Vĩnh Hằng Thánh Vương

Chương 2252: Ngươi bại rồi

Tô Tử Mặc không có cho Phong Ẩn thời gian suy nghĩ hay cơ hội thở dốc.
Dựa vào linh giác cảm ứng, Tô Tử Mặc tiếp tục xông đến gần cận chiến với Phong Ẩn, mười móng tay đều lộ ra ngoài, lóe ra hàn quang, phong mang tất lộ, giống như đao như kiếm, trên dưới tung bay, thế công hung mãnh!
Mỗi một lần ra tay, trên người Tô Tử Mặc đều vang lên từng đợt long ngâm cao vút, chấn động thiên địa, khí thế cả người cuồn cuộn ngất trời, ngạo thế dưới vòm trời!
Ở trong mắt mọi người, dường như Tô Tử Mặc đã biến mất không thấy nữa.
Nếu đám người nhắm hai mắt lại, chỉ dựa vào thần thức để dò xét, thì sẽ nhìn thấy một thần long nanh vuốt sắc bén, đạp mây giá sương trên chiến trường đá xanh, lắc đầu vẫy đuôi, vung trảo cắn xé!
Phong Ẩn ở trước mặt thần long này lại nhỏ bé như sâu kiến, giống như một con kiến muốn rung chuyển đại thụ!
"Cận chiến kỹ pháp của Tô Tử Mặc rốt cuộc học được từ nơi nào thế?"
Thiên Tiên các thế lực lớn đều thắc mắc.
"Không rõ lắm, nếu ta không nhìn lầm, có lẽ có chút liên quan cùng Long tộc."
Chân Tiên Tạ Linh trầm ngâm một chút, nói: "Ở bên trong Cửu Trọng Thiên, hắn từng phóng thích ra một loại thân pháp tương tự như thuấn di, hẳn là cũng là một loại thân pháp bí thuật của Long tộc."
"Dù hắn gặp được vô thượng cơ duyên, đạt được truyền thừa công pháp bí thuật của Long tộc, nhưng hắn là Nhân tộc, sao có thể phát huy thủ đoạn Long tộc ra uy như vậy lực ?"
Một người khác nhíu mày hỏi.
Tạ Linh cũng lắc đầu, vẻ mặt mờ mịt.
Lúc đầu Tô Tử Mặc ở Long Uyên tinh, dưới cơ duyên xảo hợp, nguyên thần của hắn từng dung nhập vào một bộ xác rồng, đại chiến với ba Chân Tiên cường giả.
Trong một trận chiến đó, xác rồng kia dựa vào trí nhớ còn sót lại, phóng thích ra rất nhiều cận chiến kỹ pháp của Long tộc.
Tô Tử Mặc dung hợp vào Long hoàng nguyên thần, từng tu hành ở Long tộc, đối rất quen thuộc với mọi chuyện ở Long tộc.
Hắn tu luyện những cận chiến kỹ pháp này của Long tộc, hoàn toàn là làm ít mà công to!
Nếu Cầm Tiên Mộng Dao, Nguyệt Hoa Kiếm Tiên ở đây, nhìn thấy những thủ đoạn này của Tô Tử Mặc, có lẽ có thể phát hiện ra chút mánh khóe, nhớ lại những chuyện không hay đã từng xảy ra kia.
Trên chiến trường đá xanh.
Tô Tử Mặc bộc phát ra cận chiến kỹ pháp Long tộc, thế công mãnh liệt, Phong Ẩn căn bản không ngăn cản nổi, không ngừng lùi lại!
Tha Tâm Thông vô dụng, cho dù là Như Ảnh Tùy Phong, trong khi cận chiến chém giết, hắn cũng không phải đối thủ của Tô Tử Mặc.
Phong Ẩn bất động thanh sắc, nhưng trong lòng đã có chút bực bội.
Năng lực của Tha Tâm Thông đương nhiên rất huyền diệu thần kỳ, nhưng muốn duy trì trạng thái của đạo thần thông này, cũng phải không ngừng tiêu hao lực nguyên thần.
Bây giờ, Tha Tâm Thông vô dụng nhưng vẫn giữ trạng thái dùng đạo thần thông này, chẳng khác gì là đang lãng phí lực nguyên thần, hoàn toàn không cần thiết.
Nghĩ đến tận đây, Phong Ẩn hơi chuyển động suy nghĩ một chút, xóa đi Tha Tâm Thông nữa.
Đột nhiên!
Trước mắt hắn đột nhiên nở rộ ra hai đạo thần quang!
Đó là hai con ngươi của Tô Tử Mặc, ánh sáng trong đó làm người ta sợ hãi!
Ngay khi Phong Ẩn xóa đi Tha Tâm Thông, Tô Tử Mặc như có cảm giác, đột nhiên mở hai mắt ra, mắt sáng như đuốc, ngũ giác mở ra, tâm thần khuấy động, khí thế lại tăng lên một cấp!
Linh giác là một loại phản ứng bị động đối với nguy hiểm.
Trong khi đối chiến chém giết, dù thế công của Tô Tử Mặc hung mãnh, cũng không thể phát huy ra toàn bộ uy lực cận chiến.
Nếu song phương cứ tiếp tục đánh như vậy, rất khó phân ra thắng bại.
Bây giờ, Phong Ẩn xóa đi Tha Tâm Thông, Tô Tử Mặc không cần cố kỵ nữa!
"Phong Ẩn, ngươi bại rồi!"
Tô Tử Mặc lộ ra nụ cười, ánh mắt đùa cợt.
"Không tốt!"
Trong lòng Phong Ẩn cảm thấy nặng nề, cũng ý thức được có lẽ chính mình đã phạm vào sai lầm lớn!
Hắn đã thu Tha Tâm Thông lại, bây giờ còn muốn ngưng tụ ra thì đã không thể nào!
"Giết!"
Tô Tử Mặc cảm ứng được tâm thần Phong Ẩn lộ ra một kẽ hở, hét lớn một tiếng, vung nắm đấm, giống như một đại ấn đánh tới thiên linh cái của Phong Ẩn, bắn ra mùi máu tanh thảm liệt!
Phong Ẩn biến sắc!
Tâm thần hắn có chút lay động, lộ ra sơ hở trong chớp mắt, lập tức bị Tô Tử Mặc bắt lấy, đánh ra lực lượng kinh khủng như vậy.
Khí thế của Phong Ẩn bị Tô Tử Mặc đoạt lấy, khó mà chống cự, không khỏi gầm nhẹ một tiếng, vận chuyển khí huyết đến cực hạn.
Ô ô ô!
Ở sau lưng Phong Ẩn hiện ra một cơn gió lốc nối liền trời đất, tiếng quỷ khóc thần gào vang động.
Huyết mạch dị tượng!
Phong Ẩn tế ra huyết mạch dị tượng, còn ngại không đủ, trực tiếp bộc phát ra đồng thuật.
Chỉ thấy sâu trong mắt của hắn, quỷ dị nổi lên hai đạo hàn quang, từ trong mắt bắn ra, trong chớp mắt đã bắn tới trước mặt Tô Tử Mặc!
Hai đạo hàn quang chưa chém rụng xuống, Tô Tử Mặc đã cảm thấy được da thịt trên gương mặt có chút đau đớn.
Đạo đồng thuật này có uy lực rất mạnh!
Đồng thuật của Tô Tử Mặc đã phóng thích ra ở bên trong Cửu Trọng Thiên.
Nhưng ở khoảng cách này, hắn cũng rất khó tránh né.
Chỉ thấy hắn hơi nghiêng đầu, hai đạo hàn quang này trong nháy mắt chui vào mắt trái của hắn.
Ngay sau đó, mắt trái của Tô Tử Mặc bị kích thích, đột nhiên biến thành đen kịt như mực, tản ra một khí tức băng lãnh u ám, không có một chút tròng trắng nào, nhìn có chút làm người ta sợ hãi!
Trong tưởng tượng của Phong Ẩn cảnh tượng ánh mắt đầy máu me văng khắp nơi lại chưa từng xuất hiện.
Ngược lại hắn nhìn thấy trong mắt trái Tô Tử Mặc là một mảnh u ám sâu không thấy đáy, ánh mắt, tâm thần, nguyên thần, nguyên khí của hắn dường như đều bị loại u ám này cắn nuốt!
Cũng may u ám trong mắt trái Tô Tử Mặc rất nhanh đã thu lại.
Hí!
Vẻ mặt Phong Ẩn kinh hãi nên phản ứng hơi chậm, trong lòng vội vàng giơ cao hai tay, ngăn trước người.
Ầm!
Nắm đấm của Tô Tử Mặc ầm ầm đánh xuống, giống như một dãy núi đè ép xuống, thế lớn lực trầm.
Trong cơ thể Phong Ẩn truyền ra từng tiếng két két vang động, giống như xương cốt toàn thân đều muốn tan ra thành từng mảnh!
Mặc dù có huyết mạch dị tượng chèo chống, nhưng vừa rồi tâm thần hắn bị mắt trái Tô Tử Mặc thu hút sự chú ý, phản ứng hơi chậm một bước, cuối cùng không thể ngưng tụ toàn lực.
Trong khi cận chiến, nếu Tô Tử Mặc chiếm cứ thượng phong, sẽ bộc phát ra thế công làm người ta hít thở không thông, tuyệt đối sẽ không cho đối thủ bất cứ cơ hội nào!
Tô Tử Mặc đánh một quyền xong, cả người vọt về phía trước, hai chân hơi cong, hai tay dường như nâng vật đó, trên mặt giống như cười mà không phải cười, xông tới Phong Ẩn.
Đồng tử Phong Ẩn co vào, não đầu tê dại, lông tơ toàn thân đều dựng lên!
Hắn mượn nhờ thân pháp, mũi chân nhẹ điểm, bứt ra nhanh chóng lùi lại.
Nhưng tốc độ của Tô Tử Mặc cũng không chậm, như bóng với hình, sát cơ vẫn luôn bao phủ trên người hắn, vận sức chờ phát động!
Đột nhiên!
Không có điềm báo trước, Phong Ẩn đột nhiên vung tóc dài!
Ông!
Một mảnh hàn quang lít nha lít nhít, từ trong tóc dài Phong Ẩn tán ra, đánh tới trước mặt Tô Tử Mặc!
Lần này có tốc độ cực nhanh, chiêu số cũng khá bất ngờ.
Không ai ngờ được trong tóc của chuyển thế tiên nhân lại ẩn giấu sát chiêu như thế!
Những hàn quang này mượn nhờ gió thổi, dựa vào huyết mạch dị tượng của Phong Ẩn, tốc độ cực nhanh, gần như là chớp mắt đã áp sát!
Tô Tử Mặc đang truy giết gắt gao, đột nhiên bị phản kích như vậy, hắn căn bản không kịp trốn tránh!
Trong đám người truyền ra từng đợt kinh hô.
Vẻ mặt Tô Tử Mặc trầm ổn, không chút hoang mang.
Mi tâm hắn rộng mở, đột nhiên nắm ra một nắm cát vàng kim quang lóng lánh, ngăn cản trước người!
Bạn cần đăng nhập để bình luận