Vĩnh Hằng Thánh Vương

Chương 2211: Hoa ăn thịt người

"Cái giá phải trả quá lớn rồi!"
Thấy một màn như vậy, sau khi trong lòng Tạ Khuynh Thành nổi lên sự kính nể, lại không nhịn được cảm thán một tiếng.
Huỳnh Hoặc Thạch, Thần Băng, Thái Bạch thạch, đều là bảo vật có giá trị liên thành.
Có thể đoạt được ba loại bảo vật này, khẳng định là có cơ duyên cùng thu hoạch rất lớn, nhưng cũng bởi vậy mà Tô Tử Mặc đã phải dùng tới quá nhiều át chủ bài.
Những thủ đoạn này đều cần thời gian khá dài để khôi phục, nếu tiếp tục tiến lên, trong quá trình tranh đoạt Địa bảng sẽ rất khó dùng tới nữa.
Việc này so sánh dài khôi phục với con đường phía sau của Tô Tử Mặc.
Huống chi, bây giờ Tô Tử Mặc bị cơn gió lốc lưỡi mác đánh trọng thương, trên người đầy thương tích, muốn chữa khỏi thương thế cũng sẽ tiêu hao rất nhiều tâm thần cùng nguyên khí.
Có lẽ còn phải tốn một khoảng thời gian rất dài, những chuyện này đều sẽ ảnh hưởng rất lớn đối với hắn.
Sắc mặt mấy vị trưởng lão Càn Khôn thư viện cũng ngày càng nặng nề.
Theo bọn hắn nghĩ, nếu có thể nhắc nhở Tô Tử Mặc thì quyết định tốt nhất bây giờ chính là không tiến thêm nữa, thấy tốt thì lấy.
Đạt được ba bảo vật như Huỳnh Hoặc Thạch, Thần Băng cùng Thái Bạch thạch đã thu hoạch khổng lồ khó có thể tưởng tượng!
Tạ Khuynh Thành cùng trưởng lão thư viện lo lắng như thế không phải không có lý.
Chỉ là bọn họ cũng không biết Tô Tử Mặc chính là Thanh Liên chân thân, có lực lành lực cực kỳ kinh người.
Bây giờ, mặc dù hắn chỉ là Địa Tiên, nhưng cảnh giới nguyên thần đã đạt tới cấp bậc Thiên Tiên, hơn nữa bởi vì là Thanh Liên chân thân nên hắn hoàn toàn có thể sử dụng thần thông nhỏ máu trọng sinh, lực tự lành còn khủng bố hơn Thiên Tiên bình thường!
Thương thế do cơn gió lốc lưỡi mác tạo ra nhìn thì có vẻ dọa người, nhưng đối với hắn thì vết thương này chỉ có thể xem như bị thương ngoài da, gần như không ảnh hưởng gì.
Không bao lâu sau những vết thương này đã có thể tự lành, khôi phục như lúc ban đầu.
Về phần thủ đoạn át chủ bài của Tô Tử Mặc, dù có sớm dùng tới những thủ đoạn này, hắn cũng không thèm để ý.
Thanh Liên chân thân có quá nhiều thủ đoạn, át chủ bài cũng có không ít, những thủ đoạn lộ ra chỉ là một phần trong đó mà thôi.
Bên trong Cửu Trọng Thiên.
Tô Tử Mặc ném Thái Bạch thạch vào bên trong thức hải, sau khi bị Trấn Ngục đỉnh thôn phệ, cơn gió lốc lưỡi mác này lập tức tan rã.
Tô Tử Mặc đứng nguyên tại chỗ thở dài một hơi, rồi nhìn thứ tự xếp hạng của mình.
Lần này cũng không trì hoãn nhiều thời gian, xếp hạng của hắn vẫn trong top hơn năm trăm tên.
Nếu tới tầng trời thứ bốn không có gì bất ngờ xảy ra thì hắn tuyệt đối có thể lọt vào trước một trăm!
Đối với hắn thì chỉ cần lọt vào top trước một trăm khi đấu vòng loại trong Cửu Trọng Thiên là được.
Về phần thứ tự sau cùng, cần tiến hành bài danh chiến để xác định.
Tô Tử Mặc thu dọn một hồi, vết thương trên người hắn đã dần dần khép lại, ngừng đổ máu, tốc độ khép lại nhanh đến kinh người!
Sau đó, hắn đi tới truyền tống trận, trực tiếp phi thăng tầng trời thứ tư.
Sau khi đến tầng trời thứ tư, Tô Tử Mặc tản ra thần thức, phóng tầm mắt nhìn lại.
So với ba tầng trời trước, tầng trời thứ tư này nhìn khá bình thường, cực kỳ tương tự cùng thế giới bên ngoài, dãy núi đứng thẳng, nước biếc vờn quanh, cỏ cây phong phú, rậm rạp xanh tươi.
Ở trong không gian này có thể cảm nhận được thiên địa nguyên khí nồng đậm, sinh cơ bừng bừng, chim hót hoa nở, một mảnh an tường ôn hòa.
Tô Tử Mặc không tùy tiện tiến lên.
Nếu Cửu Trọng đã là nơi để đấu vòng loại thì tuyệt đối không thể để tu sĩ tuỳ tiện thông qua!
Hắn nhìn quanh bốn phía, ánh mắt rơi vào trên người một vị tu sĩ.
Nhắc tới cũng thật trùng hợp, người này cũng đến từ Càn Khôn thư viện, tên là Liễu Bình.
Khi ngoại môn thi đấu, Liễu Bình xếp hạng gần cuối, lần này trên dự đoán Địa bảng cũng không có tên hắn.
Mặc dù hắn không nói gì, nhưng trong lòng lại không cam lòng, chỉ nghĩ muốn mượn cơ hội lần này để chứng minh chính mình!
Vẻ mặt Liễu Bình trầm ổn, cẩn thận từng li từng tí tiến lên.
Đột nhiên!
Dây leo dưới chân hắn đột nhiên bắt đầu nhanh chóng dài ra, quấn quanh chân hắn, thuận theo hạ thân không ngừng lan tràn, dường như muốn cuốn chặt toàn thân hắn!
Những dây leo này cực kỳ sắc bén, ngoài rìa có hình răng cưa.
Gần như trong nháy mắt khi dây leo quấn lên, trên người Liễu Bình đã bị vạch ra từng vết thương, máu tươi chảy xuôi xuống.
"Mau!"
Liễu Bình vẫn rất trấn định, cũng không hề bối rối, hắn thôi động thần thức, lập tức phóng thích ra một loại tiên pháp, hai tay huyễn hóa ra hai thanh trường kiếm, chém mạnh xuống dây leo.
Cùng lúc đó, hắn nhanh chóng nuốt mấy hạt đan dược, vết thương trên người dần ngừng đổ máu.
Mặc dù dây leo vẫn đang không ngừng dài ra, nhưng hắn dựa vào tiên thuật, nên cũng có thể tạm thời tự bảo vệ được mình.
Liễu Bình thôi động khí huyết, lại lần nữa khẽ quát một tiếng.
Ba ba!
Trên hai chân của hắn truyền đến từng tiếng giòn vang, những dây leo kia trong nháy mắt bị hắn chém đứt.
Nhưng day leo chung quanh dường như có cảm ứng, tất cả đều lan tràn tới bên này, vô số day leo mọc đầy bụi gai...
Mặc dù Liễu Bình không ngừng chống lại, nhưng nơi này đâu đâu cũng là cỏ cây, liên tục không ngừng lan tràn đến.
Trong thời gian này, hắn không đi được mấy bước đã càng lún càng sâu.
Đột nhiên!
Liễu Bình cảm giác được nguy cơ kéo tới, vội vàng trốn tránh sang bên cạnh, nhưng trên người hắn bị rất nhiều dây leo quấn quanh, hành động chậm chạp, bị hạn chế, thân hình cũng chỉ hơi chếch đi một điểm.
Phốc phốc!
Ở phía sau hắn, một miệng to như chậu máu từ trên trời giáng xuống, trực tiếp cắn xuống vai của hắn, dùng sức xé rách!
Xoẹt xẹt!
Suối máu bắn ra!
Cánh tay của Liễu Bình bị cái miệng này xé rách, vô cùng thê thảm!
Nếu hắn trốn hơi chậm thì lần này chỉ sợ chính là đầu của hắn bị cắn xuống!
"A!"
Liễu Bình kêu lên đau đớn, theo bản năng quay đầu nhìn lại, vẻ mặt không khỏi kinh hãi, khuôn mặt tái mét.
Cái miệng to như chậu máu cắn vào cánh tay hắn kia cũng không phải là yêu thú, mà là do một gốc hoa tươi nhìn như bình thường bên cạnh hắn!
Mà bây giờ, đóa hoa trên gốc hoa tươi kia lại không ngừng biến hóa, vậy mà lại biến thành một cái miệng lớn đầy răng nanh, đang nhai nuốt cánh tay của hắn, ăn đến mức máu tươi chảy ròng.
Một đóa hoa tươi nhìn như kiều diễm nhưng lại ăn thịt người!
Liễu Bình đột nhiên ý thức được, tất cả mọi thứ chung quanh hắn đều ẩn giấu vô tận sát cơ, đều có thể lấy tính mạng của hắn!
Càng ngày càng có nhiều dây leo quấn đến.
Đóa hoa tươi ăn thịt người kia nhấm nuốt xong cánh tay cụt của hắn, lại lần nữa nhào tới hắn.
Liễu Bình đang muốn giãy dụa, thoát khỏi nơi này thì lại đột nhiên ngửi được một mùi hương kỳ dị.
Hắn đột nhiên cảm thấy đầu váng mắt hoa, tay chân bất lực, toàn thân như nhũn ra.
"Không tốt!"
Trong lòng Liễu Bình thầm kêu không ổn.
Mạng ta xong rồi!
Mùi hương này cũng là do đóa hoa tươi kia tản ra, rõ ràng có thể ảnh hưởng tới hành động của tu sĩ.
Nếu Liễu Bình ở trạng thái đỉnh phong, tuyệt đối có thể phát hiện ra chỗ dị thường, chỉ cần khí huyết phun trào là có thể giải được mùi hương này.
Nhưng bây giờ, hắn đi đến nơi này, đã dùng rất nhiều tiên pháp thần thông, nguyên khí tiêu hao rất nhiều, nguyên thần đều đã dần suy yếu.
Trong trạng thái này, gốc hoa tươi ăn thịt người này có thể lấy mạng hắn rồi!
Thấy cái miệng lớn đầy răng nanh nhọn hoắt kia từ trên trời giáng xuống, hung hăng cắn xuống, Liễu Bình lộ ra vẻ mặt tuyệt vọng, nhưng cả người đã không còn chút sức lực nào.
Ngay khi Liễu Bình sắp sửa từ bỏ, chung quanh dường như sinh ra một tia biến hóa quỷ dị.
Đóa hoa tươi đang mở miệng to như chậu máu kia lại tạm dừng trên đỉnh đầu của hắn.
Gần hắn trong gang tấc, nhưng lại không cắn xuống!
Ngay sau đó, gốc hoa tươi kia dường như vừa chịu kinh hãi rất lớn, nó quỷ dị rụt trở về, lại lần nữa biến thành đóa hoa kiều diễm ướt át, khẽ đung đưa, vô cùng nhu thuận.
Bạn cần đăng nhập để bình luận