhai chẳng những sửa lại xưng hô, còn trực tiếp quỳ xuống lạy, nói: "Dưới trướng ta có mấy chục ngàn đại quân, cũng nghe theo hiệu lệnh của thượng tiên!"
Thương Nhai tâm như gương sáng, đã sớm suy nghĩ rõ ràng.
Hai vị đương gia Ác Lang quân bỏ mình, Phó bang chủ Thương Ưng bang vẫn lạc, chỉ còn một mình hắn, là một cây chẳng chống vững nhà, khó thoát khỏi cái chết.
Nếu có thể đi theo Tô Tử Mặc, chẳng những có thể giữ được tính mạng, có lẽ sẽ còn đạt được một chút chỗ tốt.
Mặc dù cử động lần này mất chút thể diện, nhưng so sánh cùng tính mạng thì không đáng nhắc tới.
"Ngươi không xứng."
Ngay khi Thương Nhai đang tính toán trong lòng, Tô Tử Mặc đã lên tiếng, chỉ có ba chữ, lại làm cho trái tim của hắn chìm vào đáy cốc trong nháy mắt!
"Ngươi..."
Thương Nhai ngẩng đầu, đang muốn nói chuyện.
Tô Tử Mặc đã đi tới bên cạnh hắn, năm ngón tay co lại, Nam Minh Ly Hỏa chung quanh cũng tụ lại, trong chớp mắt trở lại trong lòng bàn tay.
Tô Tử Mặc tiện tay quăng ra.
Nam Minh Ly Hỏa rơi vào trên đỉnh đầu Thương Nhai...
"A!"
Sau một tiếng hét thảm, đại hỏa nuốt hết Thương Nhai!
Bạn cần đăng nhập để bình luận