Vĩnh Hằng Thánh Vương

Chương 928: Trùng phùng cố nhân

Như Huyên nghe được lời này vô cùng tức giận, nàng không nhịn được lớn tiếng hô: "Này! Các ngươi loan linh tinh cái gì đấy! Bách Luyện Môn chúng ta vẫn là một trong tứ đại bàng môn đấy, bị xoá tên từ lúc nào hả!"
Tu sĩ đang nghị luận bên kia đến từ thượng môn Phách Hoàng Sơn ở Trung Châu.
Một vị Nguyên Anh Chân Quân của Phách Hoàng Sơn nghe vậy, lập tức trả lời với giọng âm dương quái khí: "Ai u, Bách Luyện Môn đúng là uy phong, ngay cả nói cũng không cho à. Chín phái Tiên môn cũng không hùng hổ dọa người như thế đâu?"
"Ngươi!"
Như Huyên tức đến mức hai tay nắm chặt quyền, nghiến răng nói: "Rõ ràng là ngươi bịa đặt lung tung trước!"
Ngọc Đỉnh Đạo Nhân đứng phía trước nhảy vào giữa hai đại tông môn, vẻ mặt bình tĩnh nhìn đám tu sĩ Phách Hoàng Sơn, chậm rãi nói: "Hiện tại, Bách Luyện Môn vẫn là một trong tứ đại bàng môn, không cho phép có người chửi bới!"
"Hơn nữa dù Bách Luyện Môn ta bị xoá tên khỏi tứ đại bàng môn, nội tình cũng lớn hơn Phách Hoàng Sơn các ngươi!"
Tu sĩ dẫn đội của Phách Hoàng Sơn cũng là một vị Phản Hư Đạo Nhân.
Người này dường như có chút kiêng kị Ngọc Đỉnh Đạo Nhân nên lập tức xoay người, lắc lắc đầu ra hiệu cho tu sĩ trong tông môn mình không cần tranh cãi tiếp.
Ngọc Đỉnh Đạo Nhân quay người rời đi.
Một tên Nguyên Anh Chân Quân của Phách Hoàng Sơn liên tục cười lạnh, nhỏ giọng thầm thì: "Ta lại muốn xem xem, Bách Luyện Môn các ngươi còn có thể đắc ý bao lâu nữa!"
Đúng lúc này, ánh mắt Tô Tử Mặc khẽ động, nhìn tới một tòa đình viện ở phía trước cách đó không xa.
Ở chung quanh đình viện kia có không ít người đang tụ tập, ngoài cửa đình viện lại có hai nữ tu của Thiên Hạc Môn đứng đó như đang trấn thủ nơi này.
Ở cửa có một nam tử mặc áo bào trắng đang khom người hành lễ, vẻ mặt chân thành nói gì đó với hai nữ tu Thiên Hạc Môn.
Nhìn thấy nam tử mặc áo bào trắng này, sự lạnh lùng trong mắt Tô Tử Mặc mới dần dần tan đi, trở nên nhu hòa, trên mặt dãn lộ ra nụ cười.
"Ta đi sang bên kia nhìn xem, các ngươi đi theo mọi người trở về đi."
Tô Tử Mặc chỉ vào đình viện kia, sau đó nói với ba người Nam Cung Lăng.
"Ta cũng đi!"
Như Huyên thấy bên kia có náo nhiệt nên cũng muốn chay tới xem một chút, thuận tiện giải tỏa tâm tình phiền muộn một chút.
Ngọc Đỉnh Đạo Nhân xoay người lại, thấy là ý của Tô Tử Mặc nên cũng không ngăn cản, chỉ gật đầu nói: "Các ngươi cẩn thận một chút."
Tô Tử Mặc gật đầu mỉm cười rồi nhảy khỏi linh chu, sau đó nhanh chóng bay về phía đình viện kia.
Mấy tên Nguyên Anh Chân Quân của Phách Hoàng Sơn liếc mắt nhìn nhau, cũng lặng lẽ rời khỏi đội ngũ tông môn, âm thầm đi theo.
...
Nam tử mặc áo bào trắng kia không phải người khác mà chính là Kỷ Thành Thiên vốn là đệ tử Phiếu Miểu Phong, nay đã bái nhập vào Đan Dương Môn!
"Hai vị đạo hữu, làm phiền các ngươi đi vào thông báo một phen, tại hạ vô cùng cảm kích."
Còn chưa tới gần, Tô Tử Mặc đã nghe thấy Kỷ Thành Thiên nhẹ giọng cầu khẩn.
Một nữ tu của Thiên Hạc Môn đứng canh ngoài cửa đình viện lắc đầu nói: "Ngươi đi đi, Lãnh Nhu sư tỷ sẽ không gặp ngươi."
Trong lòng Tô Tử Mặc hơi động, nếu nói như thế thì Lãnh Nhu đang ở trong đình viện này!
Kỷ Thành Thiên không chịu từ bỏ, lại chắp tay khom người, chân thành nói: "Hai vị đạo hữu, các ngươi cứ nói Kỷ Thành Thiên ở Đan Dương Môn cầu kiến, Lãnh Nhu tiên tử chắc chắn sẽ đồng ý tiếp kiến."
Một nữ tu Thiên Hạc Môn khác lạnh nhạt nói: "Ta khuyên ngươi từ bỏ đi, trước kkhi Thiên Hạc trà hội diễn ra, Lãnh Nhu sư tỷ sẽ không gặp bất luận kẻ nào!"
"Lãnh Nhu tiên tử tiên tư ngọc dung, dáng vẻ phong hoa tuyệt đại, ngươi muốn gặp thì gặp sao!"
"Ha ha, mỗi ngày đều có vô số thiên kiêu đến đây cầu kiến Lãnh Nhu tiên tử, Kỷ Thành Thiên ngươi là ai, có gì lạ chứ!"
"Hôm qua người thứ bảy trên Dị tượng bảng-Phong Hành Chân Quân của Phong Lôi Điện đến đây, cũng không có được Lãnh Nhu tiên tử triệu kiến, Kỷ Thành Thiên ngươi là cái thá gì!"
Chung quanh có không ít tu sĩ xem náo nhiệt, ôm hai tay liên tục cười lạnh, lời nói cực kỳ khó nghe.
Sắc mặt Kỷ Thành Thiên đã có chút khó coi, ánh mắt quét ngang, nhìn những tu sĩ kia, trầm giọng nói: " Kỷ Thành Thiên ta không phải thiên kiêu vang danh thiên hạ gì, nhưng ta và Lãnh Nhu chính là hảo hữu chí giao, người khác có khả năng so sánh chắc!"
"Ôi, còn tỏ vẻ kìa."
Một tên tu sĩ Ngũ Hành Giáo mỉa mai nói: "Ngươi chỉ là một kẻ sắp chết, có gì mà tự hào! Lần này ngươi tới tham gia Thiên Hạc trà hội, còn có mệnh trở về không thế? !"
Ngũ Hành Giáo cũng là một trong những thượng môn ở Trung Châu!
Một người khác nói: "Ta khuyên ngươi này, hiện tại nên nhanh chóng lăn về Đan Dương Môn đi. Sau đó giống con rùa đen rúc đầu trốn cả một đời, ngàn vạn lần đừng đi ra. Nếu không, đầu người trên cổ ngươi sẽ không còn đâu!"
"Ha ha ha!"
Đông đảo tu sĩ ầm ầm cười to.
Kỷ Thành Thiên cắn chặt răng, không nói lời nào, song quyền nắm chặt, khẽ run.
Vài thập niên trước, hắn bị Đế Dận đánh trọng thương, sau đó luôn ở lại trong tông môn, vẫn luôn không hề đi ra.
Việc này bây giờ bị người khác lấy ra giễu cợt, hắn cũng không thể nói gì hơn.
Nhưng hắn nghe nói Lãnh Nhu và Diệp Thiên Thành muốn thông gia, hắn không thể bỏ mặc!
Hắn muốn đến hỏi tâm ý của Lãnh Nhu một chút.
Nếu như việc này là Lãnh Nhu nguyện ý, vậy hắn tự nhiên sẽ chân thành chúc phúc.
Còn nếu Lãnh Nhu bị người ép buộc, hắn nhất định sẽ đứng ra!
Dù có phải chịu nỗi nguy hiểm đến tính mạng!
"Một đám chó dại đang sủa inh ỏi mà thôi, đạo hữu không cần để ý."
Cách đó không xa, một hán tử áo xanh đi tới, đi theo một nam hai nữ ở phía sau.
Hán tử mặc áo xanh có gương mặt thô kệch, nhưng ánh mắt trong suốt, nhìn Kỷ Thành Thiên rồi khẽ ôm quyền, gật đầu mỉm cười.
Chẳng biết tại sao, Kỷ Thành Thiên luôn cảm thấy ánh mắt cùng nụ cười của người này rất là ấm lòng.
Kỷ Thành Thiên cũng ôm quyền đáp lễ, cười lớn nói: "Đa tạ đạo hữu an ủi."
"Ngươi là ai, mắng ai là chó dại đấy!"
"Hóa ra là tu sĩ Bách Luyện Môn."
Một tên Nguyên Anh Chân Quân của Ngũ Hành Giáo cười lạnh nói: " Bách Luyện Môn các ngươi sắp bị xoá tên khỏi tứ đại bàng môn rồi, còn có tâm tư xen vào việc của người khác ?"
Còn không chờ Tô Tử Mặc nói chuyện, Như Huyên đã không nhịn được, chế giễu lại: "Chúng ta mắng là chó dại, ai đáp thì là người đó đấy!"
"Ha ha, vị tiểu muội muội này, ngươi đúng là rất phách lối nhỉ."
Đúng lúc này, sau lưng bốn người Tô Tử Mặc lại vang lên một tiếng cười đùa cợt.
Mấy tên tu sĩ Phách Hoàng Sơn đi tới, người cầm đầu có dáng long hành hổ bộ, thân hình cường tráng, đã tu luyện tới Nguyên Anh đại viên mãn, mặt lộ vẻ hung bề ngoài, nhìn chằm chằm vào bốn người Tô Tử Mặc!
"Dư Úy, nơi này là Thiên Hạc Môn, ngươi muốn làm gì a!"
Thân hình Nam Cung Lăng lóe lên, ngăn trước người Như Huyên, tập trung đề phòng.
Dư Úy của Phách Hoàng Sơn cũng là một thiên kiêu Nguyên Anh cảnh, hai trăm năm trước từng lọt vào Dị tượng bảng.
Mặc dù thứ tự không cao, nhưng thời gian tu luyện khá lâu, tu vi cảnh giới cũng cao hơn Nam Cung Lăng, lực chiến đấu không thể khinh thường!
Dư Úy nắn chặt hai tay, khẽ vặn vẹo cái cổ, tiếng khớp xương phát ra lốp bốp giòn vang, nhe răng cười nói: "Vừa rồi nể Ngọc Đỉnh Đạo Nhân của Bách Luyện Môn các ngươi nên lão tử tha cho ngươi một cái mạng!"
"Hiện tại nếu ngươi đã chính mình chạy đến, vậy đừng trách ta dạy cho ngươi một bài học!"
Hai phe một lời không hợp đã muốn vung tay chiến đấu!
Hai nữ tu Thiên Hạc Môn trước cửa đình viện cũng không có ý muốn ngăn lại.
Thiên kiêu tề tụ, bộc phát xung đột là chuyện không thể tránh né.
Chỉ cần hai phe không nháo ra động tĩnh quá lớn, đánh đến mức người sống ta chết thì trên cơ bản bọn hắn đều sẽ khoanh tay đứng nhìn.
Vẻ mặt Tô Tử Mặc không biểu tình, nói: "Bách Luyện Môn đã rơi vào tình trạng này rồi, ngay cả mấy tên chuột nhắt tiểu nhân cũng muốn đến giẫm một chút ?"
"Ha ha ha ha!"
Dư Úy nhếch miệng cười to, nói: "Ngươi biết rõ là tốt! Bách Luyện Môn các ngươi xong rồi, lão tử chính là muốn khi dễ ngươi đấy, sao nào? !"
"Rất tốt."
Tô Tử Mặc gật gật đầu, quay người đi về phía Dư Úy, lạnh nhạt nói: "Nếu là như thế vậy thì không trách được ta rồi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận