Vĩnh Hằng Thánh Vương

Chương 604: Dạy ngươi mấy thứ

Vào đêm.
Tô Tử Mặc vuốt quần áo, rời đi Tàng Kinh Các, bước vào hậu viện.
Vào ngày này mỗi tháng, hắn đều sẽ tới chỗ Hồng Mao Quỷ để uống một chén linh thủy thần bí.
Dưới bóng đêm bao phủ, âm khí ở hậu viện của cổ tháp có vẻ dày đặc.
Hồng Mao Quỷ bệ vệ ngồi dưới đất, nghiêng người dựa vào một bia mộ, trước người đặt một chén linh thủy, đã chờ lâu ngày.
Tô Tử Mặc sớm đã quen thuộc tất cả chuyện này, đi vào trước mặt Hồng Mao Quỷ, trực tiếp cầm chén linh thủy lên uống.
Hồng Mao Quỷ đột nhiên nói: “Trên người của ngươi có một cây đại cung đi.”
“Lấy ra đây, đặt ở kia.”
Hồng Mao Quỷ chỉ vào một bia mộ cách đó không xa.
Tô Tử Mặc khó hiểu, nhưng vẫn lấy Yểm Nguyệt cung ra, theo lời dặn đi lên treo lên bia mộ.
Trăng tròn vừa lên, ánh trăng thanh lãnh chiếu xuống, vừa vặn ngưng tụ ra một chùm tia sáng, dừng ở trên bia mộ kia, dừng trên thân Yểm Nguyệt cung.
Trên thân cung lóe lên tia sáng!
Cho dù không có linh lực dũng mãnh tràn vào, từng đạo linh văn phía trên thân cung cũng nở rộ quang hoa lộng lẫy bắt mắt!
Hồng Mao Quỷ nói: “Cây đại cung này vốn là bán Tiên Thiên Linh Khí, đạo Tiên Thiên linh văn thứ sáu đã thành hình, chỉ cần đặt ở đây liên tục hấp thu ánh trăng lễ thì nhất định có thể chân chính biến thành Tiên Thiên Linh Khí!”
Tô Tử Mặc gật gật đầu.
“Trên người của ngươi còn có một thanh trường đao đỏ như máu, cũng lấy ra đi.”
“Huyết Thối đao?”
Tô Tử Mặc sửng sốt một chút.
Huyết Thối đao là Linh Khí hoàn mỹ tự tay hắn luyện chế, cũng không phải bán Tiên Thiên Linh Khí, chẳng lẽ...
Trong lòng Tô Tử Mặc đầy nghi hoặc, nhưng vẫn đưa Huyết Thối đao qua.
Hồng Mao Quỷ nhận lấy Huyết Thối đao, khẽ vuốt thân đao, sau đó gật đầu nói: “Chuôi đao này được rèn không tồi, khi đao này thành hình có dung hợp một loại huyết mạch đáng sợ, khiến đao này có được bản tính thị huyết!”
Lúc trước rèn Huyết Thối đao đã suýt thất bại, cuối cùng là Tô Tử Mặc đã lấy huyết mạch của chính mình tôi luyện để đúc ra Huyết Thối đao.
Hồng Mao Quỷ không tận mắt nhìn thấy, nhưng lại có thể suy đoán được gần đúng, có thể thấy được người này có nhãn lực cao minh.
Hồng Mao Quỷ đứng dậy, đi tới một khối đất trống cách đó không xa, trở tay dùng sức, trực tiếp cắm Huyết Thối đao xuống đất, chỉ lộ ra một đoạn chuôi đao bên ngoài.
“Hồng Mao Quỷ, ngươi làm gì vậy?” Tô Tử Mặc tò mò hỏi.
Hồng Mao Quỷ nói: “Ở mai tang những cường giả từ vạn năm trước, huyết mạch dưới lòng đất vô cùng cường thịnh, vạn năm không mất đi, ẩn chứa sức mạnh to lớn cường đại! Ngâm đao này ở trong đó, cũng có khả năng để nó trở thành Tiên Thiên Linh Khí!”
Hai mắt Tô Tử Mặc sáng ngời.
Nếu là như thế, Tiên Thiên Linh Khí trên người hắn ngoài Bàn Long Ấn, Ô Kim tiễn thì lại có thêm hai kiện, Yểm Nguyệt cung và Huyết Thối đao!
Chỉ tiếc, Huyền Kim Ti Giáp vừa mới chữa trị được đã bị Huyền Vũ Đạo Nhân đánh nát.
“Trong nghĩa trang này mai táng quá nhiều cường giả, Lão Tổ ngã xuống, Hoàng giả đẫm máu, là nơi đại hung! Chuôi đao này nếu không có động tĩnh gì thì thôi, nếu thật sự có thể hút máu trở thành Tiên Thiên Linh Khí thì tất nhiên sẽ là một thanh hung binh vô thượng!”
Ánh mắt Hồng Mao Quỷ sâu kín nhìn chằm chằm vào Huyết Thối đao, cười hắc hắc: “Người có thực lực không đủ dùng chuôi đao này, chắc chắn sẽ gặp đại họa, ngươi cũng phải cẩn thận!”
Trong chốc lát, năng lượng khổng lồ từ linh thủy đã tản ra trong cơ thể Tô Tử Mặc.
Tô Tử Mặc khoanh chân ngồi xuống, bắt đầu tu luyện bí điển Đại Hoang Yêu Vương, kinh văn quanh quẩn ở trong đầu.
Trong khi hô hấp, yêu khí nồng đậm từ miệng mũi không ngừng phun trào mà ra.
Trên nội đan đỏ như máu đã không còn vết rách nữa mà đã khôi phục như lúc ban đầu!
Nội đan chậm rãi vận chuyển, yêu khí mãnh liệt, trên người hắn huyễn hóa ra từng hư ảnh mấy con đại yêu.
Tô Tử Mặc ngồi ở trong đó, hai mắt nhắm chặt, thân hình như ẩn như hiện, hơi thở khủng bố tựa như vương giả của vạn yêu quân lâm thiên hạ!
5 năm qua dựa vào này linh thủy thần bí mà nội đan của hắn mới có thể khép lại.
Không chỉ như vậy, thân thể của hắn cũng trở nên càng thêm đáng sợ!
Đừng nhìn đây chỉ là một chén linh thủy, nhưng trong đó lại ẩn chứa năng lượng đủ cho Tô Tử Mặc hấp thu một tháng!
Nếu tiếp tục tu luyện nữa, lại chờ thêm mười lăm năm thì nội đan của hắn nhất định đại thành, thậm chí có khả năng tu luyện đến viên mãn!
“Rốt cuộc đây là linh thủy gì mà lại có lực lượng như vậy?”
5 năm qua, Tô Tử Mặc ở trong Tàng Kinh Các đã xem không ít sách cổ, nhưng lại không nhìn thấy bất ký ghi chép nào phù hợp cả.
Trong khoảng thời gian này, hắn không ngừng hỏi Hồng Mao Quỷ về vấn đề này.
Mỗi lần hỏi như thế, sắc mặt Hồng Mao Quỷ đều có chút cổ quái, không có ý tốt cứ nhìn hắn chằm chằm rồi cười, nhưng lại không chịu nhiều lời.
Sau đó Tô Tử Mặc cũng không dò hỏi nữa.
Bóng đêm tiệm trầm, trăng tròn dần cao.
Hồng Mao Quỷ nhìn chằm chằm vào thân ảnh Tô Tử Mặc, sâu trong đáy mắt hiện lên một tia hâm mộ.
“Công pháp này thật sự quá lợi hại!”
Trong lòng Hồng Mao Quỷ thầm than.
Nhân tộc trời sinh đã gầy yếu, đây là sự thật không thể phủ nhận.
Nhưng bộ công pháp Yêu tộc này lại có thể khiến một thân thể của người thường tu luyện đến mức độ đáng sợ như thế!
Ở trong tầm mắt của hắn, mỗi một lần Tô Tử Mặc hô hấp, huyết nhục trên người đều rung rung, đại gân hơi run rẩy, xương cốt chấn động, huyết tủy xôn xao lưu động, bảy đại huyệt khiếu bắn ra thần quang lộng lẫy bắt mắt, so với sao trời cong sáng hơn!
Mỗi một lần hắn hô hấp đều đang rèn luyện huyết nhục gân cốt, ngũ tạng thất khiếu!
Tầm mắt của Hồng Mao Quỷ dừng ở làn da lộ bên ngoài của Tô Tử Mặc.
Theo tu hành, chỉ thấy bên ngoài làn da của Tô Tử Mặc dường như trở nên càng thêm thô ráp.
Nếu cẩn thận quan sát, có thể mơ hồ nhìn thấy bên ngoài làn da hiện ra từng dấu hình thoi, đan xen lẫn nhau, sắp hàng chỉnh tề, chặt chẽ tương liên!
Chẳng qua dấu vết này cũng không rõ ràng, ngay cả chính Tô Tử Mặc đều không hề phát hiện.
Nhìn đến dấu vết này, Hồng Mao Quỷ rất đắc ý, trong mắt khó nén vui mừng.
Thực mau, một đêm trôi qua.
Chân trời vừa mới hiện ra một tia sáng mặt trời, Tô Tử Mặc đã hít một hơi thật sâu, yêu khí chung quanh thân thể bắt đầu điên cuồng tràn vào trong cơ thể.
Trong chớp mắt đã biến mất không thấy bóng dáng tăm hơi.
Tô Tử Mặc mở hai mắt ra, ánh sáng yêu dị trong hai mắt chợt lóe lên.
Hồng Mao Quỷ nhìn như tùy ý hỏi: “Ngươi đã từng cắn nuốt thứ gì của Long tộc đúng không?.”
Tô Tử Mặc hoảng sợ.
Phản ứng đầu tiên của hắn là trong đầu hiện lên quả trứng rồng thật lớn kia.
Tô Tử Mặc trầm ngâm: “Đúng vậy... Lúc trước ở trong Nhân Hoàng điện, vì tu luyện công pháp mà Nhân Hoàng lưu lại nên đã ăn một viên đan dược dùng huyết nhục Long tộc luyện chế.”
“Chỉ có một viên đan dược?” Hồng Mao Quỷ nhíu mày.
Tô Tử Mặc nghĩ nghĩ, cũng không thấy cần dấu diếm, liền nói: “Trước đó ở trong một di tích Thái Cổ, còn từng ăn nửa quả trứng rồng.”
Trong mắt Hồng Mao Quỷ đột nhiên bắn ra một tia sáng, lại nhanh chóng thu lại.
“Hắc hắc, lá gan không nhỏ.”
Hồng Mao Quỷ cười như không cười, ngữ khí khiến người nghe phải nghiền ngẫm nhi.
Tô Tử Mặc cảm giác hình như có chỗ nào không đúng, nhíu mày hỏi: “Như thế nào?”
“Không có gì, tùy tiện hỏi thôi.”
Hồng Mao Quỷ vẫy vẫy tay, thần sắc đạm nhiên.
Tô Tử Mặc không nhìn ra điều gì trên mặt Hồng Mao Quỷ, cuối cùng đành vỗ vỗ thân mình, chuẩn bị đứng dậy rời đi.
“Đừng nóng vội đừng nóng vội.”
Đúng lúc này, Hồng Mao Quỷ lại bảo Tô Tử Mặc ngồi xuống, cười tủm tỉm nói: “Hôm nay, ta dạy cho ngươi mấy thứ.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận